“Ui, nóng quá!”
Trạm Dạ giật nảy người khi làn nước đổ ào xuống, nóng rát như thiêu. Cậu lùi ra sau bản năng, khua tay gạt nước, miệng xuýt xoa liên tục.
Thì ra vì mải mê nghĩ ngợi và mải nghe bố nói chuyện, cậu quên béng mất phải chỉnh lại nước. Giờ thì... phỏng mất lớp da rồi!
Phía ngoài vang lên giọng của bố Chí Cương:
“Không sao chứ? Làm gì cũng phải cẩn thận chứ!”
“Haha… do con hơi bất cẩn thôi…” – Trạm Dạ cười trừ, giọng vẫn còn run vì đau.
“Ừ. Vậy thôi nhé, tắm xong thì nhớ làm bài tập rồi mới được đi ngủ đấy!”
“Vâng ạ…”
…
Tắm xong, Trạm Dạ chui tọt lên phòng. Cậu ngồi trên giường, lau tóc bằng khăn, mắt thì không rời khỏi màn hình điện thoại.
Ngón tay lướt qua lướt lại chẳng mục đích, nhưng mắt cậu thì lâu lâu lại liếc lên góc phải — nơi có dòng chữ nho nhỏ đang hiển thị “17:53 PM”
Cậu đang chờ.
Chờ một thời điểm cụ thể — để chuồn ra ngoài. Đêm nay, đám bạn của “Chí Cương” có hẹn. Và Trạm Dạ — dù không hề muốn — cũng buộc phải đóng vai thằng bé hèn nhát nhưng hùa theo, chỉ để cốt truyện không lệch khỏi đường ray.
Cậu thở dài. Rồi lén kéo học bàn lại, ngồi vào tư thế “giả vờ học bài”.
Đồng hồ vẫn tích tắc trôi, như đếm ngược cho một màn nhập vai đầy nguy cơ.
Trạm Dạ ngồi trên giường, bồn chồn không yên. Tay vuốt điện thoại, đầu óc thì lại lạc trôi vào mớ suy nghĩ lan man.
“Công nhận... 9 năm trước, người ta ăn cơm ngủ sớm thật đấy. Mới gần 6 giờ mà ai nấy cứ hành xử như thể nửa đêm rồi.”
Cậu thở ra một hơi, không chắc điều này là thói quen của gia đình hay cả thời đại này đều vậy.
“Mà... chắc hồi xưa công nghệ chưa phổ biến, người ta không phụ thuộc nhiều nên cũng ít thức khuya hơn.”
Vừa dứt dòng suy nghĩ, một tiếng “Ting!” đột ngột vang lên, sắc và gọn như cắt ngang luồng ý thức.
Cậu giật mình. Là báo thức — đúng giờ.
Ngay lập tức, cơ thể cậu phản ứng như có lập trình sẵn. Không còn lan man, không còn lười biếng, Trạm Dạ bỗng nghiêm túc, từng động tác dứt khoát đến kỳ lạ.
“Mình… thành thạo đến mức này từ bao giờ?” – Trạm Dạ thầm nghĩ, khi tay cậu mở khóa cửa sổ, trèo ra ngoài một cách nhanh gọn và im lặng đến khó tin.
Gió buổi tối hơi lạnh. Khung cửa sổ nhỏ chỉ vừa đủ một thân người. Mà chẳng hiểu sao cậu luồn qua được rất gọn gàng — như thể cơ thể của “Chí Cương” vốn sinh ra để làm chuyện này vậy.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Trạm Dạ:
“Là trí nhớ bản thể chi phối hành động? Hay là… hệ thống đang giúp mình hoàn tất vai diễn?”
Gió thổi vạt áo cậu khẽ bay. Dưới sân, bóng tối đã bắt đầu kéo dài.
Cậu đáp đất, tiếng bước chân nhẹ như mèo. Và không cần nhìn bản đồ hay ghi chú nào, đôi chân cậu cứ thế bước về đúng hướng — nơi đám bạn đã hẹn. Như thể đã từng làm điều này hàng trăm lần trước đó.
Trạm Dạ nghĩ vậy thì khẽ lắc đầu, cười khẩy một cái.
“Không, hệ thống không tốt bụng đến mức đó đâu. Đây đúng là ‘ký ức cơ bắp’ rồi.”
“Có vẻ như… cái cậu ‘con ngoan trò giỏi’ này lại có tài trốn nhà đi chơi không phải dạng vừa.”
