Chap 65 Tôi có cách

Trạm Dạ nhìn thấy cái đinh — nhưng trong khoảnh khắc đó, anh vẫn chưa phản ứng gì.

Không phải vì không muốn.

Mà là... quá nhanh.

 

Mọi thứ chỉ mới vừa bắt đầu — cú ngã, hòn đá, quỹ đạo rơi, và... khúc gỗ găm đinh rỉ.

 

Chưa tới một giây.

 

Cơ thể thì lao xuống, còn tâm trí vẫn chưa kịp tải hết dữ liệu.

 

Nhưng phản xạ — thứ mà một cảnh sát như Trạm Dạ đã được lập trình, đã trải qua hàng trăm tình huống mô phỏng trong hệ thống — bắt đầu bật lên như bản năng.

 

Đầu gối bên phải anh chống thật mạnh xuống nền đất lởm chởm.

Chân trái theo quán tính quét sang bên, tìm lấy một điểm tựa để giữ thăng bằng.

Hai tay vốn đang đà trượt, chỉ hơi chậm một nhịp vì cú hẫng bất ngờ, nhưng vẫn kịp bật xuống đất — căng hết gân cốt ra để giữ toàn bộ cơ thể không lao tiếp.

 

Và như một thước phim quay chậm cực nét:

 

Con mắt trái của Trạm Dạ...

Cách cây đinh rỉ... chỉ vỏn vẹn 2 centimet.

 

Chỉ một tích tắc lệch nhịp, là mắt anh sẽ bị xuyên toạc.

 

Cả người anh run nhẹ một cái.

Không phải vì sợ.

Mà vì… vừa sống sót qua một cái chết gần như chắc chắn.

 

Gương mặt nhỏ bé đầy mồ hôi, lấm lem cát bụi, ánh lên trong đôi mắt mở to — đồng tử anh co rút cực mạnh, phản chiếu lại hình ảnh cây đinh rỉ sét.

 

Một sự im lặng bủa vây.

 

Trạm Dạ, lúc này, trong tâm trí không còn một chút tạp niệm nào.

Sạch trơn.

Không còn bẫy, không còn trò chơi, không còn Dương Hiếu, không còn nhiệm vụ.

 

Chỉ còn lại một nhịp thở gấp gáp, và một suy nghĩ rất rõ ràng hiện lên:

 

“Đây không phải là trò đùa nữa.”

 

Những đứa trẻ xung quanh vừa thấy Trạm Dạ suýt ngã đập mặt vào khúc gỗ có đinh thì lập tức xúm lại, vừa chạy vừa kêu ầm lên:

 

“Ê ê mày có sao không?”

“Bị yêu quái nhập hả? Sao đơ ra vậy?”

“Trời ơi lần trước cũng ngã rồi mà lần này còn ngu hơn!”

 

Tiếng hỏi dồn dập, giọng non nớt mà chân thành. Chúng nó rõ ràng là đang lo cho "bạn mình."

 

Trạm Dạ nghe hết.

Nhưng đầu anh giờ vẫn còn vang tiếng tim đập thình thịch như trống trận.

Cả người chưa kịp hoàn hồn.

Tâm trí thì vẫn còn kẹt lại ở hình ảnh cây đinh rỉ cách mắt mình chỉ đúng hai centimet.

 

Anh không trả lời.

Chỉ lặng lẽ ngồi thụp xuống, hai bàn tay nhỏ xíu cắm xuống đất hỗ trợ cho đôi chân gầy guộc... đá mạnh khúc gỗ chết tiệt kia ra xa.

Đá thật xa.

 

Thứ đó suýt giết anh.

 

Máu từ lòng bàn tay anh bắt đầu nhỏ giọt. Do lúc nãy tay cọ vào đá sỏi khi chống xuống mặt đất, da mỏng nên rách.

Không sâu lắm, nhưng cũng đủ để đỏ ửng cả vệt bùn cát.

