Chap 76 Nhập vai 6

Suy nghĩ trong đầu Trạm Dạ va đập vào nhau như tia lửa điện.

 

Từ cú sốc vừa rồi, hàng loạt giả thuyết bật lên không kiểm soát được nữa.

 

“Khoan đã…

 

Cái gì đây?

 

Minh Viễn cũng từng là người bị bắt nạt à?”

 

Cậu trố mắt.

 

“Thật luôn á?

 

Ai mà đủ tuổi nghề bắt nạt được cậu ta mới ghê…”

 

Trạm Dạ thấy vô cùng khó tin.

 

Dù trong đầu cậu có ký ức của Minh Viễn, nhưng nó chỉ kéo dài đến thời điểm Minh Viễn bắt đầu tham gia trò chơi này.

Trước đó? Trống rỗng.

 

Và điều đó… không phải ngẫu nhiên.

 

Đây là tính chất cân bằng của hệ thống.

 

Minh Viễn — bằng cách nào đó — đã giữ cho ba bản ngã của mình ở mức ổn định: dao động quanh 50%.

Không nghiêng quá mạnh về một vai nào. Không để cái tôi nào vượt ngưỡng.

 

Chính vì vậy, hệ thống không thể cho cậu ta truy cập đầy đủ ký ức.

Không lý do tham gia.

Không nguyên nhân gốc rễ.

Chỉ là những thông tin được tự tay Minh Viễn chuẩn bị sẵn từ trước.

 

Vì Minh Viễn không muốn nhớ nhiều hơn.

 

Càng nhớ, càng dễ bị nhồi ký ức giả, cài thông tin độc, bị Đông Phương hoặc hệ thống lừa.

 

Đó là cái giá để giữ ổn định trong trò chơi này:

Không tò mò về chính mình.

Không khơi lại ký ức. Không mở thêm tầng quá khứ.

 

Nhưng giờ đây… Trạm Dạ lại tận mắt thấy một Minh Viễn nhỏ tuổi.

Đang ngồi cùng mẹ.

Và trông y như bị bắt nạt.

 

Trạm Dạ nuốt khan.

Trong đầu là một câu hỏi xoáy như khoan:

 

“Minh Viễn này… là ai?

 

Là NPC bình thường?

 

Hay là một bản sao chứa ký ức như mình?

 

Hay là… một tầng ký ức chưa được mở khóa?”

 

Cậu không có câu trả lời.

 

Chỉ biết có một điều… khiến cậu không thể tin nổi hơn cả:

 

“Đệt mẹ…

 

CÓ NGƯỜI BẮT NẠT ĐƯỢC MINH VIỄN ẤY HẢ?”

 

Là NPC từng sống trong lớp ký ức của Minh Viễn, Trạm Dạ biết rõ bản chất cậu ta.

 

Một thằng quái gở — giả vờ vô cảm, nhưng bên trong cực đoan và nguy hiểm.

 

Loại người đó mà bị bắt nạt được?

Chuyện này còn khó tin hơn mấy thuyết âm mưu rác rưởi.

 

Cậu cố tự trấn an:

 

“Chắc Trịnh Khâm chém gió thôi…

 

Hoặc là… Minh Viễn hồi đó gây thù chuốc oán với tụi nào ghê quá…”

 

Nhưng cảm giác trong lòng thì vẫn không yên.

 

Cậu biết —

Mọi thứ đang bắt đầu lệch ra khỏi đường ray.

Đột nhiên—

Giọng trẻ con của Minh Viễn vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu Trạm Dạ.

 

“Mẹ, ơn con đi đổ rác nhé.”

 

Giọng người mẹ dịu dàng đáp lại:

 

“Ừm, đi đi. Ra ngoài tối lắm, cẩn thận ngã đấy.”

 

“Vâng ạ.”

 

Cậu vẫn đang ngồi xổm ở mép tường thì giật mình. Đôi tai như bật chế độ phản xạ.

 

“...đổ rác à?”

 

Cậu liếc mắt sang bên cạnh, phía cái thùng rác của căn nhà — nó nằm ngay cạnh một gốc cây lớn, cách cửa nhà chỉ vài mét. Cái thùng ấy to tổ chảng, màu sậm, đứng sừng sững dưới ánh đèn đường vàng nhạt.

 

Từ lúc mới lén vào đây, Trạm Dạ và đám bạn đã để ý cái thùng rác đó rồi.

Vị trí đẹp, kín đáo, đủ để tụi nó dùng làm bình phong khi cần.

 

Cảnh vật xung quanh lúc này yên tĩnh đến lạ.

Gốc cây nghiêng nghiêng, ánh đèn hắt xuống tạo thành vệt bóng dài.

Cái thùng rác… vẫn ở đó.

