Chap 75 Nhập vai 5

“Ê, ở đây có ổn không đó?”

 

Một giọng nói non nớt vang lên từ trong bụi cỏ, nhỏ nhưng run run, như thể chính nó cũng thấy tình huống này quá sức… ngu người.

 

Bụi cỏ đột nhiên lắc lư như có con sóc béo nào vừa phóng ra… nhưng không. Chẳng có sóc nào. Chỉ có đám đầu đường xó chợ nhí của Trạm Dạ đang chui lủi trong đó như bầy thám tử phiên bản lỗi.

 

Chúng đã âm thầm bò tới tận đằng sau một căn nhà khá to, loại nhà chỉ cần nhìn cũng biết: gia đình có tiền.

 

Tường sơn xanh dịu, ban công có hoa giấy, sân sau đủ rộng để đá cầu không văng banh ra đường, và đặc biệt là…

 

Cửa sổ. Rất nhiều cửa sổ.

 

Ba cái mỗi tầng, ít nhất. Mà nhà này có ba tầng.

 

Một thiên đường cho mấy thằng nhóc thích "rình rập xã hội" như tụi nó.

 

Thế là bụi cỏ phía sau căn nhà trở thành trạm trú ẩn lý tưởng. Cực kỳ lý tưởng — theo tiêu chuẩn ngu ngốc của tụi nhỏ.

 

Trạm Dạ ngồi co ro trong bụi cây, mặt vẫn còn cau lại vì không hiểu nổi mình đang làm gì ở đây.

 

“Mình là cảnh sát. Cảnh sát thật sự, có cấp bậc đàng hoàng, có súng nữa kìa.”

 

“Vậy mà bây giờ đang ngồi trong bụi cỏ… theo dõi dân thường. Mà dân thường ở đây là ai? Một thằng nhóc lớp 2.”

 

“Thật sự là... xàm xí dữ thần.”

 

Cậu nghiêng đầu liếc mấy thằng đồng bọn: thằng thì ngồi xổm, thằng thì lom khom như đang cosplay gián, đứa còn lại thì… lấy ống nhòm bằng giấy vệ sinh tự chế ra soi lên cửa sổ tầng 2.

 

Trạm Dạ chỉ muốn độn thổ.

 

“Đỉnh cao của nghiệp cảnh sát… chính là đây chăng?”

 

“Hay là đá tụi nó cho tỉnh ra luôn nhỉ…”

 

Nhưng rồi cậu lại thở ra.

 

“Không được. Mình phải giữ vai. Lỡ mà sai lệch hành vi thì hệ thống lại tẩn cho phát nữa thì khốn.”

 

Trạm Dạ nhíu mày, quay sang thằng đẹp mã bên cạnh:

 

“Này, tụi mình ngồi đây làm gì vậy? Lúc nãy bảo ‘dạy bài học’ gì hùng hổ lắm mà?”

 

Thằng đẹp mã vẫn đang dí cái ống nhòm giấy vệ sinh vào cửa sổ tầng hai, không thèm nhìn Trạm Dạ.

 

“Từ từ, bình tĩnh đi mày. Mày đéo có não à?”

 

“Tụi mình bé tí thế này, bố mẹ tụi kia mà hắt hơi một cái thôi là bay cả lũ rồi.”

 

Nó vừa nói vừa bỏ ống nhòm xuống, ngoảnh đầu lại, chỉ tay lên thái dương, mặt ngứa đòn thấy rõ:

 

“Muốn dạy thì phải dùng cái này nè!”

 

Cái dáng vẻ giả thông minh đó khiến Trạm Dạ thật sự muốn tặng nó một cú đạp.

 

Chưa kịp phản ứng gì, thằng nhà giàu đã chen vô. Nó đang cầm một cái cục gì đó bọc giấy báo kỹ càng, hình tròn, mùi nồng và hắc đến mức Trạm Dạ phải cau mày.

 

“Đây là chất nổ đó, thấy ghê chưa!”

 

“Tao mua của cái ông chú hay đứng rình rình sau cái cây gần cổng trường á!”

 

Trạm Dạ đơ người. Mặt cậu đanh lại ngay lập tức, giọng bật ra theo bản năng nghề nghiệp, sắc lạnh:

 

“CÁI ĐÉO!? MÀY BẢO CÁI NÀY LÀ THUỐC NỔ HẢ!?”

 

Mấy đứa còn lại ngớ ra một lúc, rồi nhao nhao lên với vẻ thích thú như thể vừa phát hiện ra báu vật:

 

“Thật luôn hả?”

