Chap 69 Chơi rồi à

Nhưng đúng lúc đó—

một tiếng hét vang lên đột ngột trong đầu Minh Viễn.

 

“MINH VIỄN! MINH VIỄN!”

 

“THẰNG KHỐN NẠN! RA ĐÂY!”

 

“MÀY KHÔNG RA THÌ CẢ HAI CÙNG CHẾT ĐẤY!!”

 

Giọng nói vang dội như loa phát thanh nhét thẳng vào não.

Chói.

Chát chúa.

Không hề có chút kiểm soát về âm lượng.

 

Minh Viễn khựng lại, ôm lấy đầu, cau mày như thể ai vừa đập búa vào giữa trán.

Âm thanh vang vọng trong đầu cậu mạnh đến mức làm lệch cả nhịp suy nghĩ.

 

“Mẹ kiếp…” – cậu nghiến răng, nhăn mặt, rõ ràng là vô cùng bực mình.

“Đang tập trung thì cái thằng khùng nào lại hét…”

 

Cậu lẩm bẩm, giọng thấp và gắt:

 

“Trạm Dạ.”

 

Minh Viễn nheo mắt, nhìn chằm chằm vào một mảnh hình ảnh đang lơ lửng ngay cạnh mình.

 

Đó là một đoạn đường nhỏ.

Lơ lửng trên không trung, cách mảnh đất nơi cậu đứng chỉ khoảng hai mét rưỡi.

 

Một khoảng cách tưởng chừng gần.

Gần hơn rất nhiều so với nơi cậu thấy hình ảnh của chính mình lúc nãy.

 

Nhưng… Minh Viễn không nhảy ngay.

 

Cậu vẫn đứng đó, bất động.

 

Không phải vì sợ.

Không phải vì chần chừ.

 

Mà vì—cậu đang đợi.

 

Dù không rõ mình đang chờ điều gì.

Không có chỉ dẫn. Không có tín hiệu.

Chỉ là một cảm giác mơ hồ, âm ỉ—rằng chưa phải lúc.

 

Cậu dán mắt vào đoạn đất trôi lửng.

Nó lơ lửng cách mặt đất khoảng 5 mét, chập chờn như sóng truyền hình cũ—liên tục mờ đi, hiện lại, rung lên từng nhịp.

 

Cứ như thể... nó đang phát tín hiệu.

 

5 phút trôi qua.

 

Minh Viễn vẫn không rời mắt.

Tĩnh lặng đến mức như thể thời gian đông cứng quanh cậu.

 

Rồi—đôi mắt cậu khẽ giãn ra.

 

Một cái gì đó trong kết cấu không gian kia vừa “rung đúng nhịp”.

 

“Đây rồi.”

 

Cậu thì thầm, giọng không hề do dự.

 

Minh Viễn biết.

Thời điểm đã đến.

 

Ngay khi cảm thấy thời điểm đã chín muồi,

Minh Viễn bước sang.

 

Không nhảy.

Không chạy.

Không hề vội vã.

 

Chỉ đơn giản là bước.

 

Một bước ngắn.

Thậm chí—ngắn đến mức vô lý.

 

Nếu đo bằng mắt thường,

bước chân ấy không thể nào giúp cậu vượt qua khoảng cách hơn hai mét để tới mảnh đất lơ lửng bên kia.

 

Nhưng…

 

Thế giới không hoạt động theo mắt thường.

 

Ngay giây tiếp theo, một hiện tượng kỳ lạ xảy ra.

 

Không có ánh sáng.

Không có hiệu ứng đặc biệt.

Không có âm thanh dịch chuyển.

 

Chỉ là—Minh Viễn đã ở bên kia.

 

Giống như… dịch chuyển tức thời.

Giống như thế giới đưa cậu sang, thay vì cậu tự bước.

 

Nhưng điều kỳ dị hơn vẫn chưa dừng lại.

 

Khoảnh khắc đặt chân lên mảnh đất mới,

cảm giác trọng lực của cậu đảo ngược hoàn toàn.

 

Mắt cậu chớp nhẹ khi phát hiện:

 

Chân đang hướng lên trời.

Đầu đang chĩa xuống đất.

 

Mảnh đất mới—khi nhìn từ nơi cậu đứng trước đó—có vẻ như lơ lửng, lật úp, như mặt đường úp xuống.

Nhưng lúc này…

Minh Viễn lại đang đứng trên chính bề mặt đó, như thể nó là sàn phẳng.