To, đen, lạnh, và hơi... bốc mùi.

 

Cậu lấp ló nhìn về phía ấy.

Rồi chau mày.

 

“Khoan...

 

Minh Viễn đâu rồi?”

 

Giọng cậu vang trong đầu, chậm và rõ.

 

Cậu nhìn kỹ lại. Không có ai bước ra cửa.

Không có bóng đứa trẻ nào chạy ra.

Không tiếng chân, không tiếng cửa mở.

Chỉ có câu thoại — rồi im bặt.

 

Trạm Dạ sững sờ.

Ánh mắt dại ra trong vài giây…

Rồi đột nhiên — một cảm giác lạ quặn lên trong ngực.

 

“Ê khoan…

 

Tình huống này quen lắm.”

 

Rất quen.

 

Cậu không rõ đã từng thấy ở đâu.

Nhưng từng dòng ký ức, từng chút bản năng của cậu bắt đầu co giật — như thể tầng thực tại đang rung nhẹ.

 

Một đoạn phim lặp lại.

Một mô-típ xưa cũ.

 

“Một đứa trẻ đi đổ rác.”

 

“Mẹ dặn dò cẩn thận.”

 

“Rồi đứa trẻ không bao giờ quay lại.”

 

Trạm Dạ nuốt khan.

 

“Đệt… đừng nói đây là một trong mấy cảnh phim định mệnh…”

 

Đầu cậu lùng bùng.

 

Đầu óc Trạm Dạ thì đang hỗn loạn.

Ý nghĩ quay mòng mòng, dính chồng vào nhau như mớ dây điện bị đứt chập.

 

Nhưng... cơ thể thì không.

 

Cậu không hiểu nổi vì sao, nhưng ngay trong khoảnh khắc đó —

Cơ thể cậu tự động phản ứng.

 

Không cần mệnh lệnh.

Không cần phân tích.

Không cần quyết định.

 

Giống như một cơ chế phòng vệ được lập trình sẵn trong máu thịt.

Một phần của ký ức không thuộc về cậu.

Một phần của kẻ từng là cảnh sát.

 

Toàn thân Trạm Dạ xoay nghiêng theo bản năng — lộn người sang một bên trong tích tắc.

 

Một cú né sát nút, chỉ cách vài milimet.

Ngay sau gáy cậu – một vật gì đó nặng trịch quét qua không khí.

 

Âm thanh xé gió nghe "vút" một cái — rồi nện xuống mặt đất ngay chỗ cậu vừa ngồi.

 

ẦM.

 

Mặt đất rung nhẹ.

Cát bụi bay lên.

Không khí vẫn còn dư chấn của cú đánh vừa rồi.

 

Mọi thứ xảy ra quá nhanh.

Chỉ vài giây.

Thậm chí không đủ thời gian để tim cậu đập đủ một nhịp.

 

Cậu hoảng hồn quay phắt đầu lại.

 

Ngay từ khoảnh khắc tiếng ẦM vang lên sau lưng, Trạm Dạ đã biết ngay đó là ai.

Không cần phải nhìn.

Không cần đoán.

Chỉ có một kẻ đủ liều, đủ độc, và đủ thừa logic méo mó để đánh lén như vậy.

 

Cậu trừng mắt, giọng dằn lại nhưng vẫn không giấu nổi sự bực tức:

 

“Minh Viễn…

 

Mày dám?”

 

Ánh đèn đường không chiếu tới được.

Căn nhà chắn tầm sáng, để lại cái bóng mờ mịt kia hoàn toàn lẫn trong vùng tối.

 

Một hình dáng nhỏ.

Mảnh khảnh.

Đứng bất động như tượng.

 

Trạm Dạ siết tay. Cảm giác vừa đau vừa bất ổn lan lên cổ.

 

Cậu đang nhìn vào chính người đã để lại ký ức trong đầu mình.

Một phiên bản "nhí", nhưng đầy nguy hiểm.

Không thể phân biệt đây là Minh Viễn lúc nhỏ, hay là Minh Viễn đã lùi về hình dạng nhỏ để đánh lạc hướng hệ thống.

 

Cậu nghiến răng, mặt gay gắt như muốn xé toang cái bóng trước mắt ra.

 

Còn cái bóng kia — đứng đó một hồi.

 

Và rồi, rặn ra một câu.

Giọng nói trẻ con, nhưng lạ thay, có chút gì đó già dặn và mỉa mai.

 

“Bộ mày có mắt sau lưng à?

 

Làm thế quái nào mà mày thấy được vậy?”

 

 

Không khí như đặc quánh lại trong khoảnh khắc này.

 

Cả hai đứng đó.

Im lặng.

Không ai động đậy.

Không ai lên tiếng tiếp.

