Chap 67 Nhập vai 2

Đúng lúc đó, một cơn gió lạnh thổi qua, lướt qua vạt áo của Trạm Dạ. Cậu khẽ rùng mình. Cảm giác hoang mang, sợ hãi... không biết từ đâu, bất ngờ ập đến.

 

Cậu siết chặt tờ giấy ghi chú trong tay, rồi ngẩng đầu lên, giọng thấp:

 

“Vậy thì… tôi phải trả lời thế nào?

Và… thời gian của sự kiện đó là khi nào?”

 

Minh Viễn im lặng một lúc. Có vẻ như cậu đang cân nhắc kỹ càng từng chữ một trước khi nói.

 

“Tôi nghĩ... tốt nhất anh nên nói năng có giả, có thật.

Bởi vì điều đó… phù hợp với cái tính cách ‘cặn bã’ mà nhân vật của anh đang vận hành.”

 

Trạm Dạ nheo mắt:

 

“Cặn bã?”

 

Minh Viễn cười nhẹ trong đầu cậu:

 

“Ừ. Cặn bã. Nhưng là loại cặn bã thông minh.

Tức là nói dối cũng phải có nghệ thuật.”

 

“Còn nói như thế nào thì… tôi không biết được.” – Giọng cậu chậm lại – “Tôi chỉ nắm được các sự kiện chính, còn chi tiết thì không.”

 

Trạm Dạ gật nhẹ. Câu trả lời làm cậu cảm thấy không an tâm lắm, nhưng cũng chẳng thể đòi hỏi thêm.

 

“Còn về thời gian,” – Minh Viễn tiếp tục – “thì có đấy, nhưng nó không cố định kiểu ‘ngày thứ Hai làm gì’. Nó chỉ là những khoảng diễn biến cụ thể thôi.”

 

“Thời gian anh cần có mặt ở trường và thể hiện phản ứng lo lắng... rồi sau đó đến nhà của Dương Hiếu... là từ 7:00 đến 15:32.”

 

“Và thời điểm bị thẩm vấn bắt đầu từ 16:27 đến 17:53.”

 

Trạm Dạ nuốt khan. Một ngày được sắp đặt từng phút thế này, khiến cậu thấy như mình đang đứng giữa một sân khấu khổng lồ mà mọi ánh đèn đều đã hướng sẵn vào từng hành động.

 

Cậu lặng một lúc, rồi hỏi:

 

“Thế… còn ngày cuối cùng thì sao?”

 

Ngay khi câu hỏi ấy bật ra, Minh Viễn thoáng khựng lại. Giọng cậu không còn đều đều nữa. Nó khẽ trầm xuống, như mang theo chút bất lực.

 

“Haha… xin lỗi trước nhé.

Đây là ngày mà tôi mù mờ nhất.”

 

Trạm Dạ nheo mắt.

 

“…Cái gì? Tại sao?”

 

“Tôi không biết.

Ý tôi là… tôi thật sự không thấy được nó.

Chỉ duy nhất ngày đó—là trống rỗng.”

 

Minh Viễn ngập ngừng, rồi nói thêm:

 

“Tuy vậy… tôi vẫn nắm được một điều:

Thời gian sự kiện diễn ra là từ 13:31 đến 16:43.”

 

Trạm Dạ lặng im một lúc. Cậu phân tích, móc nối thông tin trong đầu. Một điều gì đó bắt đầu lóe lên.

 

“…Vậy nghĩa là ngày cuối cùng chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, đúng không?”

 

“Đúng vậy,” – Minh Viễn nói, giọng nhẹ như gió – “chỉ cần vượt qua khoảng thời gian đó… cậu sẽ thoát khỏi tầng này.”

 

Rồi cậu chợt nói như nhớ ra điều gì:

 

“À… mà đúng rồi. Trời tối rồi, cậu nên về nhà đi.”

 

Trạm Dạ lúc này mới giật mình nhìn quanh.

 

Ánh sáng vàng ẩm ướt của hoàng hôn đã nhuộm xuống các dãy ghế đá, kéo dài bóng cây trên mặt đường. Bầu trời sẫm lại từ lúc nào không rõ. Trạm Dạ rùng mình.

 

“Ừm… anh nói đúng.

Bầu trời mùa đông… đúng là hay tối sớm thật.”

 

Cậu định quay đi, nhưng đột nhiên khựng lại. Một suy nghĩ vừa lóe lên.

 

Cậu cau mày, chậm rãi quay về phía bên trong đầu mình – về phía giọng nói vừa rồi.

 

“…Mà này, cho tôi hỏi cái này.”

 

“Anh làm sao mà biết được nhiều chi tiết như vậy?

Ngay cả tôi—người đang thực sự sống trong cái thực tại này—còn chẳng nhận ra.

Vậy tại sao… anh lại biết rõ đến vậy?”

 

“Haha… cuối cùng cậu cũng chịu hỏi rồi.”