 

Thế giới tự lật để đón cậu.

 

Cậu quay đầu lại—

về phía mảnh đất mà mình vừa rời đi.

 

Nó... không còn cách hơn hai mét nữa.

Mà đang ở ngay sau lưng.

 

Như thể… không gian tự cuộn lại.

Không phải cậu đi đến nó.

Mà nó—được gập lại để gần với cậu.

 

Minh Viễn nhìn khung cảnh xung quanh, ánh mắt hơi nheo lại.

 

Dù đây không phải lần đầu cậu chứng kiến kiểu không gian méo mó này,

nhưng... vẫn không thể không cảm khái.

 

“Ở trong tầng thực tại này…”

“…mắt thường là thứ vô dụng nhất.”

“Nhiều khi, một người mù còn di chuyển tốt hơn so với người bình thường.”

 

Cậu thở ra một hơi ngắn, rồi quay lại vấn đề chính.

 

Minh Viễn cúi người xuống—

hoặc... cũng có thể là gập người lên, tùy góc nhìn.

Bởi vì ở nơi này, phương hướng là một khái niệm tùy ý.

Không gian xoay quanh người quan sát.

 

Nhưng trong nhận thức của Minh Viễn,

cậu đang cúi xuống để nhìn vào một khe nứt ngay dưới chân mình.

 

Bên trong khe nứt đó—

hình ảnh hiện ra mờ nhòe như phim cũ.

 

Một cậu bé đang ngồi trên đống cát ở công viên.

Không khóc.

Không chơi.

Chỉ ngồi im. Như một cái bóng nhỏ bị bỏ quên giữa bầu trời vàng nhạt.

 

Minh Viễn cau mày.

 

Cậu nhìn sang trái.

Nhìn sang phải.

Ngẩng đầu lên.

Rồi lại nhìn xuống lần nữa.

 

Không thấy gì.

 

Không thấy Trạm Dạ.

 

“Kỳ lạ…”

“Rõ ràng tiếng hét của anh ta phát ra từ hướng này…”

“Sao lại chỉ có một đứa trẻ?”

 

Minh Viễn khựng lại, ánh mắt thoáng hoang mang.

 

Dáng cậu chợt trở nên ngần ngại, lưng hơi đổ về sau, mày nhíu lại—căng nhẹ.

Một kiểu phản ứng quen thuộc mỗi khi thế giới bắt đầu "lệch" khỏi logic cậu vừa hiểu.

 

“Quái lạ…” – cậu thầm nghĩ.

“Chẳng lẽ... âm thanh cũng bắt đầu méo rồi?”

 

Cậu quay đầu, định bước về lại mảnh đất cũ để kiểm tra lại hướng phát ra tiếng Trạm Dạ…

 

Nhưng—

 

Đứa trẻ trong khe nứt kia… chợt động đậy.

 

Nó nhìn lên đồng hồ ở cột đường.

 

Đôi đồng tử của Minh Viễn giãn ra ngay lập tức.

Nhanh. Dứt khoát. Sắc như dao.

 

“Nó… chủ động kiểm tra thời gian.”

“Không phải phản xạ. Mà là hành động có chủ đích.”

“Có khi nào…”

 

“...nó là Trạm Dạ!?”

 

Minh Viễn nhanh chóng rà lại dữ liệu trong đầu.

Bao nhiêu lần sống trong vòng lặp.

Bao nhiêu tình huống "thời gian lệch".

Cậu đã nghiệm ra một thứ—một mẹo nhỏ, chưa từng được ai xác nhận:

 

“Nếu một ai đó trong trò chơi có dấu hiệu cố xác định thời gian hoặc vị trí xung quanh mình…”

“…thì khả năng cao, họ là một người chơi.”

 

Bởi vì NPC—hay bản sao bị lập trình—không cần biết họ đang ở đâu.

Họ chỉ cần diễn đúng vai.

 

Còn người chơi thật… luôn nghi ngờ.

Luôn kiểm tra.

Luôn đếm giờ.

 

Tuy vậy, Minh Viễn biết—

chỉ một hình ảnh, một khoảnh khắc, không đủ để kết luận.

 

“Đợi đã...

Xem có thêm phản ứng gì không.”

 

Không làm Minh Viễn thất vọng,

đứa trẻ kia bắt đầu lên tiếng.

 

“Ê!”

 

Cậu bé đối diện giật mình quay phắt lại.

Mắt tròn xoe.

 

“Hả? Ai gọi đó?”

 

“Là tao.”