Cậu nhún vai, nhảy xuống đất như một bóng mèo, đáp gọn gàng.
Vừa đi nhanh khỏi khuôn viên nhà, Trạm Dạ vừa rút điện thoại ra, bật máy lên. Một tiếng "tít" vang nhẹ. Bàn tay nhỏ nhắn nhưng linh hoạt của cậu ấn nhanh số quen thuộc từ trí nhớ.
“Alo?” — một giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia.
Trạm Dạ hơi nheo mắt. Giọng nói này... hình như là thằng Long — một trong những “đồng phạm” của cuộc hẹn tối nay.
“Tao đây. Xong rồi. Chúng mày ở đâu?”
Gió đêm mát rượi luồn qua tóc. Xa xa, ánh đèn vàng của khu phố đã lên. Một đêm tưởng như bình thường, nhưng Trạm Dạ biết — bất kỳ giây phút nào cũng có thể là điểm rơi của sai lệch.
Cậu nắm chặt điện thoại, mắt hơi nheo lại như đang quét một màn hình tưởng tượng nào đó.
“Hy vọng lần này, mình làm đúng.”
Giọng bên kia vang lên, nửa đùa nửa hối:
“Ra lẹ đi ba, mới có tụi tao đang chờ sẵn rồi nè! Nhanh cái chân của mày lên!”
Trạm Dạ vừa bước ra khỏi ngõ vừa nhếch môi cười, áp điện thoại sát tai:
“Ok, đợi chút. Đến liền.”
Vừa tắt máy, cậu vừa mở bản đồ trên điện thoại — một ứng dụng offline đã xem qua từ trước.
“Ừm… gần cái nhà hàng lẩu này… đi dọc theo quán café, rẽ trái… rồi thêm vài phút là tới.”
Cậu gật gù như thể đang xác nhận lại kế hoạch đột nhập. Chân bước nhanh.
Mặc dù đang mang hình hài của một đứa trẻ tám tuổi, nhưng thể lực và kỹ năng điều phối nhịp thở — tất cả đều mang dấu ấn của một cảnh sát từng qua huấn luyện.
“Tri thức là sức mạnh.” — Trạm Dạ thì thầm. Một câu nói cũ nhưng chưa bao giờ sai.
Như một bóng lướt nhẹ qua các con phố, cậu tránh né các đoạn đông người, chọn lối tắt tối ưu nhất để tiết kiệm thời gian. Nhịp thở đều như metronome. Chân bước nhanh nhưng không vội.
Mọi thứ xung quanh như mờ đi dưới ánh đèn đường — chỉ còn âm thanh nhịp tim, tiếng đế giày chạm mặt đất, và sự tập trung tuyệt đối.
Chỉ mất mười phút.
Khi vừa rẽ qua góc quán café ánh đèn vàng mờ, trước mặt Trạm Dạ đã hiện lên một bãi đất rộng, nơi vài ống bê tông khổng lồ được đặt chồng lên nhau.
Khu vực vẫn còn dang dở, mùi xi măng và bụi bay nhẹ trong không khí.
“Tới rồi.” — Trạm Dạ khẽ lẩm bẩm.
Đây chính là điểm hẹn.
Ở đằng xa, qua lớp bụi mỏng của khu đất đang xây, Trạm Dạ đã thấy bốn bóng người đang tụ tập quanh một ống bê tông lớn.
Hai đứa ngồi dựa vào thành ống, lưng ngả ra sau, tóc rối vì gió. Hai đứa còn lại ngồi xổm dưới đất, tay nghịch mấy viên sỏi, vừa búng vừa cười như thể chẳng có gì trên đời đáng lo.
Tiếng nói cười vang vọng trong không khí mát rượi của buổi chiều. Mặc dù còn ở đằng sau, Trạm Dạ vẫn nghe được vài câu rời rạc — và… chẳng hề dễ chịu chút nào.
“Ê, tụi mình đến nhà thằng lù đù đó rồi làm gì vậy?”
“Haha, ai mà biết. Làm gì chẳng được chứ. Thích thì làm thôi!”
“Hahahahahaha!”
Giọng cười bật ra một cách bản năng, hồn nhiên — hoặc tưởng là hồn nhiên. Nhưng với Trạm Dạ, đó là một tín hiệu đỏ chói.
“Lù đù?” Không cần hỏi cũng biết là ai rồi. Cậu siết chặt tay lại, bước nhanh hơn.
