Chap 71 Tao chờ lâu lắm đó

Cho nên, lúc này Minh Viễn chỉ có một việc phải làm:

 

Dò ra được rốt cuộc Đông Phương đang làm gì.

Hắn muốn gì.

Hắn đang thử cái gì.

Hắn đang ẩn đi cái gì.

 

Khó không?

 

Khó.

Nhưng không phải là không thể.

 

Vấn đề không nằm ở việc Đông Phương che giấu tốt đến đâu—

Mà là ở chỗ…

 

Minh Viễn có dám trả giá để nhìn thấy sự thật đó hay không.

 

Dù hiện tại Đông Phương đang đóng vai trò như một kẻ đứng sau màn,

sắp xếp, thao túng, thực hiện mục đích của hắn một cách đầy bí ẩn…

 

Nhưng người đang nắm đằng chuôi,

người đang giữ chìa khóa thật sự của cuộc chơi rối rắm này—

 

Lại là Minh Viễn.

 

Cậu có Dương Hiếu.

Và chính xác hơn—

 

Cậu đang nắm giữ Nhiệm vụ Ẩn.

 

Không phải đó mới là mục tiêu tối thượng xuyên suốt các tầng thực tại này sao?

 

Không phải đó mới là thứ mà ngay cả những kẻ như Đông Phương cũng không thể dễ dàng chạm tới?

 

Và giờ, nó nằm trong tay Minh Viễn.

 

Nhưng—

 

Điều đó không có nghĩa là cậu đã chiến thắng.

Không có nghĩa là cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ… mà không đánh đổi gì cả.

 

Bởi vì nếu ngay cả Đông Phương —

một kẻ lão luyện, nguy hiểm, và luôn biết cách lách hệ thống —

mà còn không thể tiến xa trong nhiệm vụ ẩn…

 

Thì lấy gì đảm bảo rằng một Minh Viễn,

người còn yếu hơn về mặt kinh nghiệm,

có thể làm được?

 

Cho nên, Minh Viễn đã chuẩn bị trước—

rất nhiều “cái giá” khác nhau để mặc cả với Đông Phương.

 

Bởi cậu biết…

Để có được Nhiệm vụ Ẩn,

phải trả giá.

 

Hiện tại, Minh Viễn đang đi tìm một trong những cái giá đó.

 

Cái giá ấy...

nằm trong một hình ảnh thuộc về chính quá khứ của cậu —

 

Một ký ức.

Một khoảnh khắc.

Nơi cậu cảm thấy... nóng. Nặng. Bức bối.

 

Vấn đề là…

Cậu không thể thấy rõ nó.

 

May mắn thay, trong tầng thực tại này,

Minh Viễn có thể phân biệt được thời gian của các hình ảnh.

Không phải bằng đồng hồ hệ thống.

 

Mà bằng các chi tiết vụn vặt – ánh sáng, loại áo, vị trí bóng râm, kiểu tóc, đồng hồ đeo tay...

 

Thường thì như thế là đủ.

Nhưng cũng có lúc, một số hình ảnh hoàn toàn không thể phân biệt được —

Mờ. Lệch. Không có dữ kiện.

 

Nhưng thời đại 4.0 đã ban cho loài người một thứ vũ khí thầm lặng:

 

Đồng hồ điện tử.

Hoặc bảng LED thời gian giao thông.

Hoặc chỉ đơn giản là một màn hình điện thoại sáng lên.

 

Chỉ cần tóm được đúng thời điểm,

Minh Viễn sẽ biết:

 

Phải trả gì – và khi nào.

 

“HFUJIFEJFJFJE—”

 

Một đoạn âm thanh kỳ quái và vô nghĩa vang lên sát bên tai.

 

Không. Không chỉ là âm thanh.

Nó như thể có ý thức.

Đang bò dần đến gần cậu.

 

Minh Viễn nhíu mày.

Nghiến răng.

Đôi chân vẫn đang đi bộ —

bỗng bắt đầu tăng tốc.

 

Rồi cậu bật chạy.

Chạy thật sự.

 

“Mẹ nó.

Hai con kia...

Đang tới.”

 

Âm thanh méo mó ấy —

tổng hợp giữa tiếng radio rè, tiếng gào của đàn bà chết cháy, và cả tiếng khóc trẻ con lẫn trong sóng điện—

 

Nó là thứ tín hiệu duy nhất báo hiệu rằng...

bóng ma dữ liệu đang tới.

