Trạm Dạ nghe xong câu “Tôi có cách” suýt nữa thì nhảy dựng lên ăn mừng.
Cậu như người chết đuối vớ được phao, giọng vang lên phấn khích thấy rõ:
“Cách gì? Nói lẹ đi!”
Minh Viễn vẫn đều đều, giọng như đang đọc sách giáo khoa lớp 5:
“Cũng đơn giản thôi. Giờ nghe kỹ nè — tôi sẽ tóm tắt sơ cốt truyện của tầng này cho cậu.”
“Không khó nhớ đâu, vì cậu chỉ cần ở đây khoảng 4 ngày nữa thôi.”
Trạm Dạ giật nhẹ mép, mặt xám như tro:
“Hả? 4 ngày? Có hơi bị lâu không đấy? Anh quên là ngoài kia anh đang chực chết à?”
Minh Viễn khẽ bật cười. Một nụ cười tỉnh queo như thể đang ngồi café bờ sông:
“Haha, đúng là tôi sắp tèo thật. Nhưng còn lâu lắm.”
“Lâu? Ý anh là còn 2 phút nữa phải không?”
Trạm Dạ đã ngầm tính toán kỹ từ khi rơi vào tầng này — chắc cỡ 7 đến 8 phút đã trôi qua rồi.
Minh Viễn cười nhạt như thể đang ngồi trên tầng không:
“Sai rồi, cậu tính thiếu một dữ kiện.”
“Nên nhớ — đây là tầng quá khứ. Ở tầng thực tại, 10 phút trôi qua thì ở đây là… 9 năm.”
Trạm Dạ đứng hình, mắt trợn trắng.
“...Ủa?”
“À à… ra vậy.”
Bộ não nảy số chớp nhoáng, rồi cậu câm nín.
Không còn gì để hỏi nữa.
“Vậy thì nghe kỹ nè – đây là ngày đầu tiên trong cốt truyện của cậu.”
Chí Cương, 8 tuổi, học sinh lớp 3 trường Trung học cơ sở 221. Dù cái tên trường nghe có vẻ "cao cấp", thật ra cậu chỉ là một đứa nhỏ bình thường – nghịch ngợm, hoạt bát, rất nhiều bạn.
Cậu thích robot, mê siêu nhân, ghét đồ chua và đặc biệt không chịu nổi đồ cay. Đôi khi hơi mơ màng, thường xuyên ngủ gật trong lớp, nhưng ai cũng quý vì tính cách hòa đồng, dễ gần.
Cương sống với bố trong một căn nhà sát mặt đường, nhìn ra phố đi bộ.
Bên phải nhà là ngã tư xe cộ tấp nập.
Bên trái là con đường dài, đi khoảng 20 phút nữa là đến cao tốc.
Mẹ cậu mất trong một vụ tai nạn do tài xế bất cẩn. Gia đình vẫn ổn định về kinh tế, đủ đầy, không dư giả xa hoa nhưng cũng chẳng thiếu thốn gì. Cậu có phòng riêng, đồ chơi xịn, tủ sách tranh khổng lồ, và cả một tủ robot xếp ngay ngắn như lính canh.
Lịch sinh hoạt một ngày của Cương:
6h30 – Bố gọi dậy, nhưng thường đến gần 7h cậu mới chịu mở mắt.
7h15 – Ăn sáng xong, được bố chở đến trường bằng xe đạp. Hai bố con hay cãi nhau chuyện bài tập, nhưng không khí vẫn vui.
7h30 – 11h30 – Học buổi sáng. Môn nào cũng tạm ổn trừ Toán – cậu luôn nói: "Bảng cửu chương là thứ gì đó sinh ra để tra tấn loài người."
11h45 – Ăn trưa ở trường. Món nào cũng chê, nhưng lúc đói thì vẫn ăn sạch.
12h – 13h30 – Nghỉ trưa. Cương hay tranh thủ ngủ tiếp, gục xuống bàn bất chấp xung quanh ồn ào.
13h30 – 15h30 – Học buổi chiều. Đây là lúc cậu phải chiến đấu với cơn buồn ngủ siêu năng lực.
16h – Về nhà. Nếu không có bài thì tụ tập bạn bè ở phố đi bộ, đá bóng, chơi siêu nhân hoặc bày đủ trò nghịch ngợm.
18h30 – Ăn tối với bố. Có hôm bố nấu, có hôm đặt đồ ăn về. Món nào cay là Cương né ngay lập tức.
