Điều này… khá đơn giản.
Giống như việc một con thú rơi vào bẫy.
Nó không thể tự thoát ra.
Và nếu có thể—
thì chỉ có hai khả năng:
Một là thợ săn ngu.
Hai là có ai đó giúp.
Minh Viễn không cá cược vào kẻ săn.
Cậu chọn phương án thứ hai.
Và người cậu sắp đặt để trở thành "người kéo mình ra"—
chính là Trạm Dạ.
Nhưng đời đâu bao giờ dễ như thế.
Ở đâu có một người cố giúp bạn—
sẽ luôn có một kẻ đáng ghét nào đó cố ngăn lại.
Áp dụng câu đó vào đây—
Đông Phương chính là kẻ đáng ghét.
Kẻ luôn bước ra đúng lúc để ngăn chặn mọi hành động tốt đẹp mà người khác cố thực hiện.
Sau khi nói chuyện xong với Trạm Dạ,
Minh Viễn lặng lẽ rời khỏi mảnh đường lơ lửng kia.
Giờ đây—cậu đang đi dạo.
À không…
Nói đúng hơn là đang dịch chuyển tức thời.
Bởi vì nếu chỉ nhìn từ góc độ của Minh Viễn,
có lẽ cậu chỉ đang bước đi nhẹ nhàng.
Nhịp đều.
Không vội.
Không mục tiêu rõ ràng.
Cậu đang bước trên những vạch sơn trắng giữa một con đường cao tốc dài vô tận.
Và mỗi bước chân ấy—
là một lần thực tại tự tái cấu trúc dưới chân cậu.
Không có người.
Không có xe.
Không một tiếng động.
Chỉ có đường nhựa xám kéo dài
và hai bên là hàng cây cao, thẳng tắp.
Như thể cậu đang bước trong trí nhớ của một thành phố đã chết.
Từ góc nhìn của người thứ ba, có thể thấy rõ:
Minh Viễn không đang đi bộ.
Cậu đang… dịch chuyển.
Mỗi bước chân như một lệnh teleport ngẫu nhiên.
Không có quy luật. Không có logic. Không có hướng cố định.
Không phải chân dưới – đầu trên.
Mà có khi ngược. Có khi ngang. Có khi chéo.
Có lúc, chính cậu cũng không rõ mình đang đứng hay đang lộn.
Nếu có một quy tắc duy nhất có thể tóm tắt những bước chân đó, thì là:
“Nó không bao giờ là chiều thẳng.”
Trong khi cơ thể cứ thế trôi giữa không gian bị bẻ cong,
Minh Viễn đang nghĩ đến Đông Phương.
Cậu chống tay lên cằm, ánh mắt xa xăm, tư thế như đang ngồi trong một quán cà phê chứ không phải rơi tự do giữa tầng thực tại lệch.
“Đông Phương chắc chắn không chỉ đơn giản là giăng bẫy Trạm Dạ.”
“Một kẻ như hắn... không bao giờ chỉ làm có một thứ.”
Cậu chắc chắn: Đông Phương đang làm gì đó ở ngoài kia.
Hoặc… không nhất thiết là ngoài kia.
Vấn đề là:
Minh Viễn không biết chính xác điều đó là gì.
Chỉ biết rằng nó đang diễn ra.
Dù vậy, cậu không lo.
Cơ thể thật của Minh Viễn—nằm ở tầng thực tại vật lý—đã được chuẩn bị trước.
Trạng thái của nó hiện tại vừa tồn tại, lại vừa không.
Một kiểu lấp lửng hệ thống, được lấy cảm hứng từ cách Đông Phương từng định bắt Dương Hiếu bằng sự kiện Chồng Thực Tại.
Minh Viễn chỉ cần nhìn Đông Phương dùng kỹ thuật đó một lần duy nhất...
và cậu hiểu toàn bộ.
Cách thức hoạt động của bẫy Chồng Thực Tại thực chất không quá phức tạp.
Nó dựa trên hai điều kiện:
Làm cho thời gian trở nên phi tuyến tính.
Làm cho người chơi quên đi sự kiện đã xảy ra.
Tại sao?
Vì để tạo ra một “chồng thực tại”, cần phải có hai sự kiện khác nhau xảy ra tại cùng một thời điểm – cùng một không gian.
Về lý thuyết: bất khả thi.
Nhưng Đông Phương đã làm được.
Minh Viễn đã từng xem thường dạng cơ chế khô khan này.
Nhưng sau khi chứng kiến Đông Phương sử dụng nó một cách nhuần nhuyễn, tinh vi...
Cậu buộc phải xét lại toàn bộ góc nhìn.
“Những thứ tưởng như không thể... thực ra là những đòn tấn công nguy hiểm nhất.”
Tuy nhiên—bất cứ cơ chế nào cũng có điểm yếu.
Với Chồng Thực Tại, điểm yếu là NIỀM TIN.