 

Một đứa trẻ trong nhóm thấy vậy thì mặt tái mét, lúng túng tiến lại gần, rụt rè đưa tay:

 

“Này, mày chảy máu kìa... để tao thổi hay... lau cho...”

 

Soạt!

 

Trạm Dạ đột ngột ngẩng đầu lên. Đôi mắt mở to trừng trừng, mặt mũi trắng bệch — trông chẳng khác gì một con thú nhỏ vừa mới thoát chết.

 

Giọng cậu lạc đi, thô khốc như tiếng kim loại nghiến vào nhau:

 

“Đứng lại... đ-đừng lại gần!”

“...Đứng yên đó!”

 

Cậu quát lên.

 

Lũ trẻ bất ngờ khựng lại. Một đứa còn thót tim, giật nảy người rồi lùi một bước. Cả bọn bối rối nhìn nhau, ánh mắt hoang mang:

 

“Sao vậy?”

“Nó bị sao á?”

“Hay nó thành... yêu quái thiệt rồi?”

 

Trạm Dạ không thèm để ý. Trong đầu cậu, mọi thứ giờ đây đều là vũ khí.

Cây gậy. Hòn đá. Cục gỗ. Cái ánh mắt. Cả bàn tay đang vươn ra kia — cũng có thể là một cái bẫy.

 

Cái bẫy tinh vi nhất.

 

Cậu không dám tin gì nữa.

 

Cậu chỉ biết:

 

Bản năng sinh tồn – đang lên tiếng gào thét.

 

Thấy lòng tốt của mình bị Trạm Dạ đối xử như vậy, đứa trẻ kia mím môi, gương mặt phụng phịu lại. Nó quay phắt người đi, giọng bực bội nhưng vẫn còn chút nhõng nhẽo:

 

“Đồ con chó... Tao không thèm chơi với mày nữa đâu!”

 

Rồi dậm chân thật mạnh xuống đất như để chứng minh là mình đang rất giận. Cặp chân nhỏ nhắn ấy hơi run run — giống kiểu vừa giận thật, vừa muốn người ta dỗ dành lại.

 

Nhưng mà Trạm Dạ giờ đây làm gì còn tâm trí để để ý đến mấy chuyện con nít đó nữa.

 

Cậu vừa mới suýt chết. 

 

Mà không phải kiểu “tưởng tượng” suýt chết. Là mắt thấy đinh, mặt thấy máu, tim đập như sắp vỡ ngực ra.

 

Tay vẫn còn rớm máu.

 

Tâm trí thì vẫn quay cuồng như bị kéo vào một vòng xoáy không lối ra.

 

Trạm Dạ ngồi thụp xuống đất, ánh mắt trống rỗng. Trong lòng chỉ còn một ý nghĩ độc nhất lặp đi lặp lại:

 

“Bất kỳ hành động nào… cũng có thể gây ra hệ quả kinh khủng.”

 

Cậu run lên thật nhẹ, như thể một lớp gió lạnh vừa luồn qua sống lưng.

 

Không phải vì lạnh, mà vì sợ.

 

Sợ hệ thống.

 

Sợ chính cái thứ thế giới rập khuôn giả lập này — nơi chỉ cần hồn nhiên theo bản năng một chút, là chết.

Sợ cả chính mình, vì dù đã cẩn trọng, vẫn suýt bị móc mắt.

 

“Mình đâu có làm gì sai… chỉ mới mở miệng, mới phản xạ bản năng... vậy mà đã vậy rồi.”

 

Ánh mắt của Trạm Dạ quét qua một lượt xung quanh, nhìn đám trẻ vẫn đang vô tư chơi đùa.

 

Chúng nó… thật sự không biết gì cả.

 

Hoặc tệ hơn… chỉ giả vờ là không biết gì cả.

 

Hiện tại Trạm Dạ gần như bất động hoàn toàn.

Cậu không dám cử động, thậm chí cả việc hít thở cũng phải đo lường kỹ lưỡng, như thể chỉ cần một cái rùng mình là sẽ kích hoạt thêm một cái bẫy nữa.