19h30 – 20h30 – Thư giãn. Cậu xem phim, chơi game, hoặc đọc truyện tranh. Có lúc trùm mền lén đọc tới tận đêm khuya.
21h – Bị bố bắt đi ngủ. Nhưng thường tới 21h30 mới chịu yên.
Rồi cuối cùng, Minh Viễn trong tâm trí mới dừng lại một chút. Cậu quay sang nhìn Trạm Dạ—người lúc này đang há hốc mồm như nuốt phải cục đá.
Giọng Minh Viễn vang lên, rất nghiêm túc:
“Vậy thì… cậu đã hiểu rõ chưa? Nhớ kỹ nha.”
Trạm Dạ nghe xong cái đống kia thì như bị ai tạt nguyên xô nước đá vào mặt.
Cậu lập tức bật lại, hơi lắp bắp, giọng mất kiểm soát:
“Anh... anh—đây là cái mà anh gọi là dễ nhớ hả?!
Cái đống vừa rồi là cái đéo gì vậy?!”
Minh Viễn—ở trong đầu Trạm Dạ—thì hoàn toàn bình tĩnh. Cậu trả lời bằng cái giọng như thể toàn bộ thông tin vừa rồi chỉ là một bản hướng dẫn sử dụng nồi cơm điện:
“Là lịch trình hằng ngày đó.
Anh phải thuộc chúng.
Rồi thực hiện y như vậy.
Để tránh gây ra bất kỳ lỗ hổng quá khứ nào.”
Trạm Dạ đập tay lên trán, bực mình:
“Không—ý tôi là làm sao, và thế nào?!”
Cậu nói dồn dập:
“Làm sao mà tôi nhớ nổi cái đống phía trên?!
Và làm thế nào mà anh nhớ được hết từng chi tiết như vậy?!
Rồi anh biết từ khi nào?!
Tại sao tôi không hề hay biết gì cả?!”
Minh Viễn vẫn cực kỳ bình tĩnh. Như thể mọi thứ đều đã nằm trong tầm kiểm soát của cậu vậy.
“Không khó đâu. Anh chỉ cần… lảm nhảm trong miệng là nhớ thôi mà. Tôi cũng dùng cách đó để nhớ đó chớ bộ.”
Trạm Dạ há hốc mồm.
“…Cái gì? Lảm nhảm á? Đệ̣t mịe—thôi tôi không chấp anh nữa. Đợi tôi một tý!”
Cậu bắt đầu lục lọi người, hết túi quần đến túi áo, xem có tờ giấy nào không. Lục một hồi, mắt cậu bỗng sáng lên.
“Đây rồi!”
Một mảnh giấy nhăn nhúm được rút ra như báu vật. Nhưng… thiếu một thứ: bút.
Trạm Dạ đứng thẳng dậy, hét lớn:
“Ê! Đứa nào có bút không?!”
…
Cả công viên lặng im. Không một ai buồn quay lại. Đám người lớn thì đang bận lướt điện thoại, bọn trẻ con thì chơi đá cầu cách đó vài mét, coi cậu như người vô hình.
Trạm Dạ cắn răng. Rút đại một tờ tiền trong túi, giơ lên trời như cây gậy phát động chiến tranh, hét thêm một cú nữa:
“Đứa nào đưa tao cây bút—tý tao bao kem!”
Câu nói ấy như kích hoạt skill bị động của toàn bộ đám trẻ con trong bán kính 100m.
Chỉ vài giây sau, bọn nhóc nháo nhào lên, có đứa còn lộn cả túi quần rách, đứa khác thì lục cả hộp bút bị vứt quên trên ghế đá. Mặt đứa nào đứa nấy đều sáng như thấy vàng.
Và chỉ trong chưa đầy mười giây, một cây bút xịn sò, nắp còn sáng bóng như mới bóc hộp, đã nằm gọn trong tay Trạm Dạ.
Cậu cầm cây bút, nhìn đám trẻ con đang ngồi thở phì phò vì thi chạy, rồi gật gù:
“Ừ, niềm tin vào đồng tiền là mãnh liệt nhất.”
Sau màn rượt bút kịch tính, Trạm Dạ quay lại vấn đề chính.
“Được rồi, anh còn đó không? Đọc lại cho tôi đi.”
Minh Viễn—vẫn ở trong tâm trí Trạm Dạ, giọng nói vang lên, có chút trêu chọc:
“Này, có khó gì đâu. Anh không để ý sao? Ngay sau khi nghe tôi nói, anh đã có thể làm một hành động lớn, hét lên giữa công viên, thậm chí mặc kệ chuyện vừa bị ‘tử thần sượt qua tai’ cách đây không lâu. Không hề run rẩy, không hoảng loạn.”