Trong hệ thống trò chơi này tồn tại một cơ chế đặc biệt:
Niềm tin phiến diện – hệ thống dùng nó để đánh giá cảm xúc, hành vi, và ý đồ của người chơi.
Từ đó tạo ra tình huống phù hợp, hoặc tự động sửa lỗi phát sinh từ hành vi bất thường.
Ví dụ:
Nếu Đông Phương hoặc Minh Viễn cảm thấy “quá sai” khi làm điều gì đó—hệ thống sẽ ghi nhận, và tự động reset, hoặc tẩy.
Tương tự, nếu một người chơi nhận ra rằng mình đang tạo bug, ví dụ: tạo sự kiện chồng thực tại,
→ hệ thống không cho phép điều đó xảy ra.
→ Nó sẽ xóa, hoặc chỉnh sửa lại ngay lập tức.
Vì vậy, muốn dùng được kỹ thuật này—người chơi phải quên nó đi.
Trong trường hợp của Đông Phương, hắn sử dụng NPC để hỗ trợ xóa ký ức.
Còn Minh Viễn—do đã tách biệt phần tâm trí và cơ thể vật lý—nên hệ thống không thể ghi nhận đầy đủ ký ức của cậu.
Không bị ghi.
Không bị xoá.
Không tồn tại.
→ Không thể bị sửa.
Về phần Trạm Dạ—
Dù có giữ một phần ký ức của Minh Viễn,
nhưng về mặt hệ thống, cậu vẫn chỉ là một NPC, nên không bị ảnh hưởng bởi cơ chế này.
Về bản chất, chuyện này không quá khó. Minh Viễn làm nó một cách đơn giản, gần như tự nhiên.
Sự kiện ăn cắp súng mà Trạm Dạ tham gia—
thực chất không chỉ là hành động nhất thời.
Mà là một nước đi ba tầng.
Tầng thứ nhất, bề nổi:
Ăn cắp súng.
Mục tiêu trực tiếp, dễ thấy, dễ hiểu.
Một hành động liều lĩnh, nhưng cần thiết.
Tầng thứ hai:
Chồng thực tại.
Minh Viễn đã chủ động làm trùng khớp hành động của mình với Trạm Dạ —
mô phỏng cùng một động tác, trong cùng một khoảnh khắc.
Từ đó tạo ra sự kiện hai bản thể – một hành vi – hai dòng dữ liệu khác nhau.
Điều kiện thứ nhất đã đủ:
Hai sự kiện không liên quan, bị xếp chồng tại cùng một điểm không–thời gian.
Nhớ lại, trước đó Minh Viễn không hề nhìn vào đồng hồ.
Cậu cố tình làm vậy để không xác định chính xác thời gian,
nhằm tạo một khoảng mờ, một vùng “không chắc chắn” về mặt thời tuyến.
→ Và chính khoảng mờ ấy giúp thao tác chồng thực tại trôi qua suôn sẻ.
Dù không biết thời gian tuyệt đối,
Minh Viễn vẫn đếm nhịp trong đầu,
vẫn liên tục quan sát không gian xung quanh,
vẫn tạo ra một vị trí ổn định tương đối—
đủ để hệ thống tin rằng cậu “có thật” ở điểm đó.
Tầng thứ ba, và cũng là phần quan trọng nhất:
Tạo điểm neo.
Khi thực hiện chồng thực tại,
có một rủi ro cực kỳ lớn:
Khi thoát ra… bạn không còn ở nơi cũ.
Có thể bạn sẽ xuất hiện… ngoài vũ trụ.
Hoặc giữa không trung.
Hoặc ở nơi không có “gốc toạ độ”.
Vì thế, Minh Viễn luôn tạo một điểm neo cho bản thân.
Điểm neo không cần phức tạp.
Chỉ cần đủ để hệ thống hiểu rằng:
“Bạn đang ở đây.”
“Vào lúc này.”
“Với lý do gì đó.”
Điều đó có thể là:
– Một hành vi lặp đi lặp lại (như đếm bước, nhìn quanh).
– Một mốc thời gian mơ hồ nhưng được khẳng định.
– Hoặc đơn giản là… một quyết tâm tuyệt đối rằng mình đang ở đây.
Miễn sao hệ thống ghi nhận điều đó là “đúng” –
thì bạn sẽ không bị mất gốc toạ độ sau khi thực tại bị bẻ cong.
Và Minh Viễn…
làm tất cả điều đó trong lúc “ăn cắp súng”.
Không ai nhận ra. Không một dòng dữ liệu nào báo lỗi.
Nhưng với cậu,
“Đó chỉ là một cú chồng nhẹ.”
“Nhưng đủ để đặt lại trục gốc cho tầng tiếp theo.”
Suy cho cùng,
những gì Minh Viễn làm trong sự kiện đó chỉ là mô phỏng lại toàn bộ hành động của Trạm Dạ.
