Chap 73 Nhập vai 3

“Này, xuống ăn tối đi.”

 

Một giọng nói trầm ấm nhưng hơi khàn vang lên từ bên dưới nhà.

 

“Hả?”

 

Trạm Dạ hơi ngỡ ngàng. Cậu đang chìm trong những dòng suy nghĩ thì đột nhiên bị cắt ngang bởi âm thanh quen thuộc ấy.

 

“Vâng… con xuống đây.”

 

Cậu đáp lại, giọng rõ ràng nhưng có chút lơ đãng.

Tâm trí vẫn còn vướng bận.

 

Trạm Dạ hiện tại đang suy nghĩ về cuộc hẹn với đám bạn của mình.

Làm sao để hợp lý với cốt truyện.

Làm sao để từng bước không sai.

 

Theo lời của Minh Viễn, cậu không còn cơ hội nào nữa.

Một sai lầm… chỉ một thôi, cũng có thể là chí mạng.

 

Cậu không còn gì nữa để đánh đổi.

 

Vì vậy nên từng lựa chọn, từng câu nói, từng hành động...

Đều phải được cân nhắc. Từng miligiây trong kịch bản.

 

Vừa nghĩ như vậy, Trạm Dạ vừa bước xuống cầu thang.

 

Bước chân chậm rãi.

Ánh đèn trong nhà hắt xuống những bậc gỗ lạnh.

Cảm giác như mỗi bước là đang rời khỏi một tầng thực tại – để về lại đời sống.

 

Cậu đi qua phòng khách.

 

Rồi tới nhà bếp.

 

Bố của cậu đang chờ ở đó.

 

Không gian có mùi đồ ăn nghi ngút.

Không có tiếng ti vi.

Không có âm nhạc.

 

Chỉ có hai con người, một bàn cơm, và một buổi tối tưởng như bình thường.

 

Ông ấy… có vẻ đã nấu bữa ăn này.

 

Trạm Dạ hơi ngạc nhiên.

Dựa theo những gì Minh Viễn kể, thì bố cậu thường đi làm đến tối muộn.

 

Vậy mà hôm nay… vẫn nấu cơm.

Vẫn đợi cậu ăn cùng.

 

Giữa những tầng thực tại hỗn loạn,

Bất ngờ… có một khoảnh khắc khiến cậu thấy lòng mình hơi chùng xuống.

 

Trạm Dạ cảm thấy…

Một thứ gì đó hơi mềm nhẹ.

 

Tấm lòng vốn toàn code, mã, điều kiện if–else của mình —

Tự nhiên thấy ấm lên một chút.

 

Cậu ngồi xuống bàn.

Lặng lẽ đưa cái bát cơm của mình cho bố.

 

Ông không nói gì, chỉ xúc từng thìa cơm to đổ vào bát.

Cơm vun cao như một quả đồi nhỏ.

 

“Bố đơm ít thôi… con không ăn hết mất.”

Trạm Dạ nói, giọng nhỏ đi như sắp biến mất trong mùi cơm nóng.

 

Bố cậu cười tươi, dịu dàng trả lời:

 

“Trẻ con thì phải ăn nhiều mới cao lên được chứ.”

 

“Nhưng mà nhiều quá… con thực sự ăn không nổi đâu bố.”

 

Ánh mắt Trạm Dạ trượt xuống cái bát cơm trên tay.

Vẻ mặt đầy lúng túng và bất lực.

Cái cảm giác của một NPC đang bị overload trong game.

 

Cậu kêu khổ trong lòng:

 

“Cơm cao gấp đôi bát thế này thì ăn bằng mắt mất thôi…”

 

Bố cậu nhìn thấy biểu cảm ấy — không nén được bật cười.

 

Rồi cốc nhẹ vào đầu nhỏ của Trạm Dạ một cái.

 

“Oách…”

 

Trạm Dạ kêu khẽ, tay ôm đầu, mắt ươn ướt một cách uất ức.

 

Bố cậu vẫn cười, gắp cho cậu một miếng thịt rồi nói:

 

“Nào nào… ăn đi. Không cơm nguội bây giờ.”

 

Và Trạm Dạ —

Cúi đầu ăn.

 

Không nói gì.

Không nghĩ gì.

Chỉ ăn.

 

Như thể nếu ăn đủ… thì có thể tạm quên đi những chuyện bên ngoài tầng thực tại này.

 

 

Sau bữa cơm, bố của cậu mang bát đi rửa.

Còn cậu thì vào phòng tắm.

 

Nước chảy róc rách.

Trạm Dạ xịt sữa tắm ra tay. Hơi nước lan khắp không gian kín.

 

Đầu óc cậu vẫn hơi mơ hồ.

Cũng có thể là đang giả vờ mơ hồ để trốn tạm thời khỏi kịch bản.

 

Đột nhiên, tiếng bố vọng vào từ bên ngoài:

 

“Này, Chí Cương.”

 

Trạm Dạ phản xạ tức thì, dù người đang ướt:

 

“Gì vậy?”

 

Giọng bố tiếp tục, đều đều:

 

“Hôm nay đi học tốt không?”