 

Minh Viễn cười. Một nụ cười nhẹ, nhưng vang vọng như một tiếng vọng từ dưới đáy tâm trí Trạm Dạ. Cậu dường như đã chờ câu hỏi đó từ rất lâu—chờ một khoảnh khắc thức tỉnh.

 

“Vậy… cậu nghĩ sao?” – Cậu hỏi ngược lại.

 

Trạm Dạ không thấy khó chịu. Ngược lại, cậu đứng yên giữa công viên sẫm tối, mắt bắt đầu động đậy, như thể não bộ đang mở từng lớp khóa.

 

“…Có phải…

là anh đang nhìn xuống thực tại này không?”

 

“Trong cuộc nói chuyện trước… anh từng nói ‘tôi thấy’ hoặc ‘tôi không thấy’...

Điều đó có nghĩa là… anh đang nhìn tôi từ bên ngoài, đúng không?”

 

Minh Viễn bật cười.

 

“Cậu quả thực là giữ được một phần ký ức của tôi.

Và phần đó—rất tốt.”

 

“…Đúng rồi. Cậu đoán đúng rồi đấy.”

 

Trạm Dạ khựng lại một nhịp.

 

Khoan đã.

Nếu Minh Viễn đang quan sát từ bên ngoài…

Nếu cậu cố tình đi vào tầng này…

Nếu những sai số không phải là lỗi, mà là dấu hiệu của sự can thiệp...

 

Giọng Trạm Dạ chợt trầm xuống. Đầy kinh ngạc.

 

“Khoan… điều đó có nghĩa là…

Mục đích của anh ngay từ đầu là tự đẩy mình vào bẫy của hệ thống?”

 

“Để được…

Dịch chuyển đến tầng thực tại hỗn loạn—nơi mà mọi thứ không còn tuân theo logic trò chơi?”

 

Minh Viễn không đáp, nhưng sự im lặng của cậu không hề phủ nhận.

 

Trạm Dạ tiếp tục, giọng bắt đầu gấp gáp. Như thể cậu vừa nhìn thấy được một phần tấm bản đồ chưa từng tồn tại.

 

“Và ở nơi đó…

Không chỉ logic bị bóp méo, mà cả thời gian cũng hỗn loạn…”

 

“Đến mức—anh có thể nhìn thấy quá khứ của tầng này, dù nó đang diễn ra ở hiện tại…”

 

Trạm Dạ nghĩ đến đây, bất giác cảm thấy… cái vũng lầy mà mình vướng vào đang ngày càng sâu.

Không còn là trò chơi. Không còn là vai diễn. Mà là một mê cung lập trình chồng lớp lên thực tại.

 

“…Nhưng tại sao? Và làm thế nào?

Tại sao lại chính xác là thời điểm này?”

 

Ấ n tượng cậu về Minh Viễn, không còn là ánh nhìn dành cho một cậu học sinh cấp hai.

Mà là đang nhìn một thứ gì đó sâu không lường nổi.

 

Minh Viễn thì lại tỏ ra nhẹ hều, như thể mọi chuyện đều nằm trong dự tính mơ hồ:

 

“Cậu có biết không…

Một phần ký ức của tôi—trong đầu của cậu—từng nói về chuyện này rồi đấy.”

 

Trạm Dạ cau mày, cố móc nối dòng suy nghĩ. Rồi cậu khựng lại, bật thốt lên:

 

“Ý anh là…

Định luật Một Nhiệm Vụ?

Loại nhiệm vụ có khả năng biến đổi các yếu tố xung quanh, ảnh hưởng trực tiếp đến cấu trúc của trò chơi, chứ không chỉ đơn thuần là trải nghiệm của nhân vật?”

 

“Đúng vậy,” – Minh Viễn gật đầu, không chút do dự –

“Kể từ khi tôi nhận ra Dương Hiếu là nhiệm vụ ẩn, tôi đã bắt đầu chuẩn bị cho chuyện này rồi.”

 

Trạm Dạ khựng lại.

 

“…Nhưng… vì sao lại là thời điểm này?”

 

Minh Viễn nhún vai.

 

“Cái đó thì… rồi cậu sẽ biết thôi.

Ngay cả tôi… cũng không rõ ràng lắm đâu.”

 

“…Cái gì cơ?”

 

Trạm Dạ như hóa thành một cái máy tự hỏi–tự trả lời.

 

Mỗi câu hỏi của cậu được hệ thống bên trong phản hồi bằng một dòng ký ức từ Minh Viễn.

 

Những đoạn ghi nhớ đã bị gỡ khỏi trí nhớ ý thức—nay dần trồi lên.

 

“…Khoan đã.

Có phải… anh đang ám chỉ cấu trúc ba tầng bản ngã?”

 

“Anh đã cố tình giảm tỉ lệ ‘Người Bị Lập Trình’, rồi tăng phần trăm của 'Người Quan Sát' và 'Người Thật', đúng không?”

 

“Bằng cách đó…

Dù anh không còn giữ ký ức đầy đủ,

anh vẫn đang tuân theo một kế hoạch đã được thiết lập từ trước,

một thứ gì đó anh từng vạch ra… trước khi rơi vào tầng hỗn loạn này.”