 

“Cho tao mượn được không?”

 

“Ông chú đó còn bán không? Tao muốn lấy về dùng với ông bà già nhà tao!”

 

Cả đám nhóc… đang chơi đùa với một cục thuốc nổ thật sự.

 

Thằng nhà giàu lại càng tự hào, giơ cái bọc lên như thể là một chiếc cup vô địch:

 

“Ông chú đó bảo chỉ cần một miếng nhỏ thế này thôi là đủ làm ba mẹ tụi kia rè rồi! Mày tưởng tượng đi – một phát là mấy người khổng lồ cũng phải sợ tụi mình!”

 

Trạm Dạ không còn nghe rõ nữa. Máu dồn lên đầu. Tim đập thình thịch.

 

“Mấy cái thằng quỷ con này… đang cầm thuốc nổ mà mặt vẫn tỉnh rụi… tụi nó không biết tụi nó đang chơi cái quái gì…”

 

Cậu suýt nữa thì thốt ra “Đưa tao ngay lập tức!” nhưng nhớ ra: đây không phải là tầng hiện thực. Đây là tầng quá khứ.

 

Và trong tầng này, mỗi hành động sai lệch đều có thể khiến toàn bộ thực tại sụp đổ.

 

Cậu nuốt khan. Rồi cố gắng điều chỉnh lại giọng, bình tĩnh như một đứa trẻ... đang cố học cách hòa vào một nhóm tâm thần.

 

“Ghê vậy sao… cái này mạnh dữ vậy à…”

 

Tuy vậy, Trạm Dạ không khỏi bật dậy — chân đã vô thức đưa về tư thế sẵn sàng phóng chạy bất kỳ lúc nào.

 

Cậu cố giữ vẻ mặt tỉnh bơ, nhưng giọng thì khô khốc:

 

“...Ý là tụi mình tính quăng vô nhà người ta rồi... nổ cái bùm thiệt luôn hả?”

 

Cậu lén cầu nguyện. Mong câu trả lời là “không”.

 

“Làm ơn nói là không đi mà…”

 

Nhưng—không may. Mà thật ra là quá xui xẻo. Vì cậu vừa dứt câu thì cả đám trẻ đang tụm tụm hò hét lại quay sang, đồng thanh như tập dượt:

 

“Đúng rồi đó.”

“Chính xác, thằng đầu đất.”

“Là rõ ràng rồi còn gì.”

“Đương nhiên rồi, hỏi ngu!”

 

Trạm Dạ nghe xong chỉ biết cười gượng. Nụ cười méo xẹo như dán băng cá nhân lên một quả bom hẹn giờ.

 

Cậu thở dài, ngoái đầu nhìn về phía căn nhà — trơ trọi, im lìm và giờ sắp thành nạn nhân oan nghiệt.

 

“Trời má... cái nhà này làm gì nên tội mà phải chịu cảnh này hả trời…”

 

Vẫn chưa yên tâm, cậu quyết thử thăm dò. Còn nước còn tát.

 

“Mà... nè, tụi mày định chơi kiểu gì vậy?”

 

Mấy đứa nhỏ cười như thể cậu vừa hỏi “nước có ướt không” vậy.

 

“Ủa bộ ngu hả, có thuốc nổ trong tay rồi thì còn làm gì nữa!”

“Tý nữa cho thằng Trịm Khâm đốt góc nhà, tụi mình canh đúng lúc rồi chọi vô thôi!”

“Siêu kế hoạch luôn đó ông tướng!”

 

Trạm Dạ nói năng lắp bắp, rõ ràng đang tìm đường lùi:

 

“Vậy… vậy à? Ờ được, được rồi. Vậy thì… để tao canh cho tụi mày nha. Lỡ mà bị phát hiện thì còn… có đường chạy…”

 

Chưa kịp thở xong, Trịnh Khâm — cái thằng từ nãy giờ đứng im như tượng đá — bỗng lên tiếng. Giọng nó vang lên nghe chua chát như nước cốt chanh đổ vào vết thương:

 

“Ờ, đúng bản chất của mày luôn đó, lính quèn. Đi canh đi!”

 

Nó chống tay hai bên hông, ưỡn ngực ra kiểu "cái bóng siêu nhân tự phong". Mặt thì cau lại như thể chuẩn bị lãnh đạo một trận chiến oanh liệt.