 

Trạm Dạ nghe xong, trong lòng tự cười khổ.

Luôn là thế.

Dù là thực hay giả — các NPC đóng vai phụ huynh đều dẫn về “học tập”.

 

“Dạ… cũng ổn ạ.”

Cậu trả lời, giọng vừa đủ nghe.

 

(Ổn là sao? Mình đâu có thật sự học gì hôm nay đâu…)

 

“Ừm. Vậy à.”

 

 

Rồi im lặng.

 

Chỉ còn lại tiếng nước và mùi hương của sữa tắm.

 

Đang định quay lại tắm thì đột nhiên Trạm Dạ sực nhớ ra một chuyện.

 

Cậu quay đầu về phía cửa phòng tắm, nói lớn:

 

“Mà bố ơi…”

 

Tiếng nước vẫn rì rào. Ngoài kia là ánh đèn bếp mờ mờ vàng.

 

Bố cậu đáp lại:

 

“Hả? Gì đó con?”

 

“Cho con hỏi… bố có biết Dương Hiếu không ạ?”

 

Một khoảng lặng.

 

Không lâu, nhưng cũng không quá ngắn.

 

Giống như có ai đó đang truy cập cơ sở dữ liệu.

 

Rồi bố cậu trả lời, giọng hơi chậm lại:

 

“À… ý con là cái thằng nhỏ nhà Võ đó hả?”

 

Trạm Dạ thoáng giật mình.

 

Cậu không biết thật. Không rõ Dương Hiếu có phải “nhà Võ” gì không.

 

“Dạ… vâng ạ.”

 

Bố hỏi tiếp, như kiểm tra lại mục đích:

 

“Mà… con hỏi nó để làm gì?”

 

Trạm Dạ hơi căng thẳng.

 

Cậu ngẫm nghĩ một chút, rồi trả lời:

 

“Dạ tại vì… Dương Hiếu là bạn cùng lớp của con ạ.”

 

Bố gật gù ngoài kia. Câu trả lời đến nhanh hơn:

 

“Ra vậy. Bố cũng không biết rõ đâu.”

“Chỉ nhớ… hình như nó cũng giỏi đấy.”

 

Trạm Dạ lặng đi.

 

Cậu nhíu mày trong làn hơi nước, tay siết chặt đầu vòi sen.

 

“Chỉ nhớ… hình như nó cũng giỏi đấy.”

 

Một câu trả lời vừa đúng… vừa không.

 

Trạm Dạ cau mày.

 

Cậu không hài lòng với cách né tránh kia — vậy nên, cậu cố gặng hỏi tiếp:

 

“Giỏi… là giỏi kiểu nào ạ? Với lại bố có biết ai trong gia đình nhà cậu ấy không?”

 

Người bố hơi khựng lại. Sau đó, giọng ông thoáng chút đùa cợt:

 

“Ồ? Sao tự nhiên con lại hứng thú với Dương Hiếu vậy? Nó là bạn thân của con à?”

 

Trạm Dạ nghe xong thì hơi khựng người.

 

Cậu chỉ bật ra một nụ cười trừ, nhè nhẹ.

 

Không dám nói gì thêm.

 

Bởi vì thật lòng mà nói… cậu cũng chẳng biết rõ. Thậm chí cậu còn chẳng nhớ ra mình có bao giờ “thân” với Dương Hiếu chưa nữa là.

 

Cho nên, cậu lựa chọn cách an toàn nhất — im lặng.

 

Không nói, thì sẽ không sai.

 

Tuy vậy, bố của cậu cũng tiếp lời.

 

“Bố từng đi nhậu với bố của Dương Hiếu đấy.”

 

Trạm Dạ nghe tới đây thì hai mắt lập tức sáng lên.

 

“Thật hả? Bố cậu ấy là người như thế nào vậy ạ? Con muốn biết để… sau này còn dễ bắt chuyện.”

 

Ông bố bật cười.

 

“Ha ha, biết ngay mà. Hóa ra con đang tính làm bạn với Dương Hiếu à?”

 

“Hả?”

 

Trạm Dạ khựng lại. Câu nói ấy làm cậu hơi bối rối.

 

Thực ra, cậu chẳng hề có "ý định" gì cả.

 

Cậu đâu biết gì về Dương Hiếu đâu mà tính với toán? Cả cái tình huống này, bản thân cậu còn đang lạc lõng như một diễn viên quên thoại trên sân khấu.

 

Nhưng... bị hiểu nhầm thế này lại hóa ra có lợi.

 

Vì nếu cậu thực sự là một đứa bé muốn làm bạn với Dương Hiếu — thì mọi thông tin bố cậu nói ra, sẽ có giá trị.

 

Vậy nên Trạm Dạ bèn cười trừ, rồi diễn nốt vai:

 

“Ha… Quả nhiên, không gì qua được mắt bố cả.”

 

Nghe thấy vậy, giọng bố Chí Cương dần dần trở nên có chút đắc ý.

 

Ông cười khẽ, rồi bắt đầu một tràng dài, như thể rất hào hứng khi có người chịu nghe mình kể chuyện cũ.