 

Minh Viễn — tay vẫn cầm cây gậy bóng chày, nhưng ánh mắt hơi lạc.

Cậu ta chưa từng đối diện một tình huống như thế này.

Không biết phải làm gì. Không biết phải nói gì.

 

Còn Trạm Dạ, dù đang mắc kẹt trong thân thể trẻ con, nhưng trong đầu lại là một bản năng của một cảnh sát từng dày dạn.

 

Nếu đánh, Trạm Dạ có thể xử đẹp Minh Viễn ngay tại chỗ.

Kinh nghiệm chiến đấu, kỹ năng phản ứng, thậm chí đọc sơ bộ được thói quen chuyển động của đối phương.

 

Nhưng cậu không dám.

 

Không phải vì sợ thua.

Mà vì sợ làm hỏng cốt truyện.

Một hành động sai → tầng lệch → hiện thực đổ gãy.

 

Cậu căng người, cảnh giác.

Mắt vẫn ghim vào Minh Viễn.

Tay siết nhẹ — sẵn sàng tự vệ, nhưng chưa hành động.

 

Đột nhiên, Trạm Dạ rùng mình.

 

Có gì đó sai sai…

 

Gió.

 

Gió bắt đầu nổi lên — nhiều hơn bình thường.

 

Lúc đầu chỉ là một cơn thoảng nhẹ.

Nhưng rồi bắt đầu… nhiều hướng.

Gió từ trước. Gió từ sau. Gió thổi xoắn quanh gốc cây.

 

Quá nhiều gió…

Cho một đêm yên ắng.

 

Trạm Dạ liếc nhanh xung quanh.

Cảm giác như… cảnh vật đang rung rất khẽ.

 

Có phải tầng đang chao đảo không?

 

Cậu nuốt khan, cố trấn tĩnh.

Cần phải câu giờ, giữ cho nhịp truyện không gãy.

 

Trạm Dạ xoay sang Minh Viễn, gằn giọng:

 

“Này…

 

Mày đánh tao làm cái gì?”

 

Minh Viễn vẫn đơ vài giây.

Nhưng rồi bật phản xạ ngay, như thể vừa được "chạy script":

 

“Ờm…

 

Tao thấy mày lấp ló ngoài cửa sổ…

 

…nên định ra hỏi chuyện thôi.”

 

Trạm Dạ khẽ nhếch môi. Cười khổ.

 

“Chỉ là hỏi chuyện…

 

Mà vác gậy bóng chày?”

 

Câu hỏi đó — như một nhát cắt nhỏ xuyên qua lớp kịch bản.

Mỏng thôi. Nhưng đủ để không khí ngưng lại thêm một lần nữa.

Trạm Dạ lướt mắt quanh một vòng nữa.

Mọi góc. Mọi chi tiết.

 

Gió… vẫn vậy.

 

Không mạnh hơn.

Không yếu đi.

 

“Ừm…

Không có gì biến động.”

 

Nghĩa là... không làm sai.

Nhưng cũng chưa làm đúng.

 

Một trạng thái lưng chừng.

Hệ thống đang theo dõi. Có lẽ đang “chờ xem” cậu xử lý tiếp theo thế nào.

 

Trạm Dạ khẽ thở ra.

Chút yên tâm. Một khe cửa hẹp để diễn tiếp.

 

Cậu điều chỉnh lại sắc mặt, hạ giọng, hỏi tiếp:

 

“Mày muốn hỏi cái gì?”

 

Câu nói đó — không phải chỉ là lời.

 

Trong đó, có một chút hạ mình.

Có một chút ngầm thừa nhận.

Có một chút mở đường.

 

Một kiểu ngôn ngữ của người từng thẩm vấn, từng điều tra, từng làm việc với nhân chứng bị tổn thương.

 

“Mày muốn hỏi gì?”

= “Tao có thể trả lời.

 

Chỉ cần mày mở lời.”

 

Minh Viễn hơi khựng lại.

Cậu nghe thấy… cái gì đó trong cách nói kia.

Một tầng ý nghĩa. Một kiểu thiện chí.

 

Nhưng… không hợp lý.

 

Trước mắt cậu là Chí Cương — một thằng bé mập ú, đụt đụt, cả ngày chỉ biết ngủ gật trong lớp.

Thằng đó làm gì biết cách nói chuyện kiểu này?

Làm gì biết cách… chừa đường cho người khác?

 

Minh Viễn nhíu mày.

Trong lòng hơi nghi hoặc. Nhưng không khó chịu.

 

“Lạ đấy… nhưng ít ra không gây sự trước.”

 

Cậu siết cây gậy trong tay, rồi cũng thả lỏng một chút.

 

“Tao định hỏi…

 

Bọn mày lại định giở trò gì nữa đấy?

 

Lần trước bị tao đấm còn cay à?”