 

Giọng nó vang vang, vừa the thé vừa cố ra vẻ quyền uy:

 

“Từ nãy giờ, thằng thủ lĩnh như tao không thèm nói gì… là để dành cho khoảnh khắc này đó!”

 

Trạm Dạ thì cười cười gật đầu ngoài mặt, nhưng trong đầu chửi thầm:

 

“Ờ ờ… chứ không phải là mày quên mất bật lửa để đâu, rồi mò mẫm như thằng đui suốt mười phút hả? Để trong túi còn không biết, ngu như bò mà bày đặt tỏ vẻ ghê gớm...”

 

Cậu nuốt câu đó xuống họng, nặn ra một nụ cười nịnh bợ:

 

“Rồi rồi, thằng lính quèn này đi cảnh giới đây nha. Anh em cứ hành sự, tao yểm trợ từ xa!”

 

Cậu xoay người đi, lòng thầm mong tụi nó làm trò nhanh nhanh mà đừng có làm... nổ thiệt.

 

Trạm Dạ mừng rỡ. Rốt cuộc cũng được rút khỏi trung tâm của cái kế hoạch ngu ngốc này.

 

Tuy vậy, mắt cậu vẫn liên tục đảo quanh, lia quét từng góc nhỏ một cách kín đáo.

 

Thói quen đó hình thành từ rất lâu rồi — kể từ khi trong đầu cậu xuất hiện ký ức của Minh Viễn.

 

Theo như kinh nghiệm của Minh Viễn truyền lại, mỗi khi làm sai điều gì đó — dù là nhỏ thôi — thì thế giới xung quanh sẽ để lộ vài dấu hiệu bất thường. Có khi là một bóng người đứng sai chỗ. Có khi là âm thanh lập lại một cách kỳ lạ. Có khi chỉ là một cơn gió ngược chiều vô lý.

 

Chỉ cần có một chi tiết bất thường, thì nghĩa là: phải làm lại.

Có thể là hành động vừa rồi sai. Hoặc câu nói đó không được phép thốt ra.

Tất cả đều là tín hiệu từ một thực tại méo mó hơn cậu tưởng.

 

Nhưng giờ đây — mọi thứ xung quanh vẫn im lặng. Không có gì lệch pha.

Không có bóng đen lạ lùng.

Không có tiếng vang bất thường.

Không có gì cả.

 

Trạm Dạ thầm thở phào.

 

Cậu không làm sai. Không vi phạm quy tắc.

Và quan trọng nhất: không cần phải ở lại với cái lũ thích chơi ngu kia nữa.

 

Cậu nhanh chóng tiến về phía mép tường căn nhà, nơi có thể trông bao quát con hẻm nhỏ phía sau.

 

Nếu có người lớn nào bất chợt xuất hiện, cậu sẽ là người đầu tiên báo động cho tụi kia rút lui.

Ít nhất… vẫn còn làm được một việc không ngu ngốc.

 

“Ừm… chắc đứng đây là được rồi.”

 

Trạm Dạ tự nhủ, mắt liếc quanh lần nữa để chắc rằng chỗ mình chọn vừa kín vừa không quá gần cái mép tường — nơi dễ bị người lớn phát hiện nhất.

 

Cậu thận trọng canh vị trí. Một điểm mà vừa có thể trông thấy nhóm bạn đang hành sự, vừa đủ đường rút lui nếu có biến.

 

“Ồ, được rồi.”

 

Ngay bên dưới cửa sổ — chính là chỗ đó.

Vừa khéo có bóng đổ, lại có bụi rậm lùm xùm để núp nếu cần.

 

Cậu đứng sát dưới bệ cửa.

Chỉ cần kiễng chân lên một chút là có thể nhìn vào bên trong.

Nhưng Trạm Dạ không làm thế.

 

Cậu đang bận suy nghĩ. Về việc ứng phó nếu tụi kia làm quá.

Về cách để né khỏi trách nhiệm nếu có ai bị bắt.

Và — thấp thoáng trong đầu — là một cảm giác bất an không tên.

 

Thì bất ngờ — một giọng nói vang lên từ bên trong căn nhà.

Giọng phụ nữ. Trầm, ấm và rất rõ ràng.

 

“Ăn đi con, ăn cho mau lớn.”

 

“…Hở?”

 

Trạm Dạ khựng lại.

 

Câu nói đó không phải là điều khiến cậu bất ngờ.

Mà là giọng nói kia.

 

Nó… quen. Một cách kỳ lạ.

 

Giống như một mảnh ký ức rơi ra khỏi thời gian, vừa va vào tai cậu.