Ngay lúc đó, một trong số bốn đứa — thằng cao to nhất, đang đứng — quay đầu lại, thấy cậu.
“Ồ… ngạc nhiên ghê nha! Hôm nay Chí Cương lại đến sớm thế cơ à?”
Giọng nó vang lên thoải mái, cười cợt — nhưng có gì đó gai gai bên dưới.
Nó tiến lại gần Trạm Dạ, gõ nhẹ lên vai cậu bằng nắm tay.
“Không bị bố mẹ khóa cửa à? Hay hôm nay thèm đi bắt ma quá nên trốn sớm?”
Đám còn lại nghe thấy liền phá lên cười rộ. Đứa đang ngồi xổm búng viên sỏi về phía Trạm Dạ như kiểu chào hỏi.
Trạm Dạ nuốt khan. Không phải vì sợ — mà là vì trong khoảnh khắc, cậu cảm thấy mình thật sự là kẻ ngoài cuộc.
Tất cả những câu nói này, hành vi này — nó không nằm trong dự tính. Cậu bắt đầu cảm nhận được đường viền mong manh giữa “trò đùa trẻ con” và “một bi kịch đang đến gần”.
Cậu cố nặn ra một nụ cười, hòa vào vai diễn:
“Thì... cũng phải đến sớm để khỏi bị tụi mày giành phần chứ. Mấy cái ống đá đẹp là của tao nhé!”
“Ha! Biết điều đấy, thằng này hôm nay tỉnh táo nè tụi bây!”
Bọn nhóc lại phá lên cười.
Khi đến gần hơn, Trạm Dạ mới thấy rõ được hình dáng của cái đám ô hợp kia.
Đập vào mắt cậu đầu tiên là một thằng to con, hẳn là lớn hơn mấy đứa còn lại tầm một hai tuổi. Vừa nhìn thấy cái bản mặt nó, Trạm Dạ đã suýt văng tục ngay trong đầu.
"Đm… mặt cái thằng chó này đúng là tổ hợp hoàn hảo giữa 'kẻ gây chuyện' với 'cái nết không thể cứu vãn'."
Dáng đi vênh váo, mặt mũi bặm trợn, ánh mắt lúc nào cũng nheo nheo như thể muốn vạch lỗi người khác để móc máy. Trạm Dạ nhìn kiểu gì cũng không tưởng tượng nổi cha mẹ nó mỗi tối ru con ngủ với câu: "Con ngoan hôm nay học giỏi nha."
Không thể nào. Mặt nó sinh ra là để... ăn đấm.
Nhưng mà, ba đứa còn lại thì sao?
Trạm Dạ đảo mắt nhìn nhanh, rồi âm thầm kết luận: "Tệ không kém."
Một thằng đeo đồng hồ xịn, giày mới toanh, áo có logo thương hiệu rõ to — chắc con nhà giàu. Một thằng nữa thì dáng thư sinh, gương mặt sáng, nhưng... ánh mắt lại lấm lét — kiểu đứa dễ bị dắt mũi. Thằng cuối cùng thì chỉnh tề nhất — sơ mi cắm thùng, tóc chải ngược, mặt mũi sáng sủa. Nhìn thoáng qua biết liền: con nhà gia giáo.
Thế mà giờ đang ngồi xổm, cười hì hì bên cạnh một thằng mặt đểu như trùm xã đoàn mini.
Trạm Dạ khẽ cau mày.
"Nhìn qua thì giống tụi trẻ con rảnh rỗi tụ tập phá làng phá xóm thôi… Nhưng có gì đó sai sai."
Và rồi... cậu khựng lại.
Cậu vừa tự ý thức được một điều. Một điều khó chịu.
"Mình khác gì tụi nó?"
Chẳng phải chính cậu — Chí Cương — cũng là một phần của nhóm này sao? Cũng là thằng hùa theo, thằng trêu chọc, thằng khúc xương trong cổ họng của Dương Hiếu?
Trạm Dạ cảm thấy trong lòng nghèn nghẹn.
Một nỗi bứt rứt lặng lẽ, như thể đang bị chính chính mình dằn mặt.
Nhưng rồi — cậu gạt đi.
“Giờ mạng mình còn lo không nổi thì lo gì cho cái thằng ất ơ Dương Hiếu.”
“Thậm chí… nó còn xúc phạm mình trước.”