 

Toàn thân căng cứng như bị hóa đá.

 

Cảm giác như mình không còn là người chơi nữa, mà chỉ còn là một mắt quan sát – một camera sinh học bị nhốt trong một cái lồng thịt, không thể tương tác gì với thế giới ngoài kia trừ việc nhìn, nghe, cảm nhận.

 

Phải tìm thứ gì đó, một manh mối gì đó.

 

Mắt cậu đảo quanh, từng chút một. Rồi... may thay, trước mặt cậu – ngay trên cây cột đối diện – là một chiếc đồng hồ treo tường tròn trĩnh, kim phút kim giờ nhích từng nhịp.

 

Cậu cố nheo mắt lại để đọc.

 

3:21 PM.

 

Chỉ số thời gian này chẳng có gì đặc biệt. Nhưng ít nhất, nó chứng minh một điều:

 

"Thời gian vẫn trôi."

 

Không gian chưa bị đóng băng hoàn toàn.

 

Nhưng khi Trạm Dạ đang nghiền ngẫm con số đó, một ý nghĩ khác vụt qua đầu. Cậu liếc về phía một cậu bé đang chơi gần đó – khuôn mặt quen quen, có thể dùng thử…

 

Cậu thử lên tiếng. Giọng run vì căng:

 

“Ê!”

 

Cậu bé kia giật mình. Quay phắt lại, mắt tròn xoe:

 

“Hả? Ai gọi đó?”

 

Cậu ta nhìn quanh, rồi phát hiện ra Trạm Dạ đang ngồi co ro gần gốc cây.

 

“Là tao.”

 

Trạm Dạ giơ tay lên, một cách chậm rãi và cẩn trọng – như thể sợ hệ thống cũng sẽ bắn chết mình vì động tác bất ngờ.

 

Thằng bé kia nhìn kỹ hơn rồi gật đầu:

 

“À! Là Chí Cương hả? Mày gọi có việc gì vậy?”

 

Trạm Dạ trong đầu thì như có tiếng "ting!" vang lên.

 

“Ồ… ra nhân vật mình nhập vai tên là Chí Cương à.”

 

Tên của mình.

 

Một mảnh ghép vừa rơi xuống đúng vị trí trong trò chơi.

 

Sau đó, Trạm Dạ – trong vai Chí Cương – khẽ chỉ tay lên chiếc đồng hồ treo trên cây cột trước mặt mình.

 

“Mấy giờ rồi? Tao nhìn không thấy.”

 

Cậu bé kia nhìn lên theo phản xạ, giọng hồn nhiên đáp:

 

“3 giờ hai mốt.”

 

Chưa thỏa mãn, Trạm Dạ hỏi tiếp:

 

“Thế... lúc nãy là mấy giờ?”

 

Câu hỏi khiến thằng bé hơi ngập ngừng, nó ngước mắt như đang soi lại ký ức, đầu nghiêng nghiêng một chút, ngón tay gãi nhẹ má.

 

“Ừm... để tao nhớ coi...”

 

“À!”

 

“Lúc nãy là 1 giờ 53 phút!”

“Ừm... tầm tầm đó đó.”

 

“Hả?!”

 

Trạm Dạ bất ngờ đến mức bật thốt lên.

 

“Thật á?”

 

Thằng bé gật đầu cái rụp, vẻ mặt vô cùng chắc chắn:

 

“Thật mà! Tao nhớ rõ lắm.”

 

“Ồ, thế à? Được rồi, tao cảm ơn.”

 

Cậu bé nghe vậy thì sáng bừng cả mặt như thể mình vừa làm được điều gì đó thật có ích.

 

“Ừm, không có chi đâu~”

Rồi nó quay đi, tiếp tục chơi đùa như chưa từng có cuộc đối thoại nào diễn ra.

 

Trạm Dạ thì bên này gần như… não mở toang rồi.

 

Cậu hiểu ra.

