Chap 64 Trẻ con

Ngay khoảnh khắc đó — Trạm Dạ nhận ra một sự thật.

Một sự thật khiến gáy anh lạnh sống lưng.

 

Minh Viễn… chưa bao giờ là con mồi.

 

Không, không phải một nạn nhân. Không phải một người chơi mắc kẹt.

 

Mà là thợ săn.

Một thợ săn lành nghề, giấu mình dưới lớp vỏ yếu đuối, loạn thần, hoặc thất bại.

 

Một thợ săn âm thầm, lặng lẽ, với những suy nghĩ thâm sâu đến mức…

 

Ngay cả Trạm Dạ – người đang giữ toàn bộ ký ức của Minh Viễn –

…cũng không thể hiểu hết hắn đang làm gì.

 

Ví dụ ư? Quá nhiều.

 

Những câu nói kỳ quái mà Minh Viễn bắt Trạm Dạ truyền lại cho Dương Hiếu.

 

Việc hắn cố tình liên quan đến các bẫy hệ thống, như thể hắn đang… thí nghiệm trên chính bản thân mình.

 

Và cả việc hắn không hề để lại một lộ trình rõ ràng, như thể cái chết hay chiến thắng với hắn không quan trọng bằng điều gì đó lớn hơn.

 

Rồi đột nhiên…

Một đoạn ký ức khác nổi lên. Một đoạn tưởng chừng không liên quan nhưng lại như mảnh ghép cuối cùng.

 

“Tình trạng cấu trúc bản ngã người chơi là một điều gì đó vô cùng kỳ lạ và khó giải thích.”

 

“Thông thường, các bản thể như ‘Người bị lập trình’ đại diện cho tính phục tùng – như NPC, còn ‘Người thật’ là phần bản năng nguyên thuỷ, ký ức gốc. Nghe thì có vẻ rõ ràng…”

 

“Nhưng nếu vậy, tại sao trò chơi lại không khuyến khích người chơi phục hồi hoàn toàn bản ngã ‘người thật’? Tại sao nó lại yêu cầu ‘cân bằng bản ngã’ mới có thể thắng?”

 

“Nếu đã là người thật thì càng nhiều càng tốt chứ? Sao lại phải giữ lại phần bị lập trình?”

 

Trạm Dạ im lặng.

 

Vì câu hỏi đó quá đáng sợ.

 

“Chẳng lẽ… bản ngã người thật cũng không phải là bản chất thật sự của chúng ta?”

 

“Hoặc tệ hơn… bản ngã người thật cũng là một tầng của trò chơi?”

 

Tuy nhiên, dòng ký ức trong đầu Trạm Dạ vẫn cứ tiếp tục tuôn chảy — không hề dừng lại, dù rõ ràng, anh mới là chủ nhân thực sự của cơ thể này.

 

“Việc này đã tạo ra một số kết quả… kỳ lạ và độc đáo trong cấu trúc bản ngã.”

 

Một dòng chữ hiện ra trong tờ ghi chú của Minh Viễn.

Nét bút sắc, lạnh, và như có ẩn ức gì đó anh chưa kịp nói.

 

“Để hiểu rõ hơn, cần phân tách từng lớp bản ngã cơ bản trước đã.”

 

【1】Người Bị Lập Trình

Là bản thể chịu ảnh hưởng mạnh nhất từ hệ thống.

 

Tiếp nhận tất cả dữ kiện và quy luật trò chơi mà không có khả năng phản kháng hoặc nghi ngờ.

 

【2】Người Quan Sát

Là tầng nhận thức vô thức.

 

Cảm nhận được sự “lệch pha”, sự “sai” trong thực tại,

 

Nhưng không thể hành động hoặc can thiệp.

 

【3】Người Thật

Là bản thể nguyên thủy, cốt lõi của người chơi.

 

Có thể khôi phục thông qua việc gạn lọc và tích hợp đúng các mảnh ký ức thật.

 

Và loại bỏ ký ức sai lệch bị hệ thống cấy vào.

 

Minh Viễn ngừng lại một chút, như đang tự hỏi mình một câu gì đó.

Rồi anh tiếp tục viết.

 

“Người chơi không bắt buộc phải sử dụng ‘bản ngã người thật’ một cách tuyệt đối.”

 

“Thậm chí… đôi khi việc ‘pha trộn’ các bản ngã sẽ tạo ra hiệu ứng mạnh hơn.”

