Chap 68 Không gian hỗn loạn

“Về rồi đấy à?”

 

Một người đàn ông râu ria xồm xoàm, tay vẫn cầm chiếc điều khiển tivi, vừa ngẩng lên nhìn.

Ông mặc một bộ vest rộng thùng thình, nhàu nát, có lẽ là vừa từ đâu về tới, còn chưa kịp thay đồ.

 

Ông ngồi trên chiếc ghế gỗ lớn ở giữa phòng khách. Không gian xung quanh rộng rãi và được bài trí vô cùng ngăn nắp.

Từ chiếc tivi màn hình phẳng, bình hoa sứ đặt hai bên, cho đến những bức tranh thêu treo tường – tất cả đều được sắp xếp cẩn thận, mang lại một cảm giác ấm cúng đến kỳ lạ.

 

Sạch sẽ.

Gọn gàng.

Yên tĩnh.

 

Quá yên tĩnh.

 

Trạm Dạ không trả lời.

Chỉ ậm ừ một tiếng, rồi đi thẳng lên phòng. Cậu chẳng buồn để ý đến bất cứ thứ gì xung quanh nữa.

Hiện tại, điều duy nhất cậu cần… là bình tâm lại.

 

“Đúng là… con dại cái mang.”

Người đàn ông lẩm bẩm sau lưng, buông một câu đầy bực bội khi thấy thái độ cộc cằn của Trạm Dạ.

 

Nhưng cậu không phản ứng. Không quay đầu.

Không phải vì vô lễ—mà vì đầu cậu lúc này… chẳng còn sức để chứa thêm bất cứ thứ gì nữa.

 

Từng bước chân nặng nề vang lên trên bậc thang gỗ cao vút.

Lạnh lẽo. Trống trải.

Như thể dẫn lên một không gian khác.

 

 

Ở một nơi khác—hoặc có thể là bên trong—Minh Viễn đang mắc kẹt trong một vùng hỗn loạn kỳ lạ.

 

Một không gian như mê cung dữ liệu, nơi âm thanh rè rè vang lên liên tục, giống một chiếc radio bị hỏng phát sóng lặp lại vô tận.

Hình ảnh vỡ nát, nhiễu loạn.

Các khối màu, mảnh ký ức, biểu tượng và âm thanh vặn xoắn vào nhau, chập chờn.

 

Nếu là người bình thường, chỉ cần vài tiếng ở đây thôi… họ sẽ phát điên.

Minh Viễn – có vẻ cũng không phải ngoại lệ.

 

Tuy nhiên...

Cậu biết nhiều hơn người khác.

Hoặc có lẽ là vậy.

 

Đó là điều duy nhất giữ cho cậu chưa tan rã.

 

Trước mắt cậu là những hình ảnh ghê rợn:

Máu. Cơ bắp. Nội tạng lộ ra. Dây thần kinh quấn lấy nhau.

Tất cả đều lẫn trong những đốm ánh sáng điện tử.

Một sự pha trộn quái đản giữa cơ thể người và kết cấu dữ liệu.

 

Hai thực thể lơ lửng giữa không trung, chập chờn, như bóng ma dự liệu:

– Không còn hình dạng con người.

– Nhưng cũng chưa hoàn toàn là máy móc.

 

Và nếu ai đó hỏi Minh Viễn:

"Đó là gì?"

 

Thì câu trả lời chỉ có thể là:

 

"Không phải người."

 

Ngay cả khi phải chứng kiến – và liên tục nghe – những âm thanh kinh khủng đến méo mó tâm trí, suốt nhiều tiếng đồng hồ...

Minh Viễn vẫn đứng im.

Vẫn ổn.

Hoặc ít nhất là… có vẻ như vậy.

 

Cậu không ôm đầu hoảng loạn.

Không hét lên.

Không co rúm lại như thể đang bị xé khỏi chính mình.

 

Không sợ.

 

Cậu chỉ nhìn mọi thứ bằng ánh mắt…

lạnh.

 

Lạnh đến mức gần như vô cảm.

Như thể thế giới quanh mình chỉ là những bức tường mốc meo đang tróc sơn—vô nghĩa.

 

Minh Viễn đang đứng trên một mảnh đất nhỏ.

 

Đúng vậy—một mảnh đất thực sự, cứng, xám và nứt nẻ.

Nhưng cảm giác đứng trên nó… giống như đang đứng trên một mảnh ghép của một bức tranh chưa bao giờ hoàn chỉnh.

 

Xung quanh cậu là một phần… của một thành phố.

Một con đường.

Những khung cảnh quen thuộc: mái nhà, cửa tiệm, cột điện, vỉa hè, bức tường gạch…

 

Tất cả… đều bị nứt.

 

Những vết nứt lớn nhỏ chạy ngoằn ngoèo trên mọi thứ—như mạng nhện khổng lồ.