Giống như thứ gì đó đã từng xảy ra, nhưng không thuộc về hiện tại này.

 

Cậu ngẩng đầu nhìn lên ô cửa sổ.

Tim tự nhiên đập nhanh hơn một nhịp.

 

“Mình đã… từng nghe giọng này… ở đâu đó rồi…”

 

Sự tò mò lấn chiếm toàn bộ tâm trí Trạm Dạ.

 

Không cưỡng lại được nữa, cậu kiễng chân lên một chút.

Ánh mắt cố len qua khe cửa sổ. Đầu cậu nhích lên từng phân một, chậm rãi nhưng đầy căng thẳng.

 

Thì—giọng nói kia lại vang lên.

 

“Ăn trước đi. Bố tối nay về muộn, nên con cứ ăn trước.”

 

Một giọng phụ nữ, vẫn trầm và ấm như lúc nãy.

Nhưng lần này… kèm theo một âm điệu nhẹ nhàng quen thuộc đến kỳ lạ, như thể ai đó từng ru cậu ngủ trong một giấc mơ xa lắc.

 

Ngay sau đó là giọng trẻ con. Non nớt, mỏng như tơ.

Nhưng lạ thay, trong cái giọng nói ấy lại có một chút gì đó… thờ ơ.

 

“Vâng ạ. Sao cũng được…”

 

Trạm Dạ nín thở.

 

Cậu cố gắng kiễng thêm chút nữa, hy vọng có thể thấy được một điều gì đó rõ ràng. Nhưng cái đầu của cậu… hơi ngắn.

Tầm nhìn chỉ chạm được vào trần nhà màu ngà xám.

Cố thêm chút nữa thì cũng chỉ thấy được… phần tóc búi cao của người mẹ.

 

Chẳng có gì đặc biệt. Không có gì bất thường.

 

Nhưng cảm giác… lại không đúng.

 

“Cả hai giọng nói đó... mình từng nghe qua rồi.”

 

Không phải kiểu “nghe qua một lần”.

Mà là đã sống trong nó.

Đã từng ở trong căn nhà này.

Đã từng ngồi ở vị trí đó, nghe đúng câu thoại đó.

 

Dường như… đây không phải là lần đầu tiên cảnh này diễn ra.

 

Nhưng nếu đúng là vậy… thì mình là ai trong câu chuyện này?

 

Sự tò mò trỗi dậy mạnh hơn cả lý trí.

 

Trạm Dạ biết rõ: nhảy lên nhìn — là hành động có thể làm sai lệch cốt truyện.

Có thể kích hoạt một sự kiện sụp tầng.

Có thể làm thế giới méo mó theo cách không thể sửa lại.

 

Nhưng…

Dù biết rõ tất cả điều đó —

 

Cậu vẫn nhún chân.

 

Và nhảy lên.

 

RẦM.

 

Trạm Dạ ngã phịch xuống đất.

 

Cú dập mông… khá đau. Nhưng điều đó chẳng là gì so với cú đập tâm lý vừa giáng xuống đầu cậu như búa tạ.

 

Cậu ngồi bệt dưới đất, bất động.

Mặt đơ như tượng.

Đôi đồng tử mở to hết cỡ.

Lông mày nhíu lại đến mức gần như chạm nhau.

Miệng thì há hốc, như thể định nói gì đó nhưng bộ não chưa thể kết nối với miệng được nữa.

 

Cảnh tượng cậu vừa thấy — quá sức tưởng tượng.

 

Trong ánh nhìn ngắn ngủi khi vừa kiễng lên, Trạm Dạ đã thấy rõ:

 

Một người phụ nữ — dáng vẻ dịu dàng, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo đến mức gần như không thật.

Bà ta ngồi đó, ánh mắt âu yếm nhìn về phía đứa trẻ đang ngồi cùng bàn.

 

Và đứa trẻ ấy… không khác gì một con búp bê sống.

 

Ngũ quan thanh tú, gò má mềm mại, mái tóc rủ xuống gọn gàng — nó mang vẻ đẹp di truyền hoàn hảo từ người mẹ.

 

Nhưng đó không phải điều khiến Trạm Dạ sốc.

 

Cậu biết hai người đó là ai.

 

Không cần ai nói. Không cần logic giải thích.

 

Người phụ nữ đó — chính là mẹ của Minh Viễn.

 

Và đứa trẻ kia…

 

“Là Minh Viễn… lúc nhỏ.”