 

Một dòng vạch đỏ được anh gạch dưới trên giấy:

 

‘Hỗn hợp bản ngã = kỹ năng sinh tồn tối ưu’

 

Ví dụ:

 

Người Bị Lập Trình + Người Quan Sát = Một NPC đặc biệt.

 

→ Vẫn hoàn toàn tuân thủ hệ thống, nhưng đồng thời có một linh cảm vô thức về sự sai lệch.

 

→ Rất thích hợp để ẩn thân, giả vờ phục tùng, và trốn tránh sự giám sát của hệ thống.

 

Người Bị Lập Trình + Người Thật = Một nghịch lý bản thể.

→ Một bên là tuân lệnh tuyệt đối, một bên là bản ngã gốc.

 

→ Nếu tồn tại cùng lúc, sẽ kích hoạt một bản thể trung gian kỳ lạ — mạnh như Người Quan Sát, nhưng có thể hành động.

 

→ Tuy nhiên, điều nguy hiểm là trong trạng thái này, người chơi sẽ mất khả năng phân biệt thật–giả.

 

→ Các ký ức sau đó… có thể đều là giả lập do hệ thống chèn vào.

 

Trạm Dạ đọc đến đó thì khựng lại.

 

“Khoan... nếu vậy thì...”

 

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh.

 

Có khi nào… cái mà mình đang sống lúc này — chính là hậu quả của việc Minh Viễn đã trộn bản ngã một cách sai lầm?

 

Và nếu Minh Viễn không còn tin vào ký ức của chính mình, thì những gì anh – Trạm Dạ – đang ‘nhớ lại’, thực chất chỉ là những câu chuyện được hệ thống dựng nên?

 

Niềm tin là nền móng của bản ngã.

 

Một khi niềm tin vỡ — thì dù có là “Người Thật”, cũng chẳng còn thật được nữa.

Trạm Dạ nghiến chặt hàm răng bé xíu của mình.

Mồ hôi nhỏ giọt trên thái dương — dù cơ thể anh lúc này chỉ là hình hài trẻ con, thì trí óc bên trong lại đang gồng lên như một cỗ máy khẩn cấp.

 

Anh vừa nhìn thấy một tia hy vọng.

Một “lối đi tắt” mà Minh Viễn đã lén để lại trong ký ức.

 

“Kết hợp giữa Người Bị Lập Trình và Người Quan Sát…”

 

Một phương án…

Không mạnh hơn, nhưng linh hoạt hơn — và đủ để đánh lừa hệ thống.

 

Nhưng làm thế nào để thực hiện?

 

“Làm sao để tăng tỷ trọng bản ngã? Làm sao để đè được bản thể Người Thật xuống?”

“Đặc biệt là khi hệ thống đang bug, hoặc cố tình che giấu cơ chế…”

 

Anh vò đầu, ánh mắt căng ra vì tức giận.

Rồi—

 

"Khoan… Nếu không biết thì… hỏi chính chủ là được."

 

Không cần suy nghĩ thêm, Trạm Dạ nhắm chặt mắt lại.

 

Anh tập trung toàn bộ ý chí, gào lên trong tâm trí — từng tiếng như lửa xé rách màn đêm.

 

“Minh Viễn! Minh Viễn!

Thằng khốn nạn Minh Viễn ra đây!

Mày không ra thì cả hai cùng chết đấy!”

 

Tiếng gọi ấy không có tiếng đáp, nhưng lại kéo đến một thứ khác.

 

Một cảm giác.

Ký quái. Dơ bẩn. Lạnh sống lưng.

 

Lông tay anh dựng đứng. Cổ cứng đờ. Ngực như bị bóp nghẹt bởi thứ gì vô hình.

Cảm giác y như… đang bị nhìn trộm.

 

Không chịu nổi nữa — Trạm Dạ quay phắt người lại.

 

Ánh mắt cậu, dù còn là một đứa trẻ, nhưng lúc này lại dữ tợn như ác quỷ non.

 

Ở phía xa, dưới bóng một gốc cây lớn trong công viên…

 

Một bóng người nhỏ nhắn đang đứng đó.

Nửa thân trên được phủ bởi ánh nắng, nhưng đôi mắt thì trốn sau bóng tối.

 

Đôi mắt ấy đang nhìn thẳng về phía cậu.

 

Trạm Dạ sững sờ.

Cảm giác đau buốt chạy dọc cột sống.

 

Bởi vì…

Anh biết rõ cái khuôn mặt ấy.