Có chỗ thì chỉ là đường kẻ mảnh.

Có nơi lại là khe hở đen ngòm, như thể sẽ nuốt chửng bất cứ thứ gì lọt vào.

 

Và tệ hơn…

 

Một vài mảng cảnh vật đang… bị đảo lộn.

Mặt đường lật ngược.

Cửa sổ mọc dưới lòng đất.

Cây cối đâm ra từ không khí.

 

Một khung cảnh từng rất bình thường…

giờ đây lộn xộn như một giấc mơ bị mã hóa lỗi.

 

Đặc biệt hơn—trong những vết nứt rải khắp khung cảnh xung quanh, ta có thể nhìn thấy những hình ảnh kỳ lạ.

 

Nhưng chúng không liên quan gì đến nhau.

Một cánh tay máy bị gãy bay trong không trung.

Một con mèo ngồi giữa sa mạc đỏ như máu.

Một chiếc xe bus lơ lửng giữa tầng mây.

Một căn phòng trống với dòng chữ “EXIT” lập lòe trên tường.

 

Chúng không có thứ tự. Không có chủ đề.

Không có mối nối nào để người thường hiểu được.

 

Và… chúng không có âm thanh.

Chỉ là những khung hình lặp, hiện lên chớp nhoáng – như thể ai đó đang bật slideshow một cách ngẫu nhiên, rồi... vứt điều khiển đi.

 

Minh Viễn đảo mắt xung quanh.

 

Cậu không có vẻ hoảng loạn như người bình thường sẽ làm trong hoàn cảnh này.

Ngược lại—cậu đang tìm kiếm.

Như thể trong đống hình ảnh rối loạn kia…

có thứ gì đó cậu cần.

 

Cậu khẽ lẩm bẩm. Giọng thấp, nhanh, đều đều như nhịp máy:

 

“Bên trái... không, bên trên.”

“Không còn theo nhân ba nữa rồi.”

“Quy luật đảo chiều, đếm từ lớn tới bé... lệch rồi.”

“Hình như… đang chuyển sang dạng nhiễu khối.”

 

Từng câu nói như đoạn mã đang cập nhật.

Cậu không ghi nhớ bằng mắt. Cậu cảm nó.

Dường như cậu có thể… “nghe được logic”.

 

Không có âm thanh.

Không có hình mẫu rõ ràng.

 

Nhưng Minh Viễn vẫn đọc được điều gì đó trong sự hỗn loạn.

 

Bởi vì cậu đã từng ở đây.

Hoặc từng sống sót khỏi thứ tồi tệ hơn nơi này.

 

Và nếu có ai đó đứng ở đây, lúc này—

Đặt tay lên vai Minh Viễn và hỏi:

 

“Sao cậu lại biết phải làm thế?”

“Dựa vào đâu mà cậu chọn hành động đó?”

 

Thì Minh Viễn sẽ chỉ nhún vai.

 

“Tôi không biết.”

 

Và đó là sự thật.

Cậu chẳng biết gì cả.

Cậu hoàn toàn mù mờ.

Mọi thứ cậu làm… chỉ là cảm giác.

 

Không có dữ liệu.

Không có chỉ dẫn.

Không có ai thì thầm qua radio bảo cậu làm gì.

 

Chỉ có một thứ: cảm giác.

 

Cảm giác ấy…

xuất hiện từ cái ngày cậu bóp cò.

 

Bắn chết hai mẹ con đó.

 

Không ai yêu cầu.

Không có nhiệm vụ ghi rõ.

Không có “giao diện hệ thống” nào hiện lên và nói: "Hành động này sẽ giúp bạn vượt tầng."

 

Nhưng lúc đó—cậu biết.

Hoặc đúng hơn là cảm thấy.

 

"Mình phải bắn."

 

Minh Viễn đã cố chống lại cảm giác ấy.

Cậu đã đứng lặng, tay run lên, mắt nhìn đứa trẻ đang ôm mẹ nó—người phụ nữ chỉ lùi lại một bước và thở gấp.

Cậu đã muốn không làm.

 

Nhưng rồi không gian bắt đầu vặn xoắn.

Hình ảnh trở nên mờ như sương.

 

Lúc ấy… cậu hiểu.

 

Không còn cách nào khác.

 

Thế là cậu bóp cò.

Không một từ.

Không một lời giải thích.

Chỉ tiếng súng. Và yên lặng.

 

Giờ, khi đứng giữa vùng thực tại nứt vỡ này, giữa hình ảnh chập chờn và dữ liệu lẫn máu thịt—

 

Minh Viễn tự nhủ:

 

“Hệ thống không bao giờ chỉ nhốt mình ở đây để chơi đùa.”

“Nó không được thiết kế để giam cầm.”

 

“Nó được thiết kế để giết người.”