Rất rõ.

Rõ đến rợn người.

 

Mình vừa mới gây ra một sai lệch trong dòng thời gian của tầng thực tại quá khứ.

 

Và hệ thống đã phải tự khâu lại cái lỗ hổng đó bằng cách kéo dài thời gian một cách nhân tạo – gần 90 phút biến mất khỏi nhận thức – chỉ để giữ cho “kịch bản gốc” không bị lệch pha hoàn toàn.

 

Trạm Dạ hiểu rằng tầng thực tại này – tầng quá khứ – hoạt động hoàn toàn khác biệt so với tầng hiện thực:

 

Ở hiện thực thì mọi thứ không có cốt truyện, người chơi được tự do tương tác.

 

Nhưng ở tầng quá khứ, mọi hành vi đều là diễn xuất trong một cốt truyện sẵn có. Lệch một nhịp – là toang.

 

Vừa rồi, chỉ vì một hành động nhỏ “bị vấp và suýt đâm vào đinh”, cậu đã khiến toàn bộ trình tự thời gian rối tung.

 

Hệ thống định thủ tiêu luôn cả cậu – chỉ có điều cậu may mắn phản ứng kịp.

 

Hiện tại, Trạm Dạ có thể khẳng định chắc nịch một điều:

 

Tình hình của mình đang cực kỳ tệ.

 

Sai thêm một nhịp nữa thôi, có thể hệ thống sẽ không “vá” lại nữa…

Mà sẽ xóa sạch.

 

Hiện tại, thứ duy nhất mà Trạm Dạ có thể làm… là đợi.

 

Chỉ cần Minh Viễn nghe thấy tiếng gọi của mình, chỉ cần anh ta đáp lại, thì có thể — chỉ có thể thôi — cậu mới thoát được khỏi cái mê cung quái đản này.

 

Vậy nên cậu im lặng, ngồi đó, lắng nghe từng tiếng gió thổi qua những ngọn cây, đếm từng đứa trẻ đang chạy vòng vòng… như thể đang chờ đợi phép màu.

 

May thay, lần này phép màu không đến quá trễ.

 

Một giọng nói trầm tĩnh – khô lạnh – bỗng vang lên trong tâm trí cậu.

 

“Có chuyện gì?”

 

Trạm Dạ mừng rỡ đến suýt nữa thì đứng bật dậy, nhưng kịp nén lại.

 

“Có chứ! Có chuyện lớn luôn! Nếu anh không giúp tôi bây giờ thì cả hai chúng ta… chôn sống ở đây luôn đó!”

 

“Nói đi.”

 

Minh Viễn nghe ra tình huống khẩn cấp rồi, nhưng giọng vẫn điềm nhiên như nước đá.

Trạm Dạ cũng hiểu thời khắc này không còn chỗ cho cái mồm ba hoa – cậu thu gọn toàn bộ thông tin, kể nhanh, rõ, súc tích.

 

5 phút sau.

 

“…vậy nên, bây giờ tôi cần làm gì đó để thoát khỏi tầng này.**

Anh có cách không?”

 

Minh Viễn im lặng một lúc.

 

Giọng anh khi cất lên, đầy sự nghi vấn:

 

“Tại sao cậu lại kể hết cho tôi? Tôi tưởng… cậu nghi ngờ tôi.”

 

Trạm Dạ cười khổ. Một nụ cười cạn kiệt.

 

“Haha… đúng là tôi có nghi kỵ. Nhưng giờ thì khác. Tình huống này căng quá rồi. Nếu còn giấu giếm thì… tôi sợ anh sẽ không đưa ra được giải pháp đúng.”

 

Dù không thấy mặt Minh Viễn, không cảm nhận được nét mặt, Trạm Dạ vẫn cảm nhận rất rõ một nụ cười lạnh khẽ kéo nơi khoé môi người kia.

 

“Ra vậy…”

“Cậu đã chọn đúng rồi.”

 

“…Tôi có cách.”