 

Trạm Dạ gục đầu xuống, ôm trán.

 

Những suy luận, giả thiết, mạch lập trình, các xác suất của hệ thống… tất cả dội vào đầu như cơn sóng thần.

 

“…Và nếu đúng là như vậy…”

 

Giọng cậu trầm hẳn xuống.

 

“…Thì thời gian anh chuẩn bị cho chuyện này—không thể nào chỉ là một năm.”

 

“Bởi vì… khối lượng thông tin, kiến thức về hệ thống, và khả năng điều hướng cả cấu trúc trò chơi mà anh đang có—nó không thể xuất hiện chỉ sau vài vòng chơi thử.”

 

Trạm Dạ ngẩng lên, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn kiên định:

 

“Và điều này cũng có nghĩa…”

 

“…Tôi – rất có thể chỉ là một con tốt trong kế hoạch của anh.

Hoặc… là của Đông Phương.

Một trong hai người—hoặc cả hai.”

 

“Có thể là để thay đổi điều gì đó,

hoặc bảo vệ một thứ gì đó.”

 

“…Tôi không biết.”

 

Minh Viễn không nói gì.

Một khoảng lặng đột ngột giăng ra giữa hai người—kéo dài, trĩu nặng.

Trạm Dạ vẫn đứng đó, không nhúc nhích. Cậu như vừa bị xe lao thẳng qua trí não, nghiền nát mọi khái niệm cũ về “bản thân” và “thực tại”.

 

 

Cuối cùng, sau một hồi lâu, Minh Viễn mới cất tiếng.

Giọng cậu không còn lạnh như lúc trước nữa.

Nó mang theo một chút trầm xuống—một cảm giác đồng cảm lặng lẽ:

 

“Tôi hiểu… cảm giác của anh lúc này.”

 

“Cảm giác khi phát hiện ra…

mọi hành động, lựa chọn, suy nghĩ—đều có thể đã được ai đó sắp đặt sẵn.”

 

“Không dễ chịu.

Chưa bao giờ là dễ chịu cả.”

 

Một tiếng thở nhẹ vang lên trong đầu Trạm Dạ, như thể chính Minh Viễn cũng đang mệt.

 

“Nhưng… anh phải hiểu, ngay cả tôi cũng đang rơi vào trong một âm mưu.

Một thứ kế hoạch mà… chính tôi cũng không còn kiểm soát nổi.”

 

“Rất có thể… tôi cũng chỉ là một con tốt của chính mình.”

 

“…Và nếu nhìn xa hơn—rất có thể, Đông Phương cũng vậy.”

 

Im lặng.

 

Minh Viễn tiếp lời, nhỏ hơn, như thể đang cố thuyết phục ai đó bên bờ sụp đổ:

 

“Đừng tuyệt vọng.

Hãy thử nghĩ một cách khác đi.

Tất cả những gì đang xảy ra… biết đâu… là do chính anh trong quá khứ khởi động.”

 

“Biết đâu… mọi thứ chỉ là một bước thí để anh đến được tầng cuối cùng—nơi anh thực sự nắm quyền chọn lựa.”

 

Trạm Dạ vẫn im lặng.

 

Nhưng không còn là sự lặng yên để lắng nghe.

Mà là một vùng tĩnh đen đặc đang đè chặt lồng ngực.

 

Cậu siết tay. Bàn tay run nhẹ.

 

Cảm giác… bị nhìn thấy.

Bị điều khiển.

Bị lập trình để tin rằng mình là người chống lại lập trình.

 

Cậu không thể bình tĩnh nổi.

 

Cuối cùng, giọng Trạm Dạ vang lên—trầm khàn, gần như vỡ ra:

 

“…Đủ rồi.”

 

“Để tôi yên.”

 

“Tôi… sẽ cố gắng để sống sót.

Dù chỉ là bản sao.

Hay chỉ là quân cờ.”

 

“Chỉ cần… tôi còn một phần nào đó là tôi,

thì tôi sẽ sống—không vì kế hoạch của ai cả.”

 

Nói rồi, Trạm Dạ quay người.

Không nói thêm lời nào, anh lặng lẽ bước đi, rời khỏi công viên đang ngập trong ánh chiều tàn nhạt nhòa.

 

Anh hướng về căn nhà của Chí Cương.

Con đường quen thuộc mà giờ đây trông như một hành lang dẫn xuống đáy ký ức ai đó – xa vắng và vô cảm.

 

Một cơn gió mùa đông lùa qua, luồn qua cổ áo, cắt vào da thịt.

Cơ thể anh khẽ rùng lên vì lạnh.

 

Nhưng Trạm Dạ không hề chú ý.

Không phải vì cố tỏ ra mạnh mẽ.

Mà là vì… anh đã không còn ở đây.

 

Sự chú tâm, nhận thức, cảm xúc—tất cả như đã trôi đi đâu mất.

Anh chỉ đi… vì cơ thể anh vẫn còn nhớ cách bước.