 

Cậu bé ngồi trên đống cát giơ tay lên, chậm rãi.

Tay giơ cao, nhưng có vẻ... cẩn trọng – như thể sợ hệ thống hiểu nhầm là hành vi nguy hiểm.

 

Đứa kia nheo mắt nhìn một lúc rồi gật đầu:

 

“À! Là Chí Cương hả?”

“Mày gọi có việc gì vậy?”

 

Cậu bé đầu tiên chỉ vào chiếc đồng hồ treo trên cột điện trước mặt.

 

“Mấy giờ rồi? Tao nhìn không thấy.”

 

Đứa kia ngẩng đầu theo phản xạ, trả lời tỉnh bơ:

 

“Ba giờ... hai mốt!”

 

Cậu bé trên đống cát gật nhẹ.

 

Rồi hỏi tiếp:

 

“Thế... lúc nãy là mấy giờ?”

 

Câu hỏi này khiến thằng bé kia hơi khựng lại.

Nó nghiêng đầu, gãi má, nhăn trán như đang cố soi lại ký ức vừa trôi qua.

 

“Ừm... để tao nhớ coi…”

“…À! Lúc nãy là một giờ năm mươi ba!”

 

“Ừm... tầm tầm đó đó.”

 

“Hả?” – thằng bé ngồi trên cát hỏi lại, hơi sốc.

“Thật á?”

 

“Thật mà!” – thằng bé kia gật đầu cái rụp.

“Tao nhớ rõ lắm.”

 

“Ồ, thế à?”

“Được rồi, cảm ơn.”

 

Minh Viễn nhìn chằm chằm cảnh tượng đó.

Tay cậu siết lại thành nắm đấm.

 

Không còn nghi ngờ gì nữa.

 

Cậu bé ngồi trên đống cát kia—

 

là Trạm Dạ.

 

Chỉ người chơi thật mới…

– hỏi giờ,

– xác minh mốc thời gian,

– kiểm tra nhận thức của người khác.

 

“Không phải phản xạ.”

“Không phải hành vi vô thức.”

“Đó là... tư duy.”

“Đó là người.”

 

Minh Viễn không chần chừ.

Cậu nhìn thẳng vào khe nứt đang phát hình ảnh—

và lên tiếng, giọng trầm, rõ ràng:

 

“Có chuyện gì?”

 

Bên trong hình ảnh,

cậu bé trên đống cát giật mình một nhịp—

rồi trông mừng rỡ thấy rõ.

 

Đến mức gần như bật dậy ngay tại chỗ.

Nhưng rồi… nén lại.

Ngồi yên.

Như thể biết rằng hệ thống có thể đang theo dõi chuyển động lạ.

 

Rồi cậu thì thầm, gấp gáp:

 

“Có chứ! Có chuyện lớn luôn!”

“Nếu anh không giúp tôi bây giờ thì cả hai chúng ta…”

“…chôn sống ở đây luôn đó!”

 

Minh Viễn không phản ứng cảm xúc.

Chỉ gật nhẹ đầu.

 

“Nói đi.”

 

Và phần còn lại... là lịch sử.

 

5 phút sau.

 

Cậu vẫn đứng đó, một tay chống nhẹ vào đầu gối.

Tai lắng nghe.

Mắt nhíu lại—tập trung.

 

“Chuyện là vậy đó!”

 

Giọng nói thanh thoát.

Vẫn là giọng trẻ con.

Nhưng cách sắp xếp dữ liệu, nhấn nhá logic, và phân tích theo điểm –

không lẫn vào đâu được.

 

Là Trạm Dạ.

 

Minh Viễn nghe xong,

một nụ cười lạnh hiện lên nơi khóe môi.

 

“Haha… Đông Phương ra tay rồi à.”

 

Cậu đã hiểu.

Không cần thêm chi tiết.

 

Trạm Dạ, trong lúc chờ lối mở từ tầng này…

…đã bị Đông Phương phục kích.

 

Minh Viễn không bất ngờ.

Cậu đã tính trước điều đó.

 

Ngay từ đầu,

cậu đã sắp xếp để Trạm Dạ đi tìm mình –

bởi vì nếu rơi vào tầng thực tại này,

cậu sẽ không thể tự thoát ra.

 

Muốn thoát ra, phải có người từ bên ngoài kéo.

 

Giống như cách trước đó,

chính Minh Viễn đã từng kéo Dương Hiếu từ một tầng thực tại cao hơn về tầng trung lập.