 

“Cái dáng người nhỏ xíu ấy, đôi tay hay bấu chặt lấy áo người đối diện… ánh mắt hoang mang, cổ họng lúc nào cũng như nghẹn lại khi định nói điều gì quan trọng…”

 

“Dương Hiếu…”

 

Nhưng không phải Dương Hiếu hiện tại.

Mà là Dương Hiếu khi còn bé.

 

Dù vậy, Trạm Dạ cũng không mất quá lâu để trấn tĩnh lại khi nhìn thấy cảnh tượng kia.

 

Dẫu sao, kể từ khi tiếp nhận ký ức của Minh Viễn, anh đã biết rõ: Dương Hiếu chính là một mắt xích quan trọng trong chuỗi nhiệm vụ ẩn. Thế nên việc cậu bé xuất hiện ở đây – trong trạng thái khác lạ, ở một tầng thực tại lạ lẫm – không có gì là quá khó hiểu.

 

Tuy vậy, Trạm Dạ vẫn không khỏi cảm thấy bực bội.

 

Bởi vì nếu đây thực sự là một cái bẫy... thì nó lại đồng thời cũng chính là tiến trình hoàn thành nhiệm vụ.

 

Một vòng lặp trớ trêu.

 

Một trò chơi nực cười.

 

Một cái bẫy chỉ có thể phá giải bằng cách... hợp tác với người đã đặt ra nó.

 

Anh cay đắng nhận ra:

 

“Hiện tại, mình buộc phải phá giải cái bẫy này để thoát thân... mà cái bẫy này lại chính là nhiệm vụ mà Đông Phương đã cài đặt sẵn.”

 

“Phá giải – đồng nghĩa với liều mạng để hoàn thành nhiệm vụ giúp hắn.”

 

Điều trớ trêu hơn là: người được hưởng thành quả cuối cùng, không phải là người giải mã. Mà là kẻ khởi phát nhiệm vụ.

 

Nếu anh thành công, phần thưởng sẽ rơi vào tay Đông Phương.

 

Nếu anh thất bại – anh sẽ chết ở đây, bị nghiền nát giữa bánh răng của hệ thống như bao con tốt thí khác.

 

Trạm Dạ cười nhạt, ánh mắt tối sầm lại.

 

“Một màn cực phẩm thật đấy, Đông Phương. Mày đặt bẫy, nhưng lại để kẻ khác cởi từng nút dây cho mày. Mày không cần làm gì cả... chỉ cần chờ.”

 

Dù vậy, trong lòng Trạm Dạ vẫn còn một thắc mắc lớn chưa thể gạt đi.

 

Làm thế quái nào mà Đông Phương lại có thể cài đặt được cái bẫy

này?

Trong toàn bộ ký ức mà Minh Viễn để lại, hoàn toàn không có lấy một dòng nào nhắc đến đoạn thực tại kỳ lạ này, càng không nói gì đến một "phiên bản Dương Hiếu" trẻ con xuất hiện giữa công viên thế này.

 

Anh đã cố gọi Minh Viễn rồi. Đã thử mọi cách để kích hoạt ký ức còn sót.

Giờ thì chẳng còn cách nào khác ngoài... cầu thần linh phù hộ.

 

Trạm Dạ đảo mắt nhìn quanh, lần nữa.

 

Anh biết mình không thể hành động bừa.

 

Trong thế giới của hệ thống, chỉ cần một hành động sai lệch cũng có thể kích hoạt một chuỗi phản ứng như hiệu ứng domino – thứ có thể giết chết người chơi ngay cả khi họ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

 

Trạm Dạ thận trọng đánh giá:

 

“Mình cần biết mình là ai, và vai trò của mình trong ký ức này là gì.

 

Nếu đây là quá khứ – là hồi ức của Dương Hiếu – thì việc mình xuất hiện ở đây cũng đồng nghĩa với một vai diễn nào đó đã được gán sẵn.”

 

Ánh mắt anh lướt qua những đứa trẻ đang nô đùa, cười nói ríu rít.

 

Không ai – không một đứa trẻ nào – tỏ ra để ý đến vẻ mặt đang cực kỳ mất kiểm soát của anh.

 

Không ai nhìn, không ai phản ứng, không một tiếng hỏi han hay giễu cợt.

 

“Tức là... vai trò của mình là một trong số chúng.”

 

Một đứa trẻ.

 

Một phần của khung cảnh.