 

Minh Viễn chạy.

Cực nhanh.

Cậu phải tìm một khung hình ảnh đủ bình yên để chui vào đó.

Trốn. Ẩn.

Cắt tín hiệu cảm xúc của mình khỏi mớ dị dạng kia.

 

Mỗi bước chân là một nhịp đập của sự hoảng loạn bị đè nén.

 

Tay cậu quơ sang trái — không có gì.

Ngó sang phải — toàn những hình ảnh bị mổ sống, máu và dây thần kinh lộ ra.

 

Âm thanh kia—

 

Gần hơn.

Gần hơn nữa.

Như thể nó đang thở ngay sau gáy cậu.

 

Minh Viễn không dám ngoái đầu lại.

Không cần ngoái.

 

Cậu biết rõ điều gì đang ở phía sau.

 

Lũ bóng ma dị dạng đó.

Những ký ức chết.

Những hình ảnh từng khiến cậu gần như phát điên trong lần loop đầu tiên.

 

Chúng quay lại.

Chúng muốn kéo cậu xuống cùng.

 

Và rồi—

 

Như một phép màu.

 

À không.

Không phải phép màu gì cả.

 

Minh Viễn đã ở đây suốt ba tháng rồi.

 

Đúng vậy.

 

Ba tháng.

Chạy trốn.

Lẩn lút.

Lần mò từng vết nứt, từng đoạn dữ liệu chập chờn, từng hình ảnh cũ méo mó.

Luôn bị hai cái bóng ma dị dạng kia đuổi sát gót.

 

Dù cảm giác đã dần được ổn định,

Dù tốc độ phân tích đã quen với cấu trúc không gian lệch,

Nhưng vẫn là ba tháng địa ngục.

 

Một nhà tù không có lối thoát.

Một hệ thống không có ngày.

 

Cho nên khi thấy được nó —

Cái hình ảnh ấy.

Ngay cạnh một vết nứt dữ liệu.

Chỉ cách cậu đúng ba bước chân.

 

Minh Viễn không thể giữ nổi vẻ mặt tỉnh táo thường ngày nữa.

 

Một ánh sáng nhỏ giữa bóng tối.

Một bản sao ký ức – nhưng là thứ cậu cần.

Một trong những "cái giá" – cuối cùng – để mặc cả với sự thật.

 

Cậu phóng tới.

 

Bước chân đầu tiên — gấp gáp.

Bước thứ hai — lệch trục, gần như ngã.

 

Cơ thể phản ứng sai.

Tâm trí đang run rẩy vì phấn khích.

 

Nhưng—

 

Cậu đã quen.

Ba tháng là đủ để một bước sai không khiến cậu gãy.

Một Minh Viễn không ngã lần thứ hai.

 

Bước chân thứ ba —

ổn định lại trọng tâm.

Cậu vươn tay ra.

 

Chạm vào hình ảnh.

 

Cái hình ảnh kia...

nó không cứng như dữ liệu tĩnh.

Cũng không trơn như gương.

Mà giống hệt như... mặt nước.

 

Khi Minh Viễn chạm tay vào —

nó chập chờn.

Giống như một màn hình TV đời cũ bị chập điện.

Ánh sáng nhấp nháy.

Bề mặt rung nhẹ.

 

Rồi tay cậu xuyên qua.

 

Không cản trở.

Không lực đẩy.

Chỉ có— nhiệt.

 

Một luồng nóng sộc thẳng vào lòng bàn tay.

Bất ngờ đến mức cậu hơi giật mình.

Giống như sốc nhiệt.

 

Nóng. Rõ ràng là nóng.

Không giống với mặt nước.

Không giống tầng thực tại hiện tại, vốn đang ở khoảng 22 độ.

 

Chỉ có một điều làm cậu ngán—

 

Cái vết nứt này quá nhỏ.

Để chui toàn thân qua…

Có lẽ phải bẻ vài khớp.

 

Minh Viễn nghiến răng.

Cậu không có lựa chọn.

 

Và như một lời nguyền, đúng lúc ấy—

Âm thanh kia lại tràn về.

 

“HFUJIEJ—!!”

“AÁA—AAHHH—”

 

Tiếng gào dữ liệu lẫn tiếng khóc chồng nhau,

như thể đang bò đến từng pixel.

 

Hai mẹ con đáng chết đó.

Lũ bóng ma dữ liệu.

Chúng đã đuổi kịp.