Nhưng—
Cách làm của Minh Viễn và Đông Phương hoàn toàn khác nhau về bản chất.
Đông Phương tạo ra lỗi.
Hắn chủ động “phá luật”, chọc thẳng vào giới hạn hệ thống.
Tạo bug, gây crash, hoặc xung đột không-thời gian để ép trò chơi tự lúng túng.
Kết quả là:
Hệ thống không thể xác nhận hành vi của Đông Phương.
Hệ thống… bị lỗi.
Minh Viễn thì khác.
Cậu không gây lỗi.
Không phá luật.
Không làm gì vượt giới hạn.
Cậu chỉ… đánh lừa.
Khiến hệ thống hiểu nhầm.
Ghi nhận một điều sai nhưng tưởng là đúng.
Và cứ thế, xử lý tiếp theo một cách... tự nhiên.
Trong sự kiện mở cửa đó,
Minh Viễn mô phỏng lại hành động của Trạm Dạ –
từng bước, từng nhịp, không sai một chi tiết.
Cùng một hành động.
Cùng một vị trí.
Chỉ khác: hai con người.
Nhưng hệ thống—
không nhận ra có hai.
Nó chỉ ghi nhận một.
Từ đó,
hai tầng thực tại được tách ra âm thầm:
Một tầng: Trạm Dạ đi vào bình thường, nhưng mang theo một phần bản ngã của Minh Viễn – một sai lệch chưa từng được đăng ký.
Tầng còn lại: Minh Viễn đứng ở trước cửa,
không hề di chuyển,
không hề chạm gì cả.
Nhưng vẫn được “ghi nhận là đã mở cửa”.
Một hành động.
Hai kết quả.
Hai thực tại.
Không ai biết.
Và phần sâu nhất của tảng băng...
Chính là việc Minh Viễn tạo ra một NPC mang ký ức.
Không phải bằng cách hack thẳng vào hệ thống.
Cũng không phải thông qua đặc quyền gì cả.
Chỉ đơn giản là gây hiểu nhầm.
Bằng cách mô phỏng hoàn hảo hành động của Trạm Dạ,
cùng thời điểm – cùng vị trí – cùng trạng thái cảm xúc,
Minh Viễn khiến hệ thống ghi nhận nhầm.
“Một hành động – hai người.”
Nhưng hệ thống chỉ thấy một.
Và trong sự ghi nhận sai lệch đó—
Trạm Dạ trở thành bản thể ghi đè.
Một NPC được hệ thống xem là “bình thường”
→ nhưng lại sở hữu một phần ký ức, trực giác và mô hình bản ngã của Minh Viễn.
Nhờ đó,
giờ đây Minh Viễn có một Trạm Dạ sẵn sàng giúp mình.
Ngoài ra,
cậu còn có thêm một "món quà phụ" —
trạng thái ký sinh của Trường Huy đang bám tạm trên người cậu.
Nó yếu.
Mờ nhạt.
Như một bóng ký ức lơ lửng trong tầng ngoài của bản thể.
Minh Viễn vẫn có thể cảm nhận được nó.
Thậm chí, có thể chạm vào.
Nhưng cậu biết:
Chỉ cần một hành động lệch quá mạnh…
Cậu sẽ bị kéo thẳng vào trạng thái lộn của Trường Huy.
Và khi đó—
Một: Phải nhờ Dương Hiếu kéo ra.
Hai: Phải để Trạm Dạ tái định tuyến từ bên ngoài.
Minh Viễn ngẫm nghĩ thêm, tay khoanh trước ngực, ánh mắt khẽ nheo lại.
“Đông Phương… chắc đang thử nghiệm gì đó.”
“Hoặc đang bị kẹt. Chứ không thì… sao lại phải nhờ người khác?”
Cậu không tin.
Một người như Đông Phương—
nếu thật sự đã nắm được cách phá nhiệm vụ ẩn—
Không đời nào để người ngoài đi làm thay.
Cho dù nhiệm vụ ấy nguy hiểm đến đâu,
cũng giống như bạn phát hiện ra một kho báu sau nhà—
Sẽ không ai nhờ hàng xóm đi đào thay cả.
Cho dù nhiệm vụ ẩn có nguy hiểm đến đâu—
thì cũng không thể có chuyện Đông Phương giao nó cho người ngoài.
Nó giống như việc bạn phát hiện ra
sau nhà mình có một đống vàng.
Muốn lấy được thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng... là vàng.
Ai lại đi nhờ hàng xóm đào giúp?
Không bao giờ.
Dù nguy hiểm cỡ nào.
Dù có chết.
Người như Đông Phương vẫn sẽ tự làm.
Cho nên—
Dù Trạm Dạ có đang bị đe dọa tính mạng,
thì khả năng cậu ấy được Đông Phương giao nhiệm vụ thật sự vẫn...
không chắc chắn.