 

Không nổi bật, không khác biệt – và đó cũng có thể là điều kiện duy nhất để tiếp tục sống sót ở đây.

 

Trạm Dạ nuốt khan. 

 

Rồi anh từ từ ngồi xuống. Chạm tay vào đống cát vàng nhạt.

 

Gạt đi một lớp mỏng bên trên, múc lấy một ít, rồi lại đổ xuống như thể anh đang thực sự chơi.

 

...

 

Vài giây trôi qua.

 

Không có gì bất thường xảy ra.

 

Không màn hình cảnh báo. Không méo mó thực tại. Không tiếng gầm từ hệ thống.

 

Trạm Dạ mới dám thở ra, một nhịp nhẹ.

 

“Phán đoán đúng rồi.”

 

“Bước đầu là hoà nhập. Tiếp theo là quan sát. Rồi tìm điểm đứt...”

 

Vừa nghịch cát, Trạm Dạ vừa lén liếc mắt về phía Dương Hiếu đang đứng dưới bóng cây xa xa.

 

Cậu không dám quay đầu thẳng, chỉ liếc một góc thật nhỏ từ đuôi mắt — đề phòng bất kỳ sự can thiệp nào từ hệ thống nếu anh tỏ ra quá quan tâm đến nhân vật trung tâm này.

 

Thằng nhóc kia... cứ đứng đó.

Nhìn sang đây với ánh mắt thèm thuồng như kiểu… muốn chơi chung lắm rồi mà không dám bước tới.

 

“Ờ ha... Dương Hiếu từ nhỏ đã nhút như vậy sao?”

“Hay lại là biểu hiện khác của nhiệm vụ ẩn đây…”

 

Trạm Dạ còn đang tính toán thì bất chợt một thằng nhóc khác — đang xúc cát gần đó — bỗng hét toáng lên.

 

“Ê chúng mày ơi! Có thằng kia đang đứng nhìn chằm chằm bên này kìa!”

“Trông như yêu quái đang nhìn tụi siêu nhân vậy á! Hay tụi mình bắt nó sang đây đi!”

 

Cái phản ứng đầu tiên không phải là sợ hãi, mà là… phấn khích.

Mấy thằng con trai hò hét hưởng ứng rầm rộ như điên:

 

“Đi bắt yêu quái điiiii!”

“Yêu quái! Đợi đó! Ta tới đây!!!”

“Một chưởng tiêu diệt ngươi!!!”

 

Trạm Dạ thấy cảnh tượng ấy thì thực sự không nhịn được, khóe môi khẽ cong lên trong vô thức.

 

“Đệt mịa… hệ thống làm thật quá rồi đấy.”

“Trẻ con chính hiệu. Tâm lý đúng, phản ứng đúng. Từng biểu cảm, giọng nói đều vô cùng hợp lý…”

 

Và dù biết mình đang ở trong một cái bẫy chết tiệt, Trạm Dạ vẫn không kìm được — một thứ gì đó mềm mại và ấm nóng lướt qua trong lồng ngực.

 

Cậu hô theo:

 

“Đúng đó! Đánh bại yêu quái! Giải cứu thế giới điiiii!”

 

Rồi từ từ đứng lên, chạy đến hoà nhập vào đám trẻ, giọng cười trong trẻo như thể thực sự là một cậu nhóc đang vui đùa cùng bạn bè.

 

Cả bọn ríu rít hò hét, chạy xung quanh, giẫm lên cát, nhảy qua những viên sỏi — cảnh tượng đơn thuần, hồn nhiên đến lạ kỳ.

 

…Cho đến khi.

 

“Oái!!!”

 

Tiếng hét bật ra khi Trạm Dạ vấp vào một hòn đá nhỏ.

Cậu mất thăng bằng.

 

Ngã.

 

Cơ thể đổ rạp về phía trước, đầu cắm xuống đất.

 

Mọi thứ như chuyển sang chế độ slow motion.

 

Ngay trong khoảnh khắc cú ngã bắt đầu — cậu thấy.

 

Một khúc gỗ.

 

Không, không phải gỗ bình thường.

 

Là gỗ có đinh.

Một cây đinh rỉ sét, dài ngoằng, găm xiên chéo vào đúng khúc đầu thanh gỗ, nhô lên tua tủa như nanh thú.

 

Và... hướng ngã của cậu, là trực diện về phía nó.

Chiếc đinh đó... thẳng vào mắt trái của Trạm Dạ.

 

Mắt.

 

Của một đứa trẻ.