 

Không phải Minh Viễn đặt tên chúng là “bóng ma” cho vui.

Mà vì... chúng có đủ đặc điểm như thật:

 

Không thể bị chạm vào.

 

Nhưng có thể gây cảm giác lạnh sau gáy.

 

Và — chúng biết khi nào cậu sắp thoát.

 

Càng gần điểm thoát,

chúng càng tăng tốc.

 

Nhưng Minh Viễn không hoảng.

Cậu đã kiểm nghiệm điều này nhiều lần.

 

Chúng chỉ là cơ chế cảm xúc bị hệ thống nhúng lỗi.

Và không thể bước vào một hình ảnh tách lớp ký ức.

 

Miễn là cậu kịp xuyên qua.

 

Vì vậy, cậu thong dong...

 

Nhưng là thong dong trong việc hành hạ chính mình.

 

Minh Viễn bắt đầu xử lý từng phần cơ thể —

những thứ quá lớn để chui lọt qua vết nứt.

 

Đầu tiên là vai.

Cậu nghiến răng, ép chặt vai trái vào sát khung sườn.

Xương bả vai bật lên một tiếng rắc nhẹ, âm thanh ẩm ướt như từ một khớp gối lâu ngày chưa tra dầu.

 

Tiếp theo—

Cậu gồng cơ ngực, co nhẹ khung xương đòn.

Lồng ngực hạ thấp gần hai phân.

 

Giống như ép hơi một khung xương kim loại rỗng.

 

Rồi đến lượt cổ tay — đáng thương và thừa thãi.

Cậu xoay ngược nó 180 độ.

Các khớp ngón tay kêu lên lách cách, từng đốt như gào thét.

 

Nếu cơ thể có linh hồn, thì có lẽ giờ này nó đang van xin cậu dừng lại.

 

Nhưng Minh Viễn không phải loại người nghe lời khuyên từ phần mềm sinh học của mình.

 

Cậu tiếp tục.

 

Không đau.

Không run.

Không dao động.

 

Cuối cùng, cậu cuộn một chân lên, co sát vào ngực —

Giống như một con bọ đang bị ép thành viên đạn trong máy ép thủy lực.

 

Tư thế của cậu méo mó đến mức phản sinh học.

Nhưng vẫn kiểm soát.

Vẫn... chính xác từng nhịp.

 

Tọt một cái.

Toàn bộ cơ thể Minh Viễn như bị hút vào khoảng không —

Một cú rơi tự do, không điểm tựa.

 

Cậu trượt dài qua vết nứt, cảm giác như đang trượt trên lớp băng sống.

 

Mọi chuyện có vẻ… thuận lợi.

 

 

Thật ra là không.

Cậu sắp tiêu đời rồi.

 

Ngay khi Minh Viễn nghĩ rằng mình sắp thoát—

một cánh tay lạnh ngắt, gầy gò, gân guốc

bắt lấy cổ tay của cậu.

 

Là đứa con.

À không—

Ở góc nhìn thứ ba,

là một cục thịt con.

 

Minh Viễn tròn mắt ngạc nhiên.

 

Làm cách quái nào mà những thứ vốn không có thực thể lại có thể bám lấy mình?

 

Cánh tay đó siết chặt.

Cực kỳ chặt.

 

Một người khác—

có lẽ sẽ nghĩ đến việc bỏ lại cổ tay để sống sót.

 

Nhưng Minh Viễn thì không.

 

Ngay khoảnh khắc cậu cảm thấy có kẻ đụng vào tay mình,

một thứ gì đó trong người như được giải phóng.

 

Thành thật mà nói—

 

Trong suốt ba tháng qua,

Cậu đã nhiều lần ước rằng những cục thịt kia có thân xác thật sự,

để cậu có thể nghiền nát chúng.

Đập tan từng khớp.

Bẻ nát từng thớ thịt.

Cho đỡ ô nhiễm âm .

 

Và giờ—

 

Khoảnh khắc ấy đã đến.

 

Minh Viễn nở một nụ cười lạnh.

Lạnh đến tận mang tai.

 

Cậu quay đầu, đưa mắt liếc xung quanh—

 

Một thanh sắt.

Nằm ngay cạnh.

 

Lý do?

Cực kỳ đơn giản.

 

Trong cái không gian dị dạng này,

mọi vết nứt đều để lại mảnh kim loại vỡ.

Chúng rải khắp nơi.

Và chỗ của Minh Viễn cũng không ngoại lệ.