 

“Không.”

“Không bao giờ có chuyện hệ thống chỉ đơn thuần nhốt người chơi vào một nơi đáng sợ để hành hạ tâm trí họ đến phát điên.”

 

Nó không hoạt động kiểu đó.

 

“Nó được tạo ra… để giết.”

“Và nó sẽ làm mọi thứ trong khả năng để đạt được điều đó.”

 

Điều may mắn—

là hệ thống này không có cơ thể vật lý.

Nó không thể trực tiếp săn đuổi, không thể cầm dao, không thể xiết cổ bất kỳ ai.

 

Thay vào đó—nó bẫy.

Nó dùng quy tắc.

Dùng lỗi.

Dùng sự mù mờ của con người.

Nó tận dụng mọi khe hở trong suy nghĩ, cảm xúc, hành vi của người chơi để khiến họ phạm lỗi.

 

Và khi lỗi xảy ra—

 

Trò chơi không cần ra tay.

Người chơi sẽ tự bị xóa.

 

Minh Viễn nghĩ đến đó… bất giác cảm thấy có điều gì đó sai sai.

 

Một thiết kế… như vậy—mâu thuẫn đến kỳ lạ.

 

“Nếu mục tiêu là giết, thì sao lại cho cơ hội vùng vẫy?”

“Sao lại có cơ chế cứu?”

“Sao lại có những luật lệ trói chính hệ thống lại?”

 

Cậu không thể hiểu được.

Không hiểu nổi ai là kẻ tạo ra thứ này—và vì lý do gì.

 

Cậu lẩm bẩm:

 

“Tạo ra mâu thuẫn này… có giá trị gì với họ chứ?”

“Trừ khi…”

“Họ không muốn giết người chơi.”

“Họ muốn xem… ai sẽ tự giết chính mình dưới áp lực quy tắc.”

 

Tuy vậy…

Trong một khoảnh khắc tĩnh lặng, Minh Viễn chợt cảm thấy—có lẽ, mình nên biết ơn người đã tạo ra trò chơi này.

 

Vì chính những quy luật vừa logic lại vừa phi logic,

chính cái hệ thống rối rắm như mê cung này,

đã cho cậu một cơ hội.

 

Một khe hở.

Một đường sống.

 

Nếu đây là một trò chơi đơn giản, tuyến tính, cứng nhắc…

cậu đã chết từ lâu.

Bởi vì…

 

Cậu không thể đấu thể chất với Đông Phương.

 

Kẻ đó là một con quái vật.

Không chỉ mạnh – mà còn mưu mô, có mục tiêu, và sẵn sàng xé toang mọi thứ.

 

Nhưng trò chơi lại không cho phép hắn làm vậy.

Chính các quy luật giới hạn—các “gông cùm” phi lý ấy—đã ép hắn phải chơi theo luật.

Phải đấu trí.

 

Và Minh Viễn—ở cuộc chơi đó—còn sống.

 

Đúng lúc đó,

Minh Viễn nhìn sang bên phải.

 

Mắt cậu chợt sáng lên.

 

“Ờ đó.” – Cậu khẽ nói, như một người vừa tìm được mã unlock giấc mơ.

 

Trong hàng trăm khung hình đang chập chờn,

một hình ảnh mờ mờ—khó nhìn đối với bất kỳ ai khác—

lại vô cùng rõ ràng với cậu.

 

Chính là cậu.

 

Một bản thể. Một khoảnh khắc.

 

Minh Viễn—trong khung hình ấy—đang đi xe điện.

Gương mặt khó chịu.

Tay kéo cổ áo lên.

Trán lấm tấm mồ hôi.

Mắt cau lại như đang bước vào một nơi mà cậu không hề muốn đến.

 

Cậu nhìn chính mình.

Không phải qua gương.

Không phải qua ký ức.

 

Mà qua hệ thống.

 

Tuy vậy, Minh Viễn biết…

cậu không thể đến đó một cách bình thường.

 

Trong không gian này—

không có chuyện “đi thẳng từ A đến B rồi tiếp C, D, E, F”.

 

Không gian không tuyến tính.

Không phải bản đồ.

 

Nó là một thuật toán.

Sắp xếp lại sau mỗi chu kỳ 20 phút.

 

Ví dụ:

20 phút trước, nếu Minh Viễn muốn đến điểm D,

cậu buộc phải đi qua: C → L → O → Q → D.

 

Nhưng bây giờ thì khác.

 

Cùng một điểm đích—nhưng đường đi đã thay đổi hoàn toàn.

 

Giờ đây, để đến D, cậu phải lần lượt vượt qua:

K → H → V → M → D.

 

Không ai biết tại sao.

Không có cảnh báo.

Không có bản đồ cập nhật.

 

Chỉ có cảm giác.

Và… ký ức cũ—nếu còn nhớ được.