 

“Haha, ông ấy kể nhiều lắm đấy. Để bố kể cho mà nghe nhé.”

 

“Theo bố thấy thì ông ấy là kiểu người cảm tính, dễ xúc động, dù làm nghề trí thức hẳn hoi — kỹ sư đấy.”

 

“Bố gặp ông ấy lần đầu trong một chuyến công tác với đối tác. Lúc đó, đang ngồi nhậu, bố có giới thiệu qua.”

 

“Ai ngờ ông ấy cũng ở cùng khu với mình. Vậy là xin số điện thoại rồi cứ vài ba bữa lại gọi bố đi nhậu, than vãn đủ chuyện.”

 

Trạm Dạ giả vờ tỏ ra quan tâm:

 

“Chắc bố mệt lắm nhỉ?”

 

Bố cậu bật cười, giọng trở nên tinh nghịch:

 

“Không đâu, con nghĩ một người như bố mà dễ chịu thiệt người khác à?”

 

“Có khi bố còn than nhiều hơn ông ấy ấy chứ!”

 

“Haha!”

 

Trạm Dạ nghe vậy thì cũng bật cười theo, nhưng chỉ là một nụ cười nửa môi.

 

Trong đầu cậu lúc này, suy nghĩ đang chạy như dòng mã lệnh.

 

“Cảm tính. Kỹ sư. Hay than vãn. Gọi nhiều cuộc nhậu.”

 

Từng câu chữ được ghi lại trong tâm trí cậu không phải như một đứa trẻ ghi nhớ chuyện nhà — mà là một người chơi đang cố dựng lại chân dung của một NPC quan trọng.

 

Trạm Dạ nhớ ra mình cần phải ghi chú lại những từ khóa chính trong đầu ngay, vì bố cậu thì không có ý định dừng lại — ông đang kể tiếp.

 

“Ông ấy hay than phiền về vợ mình lắm, có vẻ gia đình đó không được hoà thuận cho lắm.”

 

“Nếu con có nói chuyện với ông ta thì nên tránh mấy chủ đề liên quan đến gia đình. Bởi mỗi lần ông ấy nhắc đến chuyện nhà với bố, đều không giấu nổi vẻ khó chịu.”

 

“Ồ, vậy ạ... Được rồi, con sẽ chú ý.”

 

Trạm Dạ gật đầu, ngoài mặt điềm nhiên, trong lòng lại ghi chép cẩn thận:

 

“Thông tin hữu ích. Có thể không phải mấu chốt, nhưng là một mắt xích…”

 

Sau đó cậu gặng hỏi tiếp:

 

“Thế... bố có biết gì về Dương Hiếu và Dương Tấn không?”

 

Nghe vậy, bố Chí Cương hơi nhướn mày:

 

“Ồ? Con biết cả Dương Tấn à?”

 

“Thì... con chỉ tình cờ nghe thấy thôi.”

 

Bố cậu hơi trầm ngâm rồi cười khẽ:

 

“À, không có gì. Chỉ là bố thấy ông ấy kín tiếng chuyện gia đình lắm, chứ hầu như chẳng bao giờ nhắc đến Dương Tấn.”

 

“Ngay cả mấy lần say bí tỉ cũng chưa bao giờ đá động gì đến cậu con trai đó.”

 

“Bố chỉ biết Dương Tấn qua một lần đặt bánh sinh nhật hộ ông ấy. Lúc đó, ông ấy nhờ bố đặt giúp một chiếc bánh ngon.”

 

“Haha, con biết mà, bố là hảo ngọt thứ thiệt.”

 

“Trên chiếc bánh đó có ghi: ‘Chúc mừng sinh nhật Dương Hiếu và Dương Tấn’ — thế là bố mới hỏi.”

 

“Hoá ra hai anh em sinh cùng ngày, chỉ cách nhau vài tiếng thôi.”

 

Trạm Dạ chăm chú lắng nghe.

 

“Theo lời ông ấy, Dương Tấn khá trầm tính. Bố có hỏi mấy câu nhưng ông ta cũng chỉ thở dài, kiểu bất lực.”

 

“Ngược lại, ông ấy thường hay khen Dương Hiếu, khen nhiều lắm.”

 

Trạm Dạ nghe tới đây thì trầm tư hẳn. Trong đầu cậu lặng lẽ kết nối các thông tin:

 

“Tầng thực tại — bố đã chết. Dương Tấn thì nằm viện.”

 

“Từ góc nhìn đời thường qua lời kể này, gia đình họ chỉ là kiểu... gia đình bình thường có chút vấn đề.”

 

“Bố dễ xúc động. Mẹ thì có thể hay xung đột. Một đứa con trầm tính và một đứa con hoạt bát — đó là mẫu mô hình gia đình mà rất nhiều gia đình khác cũng có.”

 

“Không có dấu hiệu gì quá dị biệt.”

 

“Và nếu thực sự từng xảy ra ẩu đả, gây án... thì đúng là hoàn toàn có thể xuất phát từ một mâu thuẫn đơn giản bị dồn nén lâu ngày.”