Nghĩ đến đó, cậu như lấy lại được chút lý do để bám víu. Một cái phao tinh thần, dù nhỏ xíu nhưng đủ để cậu níu lấy giữa cái tầng thực tại méo mó này.
“Dương Hiếu à, mày không nên trách anh ác. Mày chửi anh trước thì anh cũng chỉ trả lại một ít thôi.”
Cậu hít một hơi, đút tay vào túi, cố làm ra vẻ tự nhiên.
“Thế khi nào đi?” – Trạm Dạ cất giọng hỏi.
Một thằng mặc áo hàng hiệu, dáng vẻ sang sang kiểu công tử nhà giàu, vừa phủi tay vừa nhướng mày:
“Bọn tao có vội đâu, mày vội cái gì? Mấy chuyện này phải có trình tự, hiểu chưa.”
Nghe xong, Trạm Dạ hơi khựng lại.
“Chết… không biết vừa rồi mình nói vậy có phá hỏng trình tự không nữa…”
Cậu nhanh trí sửa sai:
“À thì… tao hơi buồn ngủ nên nghĩ làm sớm thì về sớm ngủ thôi.”
Câu nói này lập tức khiến cả nhóm phá ra cười.
Thằng to con mặt đểu nhất trong bọn — dáng cười hống hách, tiếng cười như muốn át cả đám — là thằng đầu tiên lên tiếng:
“Haha, mày thấy chưa Long? Thằng Chí Cương lúc nào cũng như heo nhập ấy, ngủ còn hơn cả ông già.”
Rồi cả bọn đồng loạt cười phá lên, hưởng ứng theo cái giọng điệu trêu chọc đó.
Một thằng khác — mặt hiền hiền, đang ngồi xổm — tiếp lời:
“Ừ đúng đấy Trịnh Khâm, thằng này mà không ngủ mới là chuyện lạ!”
Trạm Dạ thì cũng hùa theo, tự cười chính mình.
“Hahaha…”
Khung cảnh lúc này, chẳng khác gì một bức tranh sống động về một đám trẻ con đểu cáng — tiếng cười vang vọng cả một góc khu xóm đang xây dang dở.
…
Vài phút sau, khi mồm miệng đã bắt đầu khô, thằng thư sinh – dáng vẻ sáng sủa nhất bọn – mới lên tiếng:
“Ê tụi mày, đến giờ rồi nè, đi thôi.”
Trạm Dạ ngớ ra. Từ nãy đến giờ, toàn hùa theo tụi nó cười cười nói nói, thành ra… chẳng nhớ đang đi đâu.
Cậu chợt ồ lên:
“À mà… đi đâu giờ này vậy?”
Thằng thư sinh nghe thế thì phá ra cười, kiểu như vừa nghe một câu hỏi ngu nhất hệ mặt trời.
“Haha, cái đầu đất này, mày quên rồi à? Trịnh Khâm, nói lại kế hoạch cho thằng này đi.”
Trịnh Khâm — thằng to xác đểu cáng nhất bọn — lườm một cái nhưng rồi cũng thở ra.
“Thật mẹ… cái đầu mày ngoài mấy khung giờ ngủ chắc chả còn gì.”
Hắn nhấn vai Trạm Dạ một cái, rồi nhướng mày:
“Nghe kỹ đây, tao chỉ nói một lần nữa thôi. Dỏng cái tai lợn của mày lên mà nghe.”
Trạm Dạ làm bộ nghiêm túc, gật đầu lia lịa — nhưng trong đầu thì đang ghi chép rất kỹ từng lời một.
Trịnh Khâm chép miệng:
“Mày thử nhìn xem, bây giờ là mấy giờ?”
Trạm Dạ liếc đồng hồ:
“7 giờ tròn.”
Trịnh Khâm cười, nửa miệng:
“Chuẩn. Đây là giờ bố mẹ tụi nô lệ bắt đầu về tới nhà.”
Trạm Dạ nhíu mày. Cậu đoán được ý định của tụi này, nhưng vẫn cố vờ ngây thơ:
“Thế thì sao?”
Ngay lúc ấy, thằng đẹp mã chen ngang vào:
“Còn thế nào nữa? Tụi nó bắt đầu bật rồi đó, có đứa còn dám nói sẽ méc bố mẹ.”
Hắn phá lên cười, cái kiểu cười khiến người ta khó chịu:
“Giờ là lúc tụi mình ‘dạy’ cho mấy con nô lệ đó biết ai mới là bố mẹ thực sự!”
Cả bọn lại phá ra cười.
…