Trạm Dạ khựng lại.
Cậu hơi giật mình.
Một suy nghĩ vụt qua trong đầu.
...Đúng thật.
Cảm giác hoảng sợ vì suýt chết—nó... biến mất từ lúc nào?
Dù vậy, để chắc ăn, cậu vẫn gằn giọng:
“Thôi, đọc lại hết lần nữa đi.”
“Rồi đó, hết rồi.”
Sau một hồi hí hoáy ghi chép xong, Trạm Dạ ngẩng lên. Vẫn còn một thắc mắc chưa yên.
“Mà này, tôi hỏi chút: nếu tôi đã làm đúng theo lịch trình, thì tại sao hành động của tôi trong thời điểm đó lại bị hệ thống gắn cờ lỗi?”
Minh Viễn vừa định trả lời thì Trạm Dạ ngắt lời:
“Ý tôi là… nếu mọi thứ đã được dàn xếp, thì lỗi ở đâu?”
Nhưng cậu không giận. Câu trả lời vang lên vẫn đều đều, từ tốn:
“Tôi đang định nói đây.
Cái lịch trình vừa rồi… chỉ là phần bề nổi thôi.
Nó chủ yếu giúp anh tránh phạm phải những quy tắc cơ bản trong vai diễn.
Còn ngoài ra, sẽ có các sự kiện chính nữa.”
Trạm Dạ gật đầu khẽ:
“Ồ… ra vậy. Xin lỗi, tôi hơi vội.”
“Không sao đâu.”
Minh Viễn ngừng một chút, rồi tiếp lời, giọng thấp hơn:
“Nhưng anh nên ghi kỹ phần này.
Khác với các chi tiết sinh hoạt hằng ngày, những sự kiện sắp tới là sự kiện chủ chốt.
Chúng có vai trò vô cùng quan trọng.”
“Vậy nên, anh không chỉ làm đúng, mà còn phải ứng biến sao cho hợp tình hợp lý.”
Trạm Dạ nghe xong, gương mặt vốn còn đùa cợt khi nãy chợt trầm hẳn xuống. Giọng nói cũng trở nên nghiêm túc, không còn một chút bông đùa:
“Ừm… tôi biết rồi.”
Minh Viễn liền gật đầu qua giọng nói:
“Vậy tốt. Vậy tôi sẽ nói luôn nhé.”
“Đầu tiên là sự kiện trong ngày đầu tiên, cụ thể diễn ra trong khoảng 1 giờ 53 đến 3 giờ 21 phút chiều.”
Trạm Dạ lập tức hiểu ra:
“Ồ… ra vậy. Hèn gì tôi không bị gì sau cú ngã đó.”
Minh Viễn đáp:
“Đúng, vì cậu vừa trải qua sự kiện quan trọng đầu tiên rồi đấy. May cho cậu là vai trò của ‘Chí Cương’ trong ngày hôm nay không lớn, chủ yếu chỉ là hùa theo đám bạn để trêu chọc Dương Hiếu, và hỏi vài câu lặt vặt mà thôi.”
Rồi anh thêm vào bằng một giọng như nhấn mạnh:
“Gọi là không bị gì chứ thực ra là cậu suýt chết luôn rồi đó.”
Trạm Dạ cau mày, giọng thấp xuống:
“Thế cụ thể hôm nay tôi cần làm gì?”
Minh Viễn liền nói ngay, giọng đều đều nhưng từng chữ như đóng đinh:
“Cậu chỉ cần diễn đúng vai — tức là theo đám bạn, hùa theo, cười hùa, rồi đứng sau mấy thằng to con lúc tụi nó chọc Dương Hiếu. Không cần chủ động gì cả. Cứ làm nền là ổn.”
Trạm Dạ khựng lại vài giây, vẻ mặt hơi đanh lại.
“Ý anh là… tôi phải đóng vai phản diện à?”
Minh Viễn đáp tỉnh bơ:
“Chuyện đó không quan trọng. Cậu định quan tâm tới tiểu tiết đạo đức trong khi cậu đang mắc kẹt trong một tầng bẫy hệ thống à?”
Rồi Minh Viễn nói tiếp, giọng hạ thấp xuống như đang báo trước một nguy cơ:
“Điều thực sự quan trọng là... khoảng ba tiếng nữa, cậu – tức là ‘Chí Cương’ – đã hẹn tụi bạn đến nhà của Dương Hiếu để trêu chọc tiếp. Đây mới là mấu chốt của ngày hôm nay.”
“Ờm… được rồi. Anh có biết rõ hơn không?” – Trạm Dạ hỏi, giọng mang theo chút hy vọng.
Minh Viễn hơi thở dài, giọng có phần bất lực nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh khiến người khác tin tưởng:
“Ồ… xin lỗi nhé. Rất tiếc là tôi không nắm chi tiết. Tôi chỉ biết tóm tắt được như vậy thôi.”
Trạm Dạ khựng lại. Hơi thất vọng, nhưng cũng chỉ gật đầu chấp nhận. Dù gì thì mình cũng là người nhờ vả trước, không có tư cách gì để đòi hỏi thêm. Hơn nữa, cả hai đang buộc chung trên một con thuyền, Minh Viễn có lý do gì để lừa dối mình chứ?
“Ừm… vậy thôi. Thế ngày thứ hai thì sao?”
Minh Viễn đáp ngay:
“Ngày thứ hai sẽ có khá nhiều sự kiện — quan trọng hơn và khó hơn hôm nay.”
“Cậu sẽ bắt đầu bắt chuyện với Dương Hiếu, cố moi ra thông tin về người anh trai của cậu ta.”
Rồi anh ta nhấn mạnh, giọng chậm rãi:
“Đừng nghĩ là dễ. ‘Anh trai’ gần như là một từ cấm với Dương Hiếu. Cậu ta giấu rất kỹ chuyện đó, dù tôi không rõ lý do.”
Trạm Dạ nhíu mày.
“Sau đó,” Minh Viễn nói tiếp, “cậu sẽ phải gặp đám bạn của Chí Cương, tìm cách đàm phán, khiến tụi nó thỏa hiệp với việc không bắt nạt Dương Hiếu nữa.”
Chưa hết.
“Cậu còn phải nói chuyện với một nữ sinh trong lớp — người có vẻ có cảm tình với Dương Hiếu. Phải thuyết phục cô bé ấy tin tưởng, để cô ấy nhờ cậu chuyển thư tỏ tình giúp, thay vì đưa trực tiếp.”
Trạm Dạ khẽ nhíu mày, không rõ đây là “game yêu đương” hay “bẫy sinh tồn” nữa.
Minh Viễn kết lại:
“Ba sự kiện này bắt buộc phải hoàn thành trong các khung giờ sau:
Sự kiện 1 (moi thông tin về anh trai): Từ 9:00 đến 11:12
Sự kiện 2 (đàm phán với bạn học): Từ 13:27 đến 15:53
Sự kiện 3 (nữ sinh + lá thư): Từ 16:37 đến 16:57
Nhớ kỹ: sai lệch thời gian quá lớn hoặc hành động lệch vai trò sẽ dẫn đến trừng phạt ngay lập tức.”
Minh Viễn hạ giọng, như thể chuẩn bị ném ra một quả bom:
“Rồi... ngày thứ ba sẽ là một ngày đặc biệt.”
Trạm Dạ khựng lại, linh cảm có chuyện chẳng lành.
“Ngày đó sẽ xảy ra một sự kiện lớn: Cậu đến lớp... và không thấy Dương Hiếu đâu cả.”
Trạm Dạ nheo mắt. Tim đập nhanh hơn một nhịp.
“Lúc đó, cậu sẽ bắt đầu lo lắng. Rồi theo đúng tiến trình, cậu sẽ đến nhà Dương Hiếu để tìm cậu ta.”
Minh Viễn ngừng lại nửa giây, như muốn cho người nghe kịp hình dung ra thứ đang chờ phía trước.
“Và tại đó, cậu sẽ phát hiện ra hiện trường của một vụ án.”
“…!”
Không khí đột nhiên đặc quánh lại.
“Sau đó cảnh sát sẽ tới. Cậu sẽ bị thẩm tra.”
Giọng Trạm Dạ trở nên nghiêm trọng:
“Cái gì? Nghiêm trọng tới vậy sao?”
Minh Viễn gật đầu, nhưng vẫn giữ giọng điềm tĩnh đến rợn người:
“Đúng vậy. Và hãy nghe kỹ điều này: **Chỉ cần một câu trả lời sai — chỉ một từ thôi — toàn bộ tầng thực tại quá khứ này sẽ sụp đổ ngay lập tức.”
Trạm Dạ nuốt khan.
Minh Viễn nhấn mạnh:
“Không còn là trừng phạt nữa. Là kết liễu.”