Nghe thấy hai chữ “cảnh sát”, cả đám như bị chích điện.
Không ai bảo ai, từng ánh mắt bắt đầu ngó nghiêng, lòng bàn tay túa mồ hôi.
Trịnh Khâm thấy tình hình trượt khỏi tầm kiểm soát thì vội gạt luôn cái sĩ diện giả tạo. Hắn gồng vai, cố tạo dáng yếu thế, giọng hạ xuống như đang năn nỉ:
“Này… Minh Viễn… hay là… mày bỏ qua cho tụi tao đi.
Tụi tao hứa, từ giờ… không dám đụng tới mày nữa đâu.”
“Trịnh Khâm, mày nói cái gì vậy?!”
Thằng đẹp mã quay sang gắt.
Trịnh Khâm quay ngoắt lại, trợn mắt, chửi thẳng:
“Mày bị mù à?! Không thấy là đang toang tới nơi rồi hả?!
Còn sĩ diện cái con khỉ gì ở đây nữa?!”
Rồi hắn chỉ thẳng mặt từng thằng một:
“Cả lũ bây nữa! Còn đứng đực ra đó làm gì?! Mau xin lỗi Minh Viễn đi! Biết đâu nó còn mềm lòng!”
“Nhưng mà…” – thằng thư sinh lắp bắp.
“Nhưng cái đầu mày á!”
Trịnh Khâm gào lên, mắt trợn trừng như sắp ăn tươi nuốt sống bọn kia.
“Mày chưa xem đủ phim ở nhà thằng nhà giàu à?!
Tụi mày không biết cảnh đi tù là như nào hả?!
Tao nói thật, vô đó là mày ăn hành từ sáng tới tối, mấy thằng như mày vô đó là búp bê người ta tập đấm đấy!”
Nỗi sợ từ từ lan ra như vết dầu loang.
Tụi nó còn nhỏ, chẳng ai thực sự hiểu rõ hậu quả của việc tàng trữ hay dùng thuốc nổ là nặng cỡ nào. Nhưng mấy bộ phim từng xem — cảnh tù nhân bị đánh, bị chửi, bị đối xử như rác rưởi — thì in sâu vào đầu.
Lúc này, logic không còn quan trọng nữa. Cái đáng sợ không phải là luật pháp. Mà là những thứ mà tụi nó tưởng tượng ra.
Bốn đứa con trai, vừa nãy còn gào thét đòi ăn thua, giờ mặt mày tái mét, môi run lẩy bẩy.
Tụi nó cùng lúc quay nhìn Minh Viễn, mắt dại đi, giọng lí nhí đầy van xin:
“Minh Viễn à… mày… mày có thể rủ lòng… với đám bạn học… cùng trường này không…?”
Không ai dám ngẩng đầu.
Không ai còn thấy vui.
Chỉ có sự sợ hãi níu tụi nó xuống bùn.
Và ở phía trên — Minh Viễn đứng đó, như một bản án sắp được thi hành.
Cậu nhìn tụi nó, cười nhẹ — nhưng trong mắt không có lấy một chút tha thứ.
Lạnh. Rất lạnh.
“Rủ lòng thương á?
Tại sao?
Tại sao tao phải rủ lòng thương… cho mấy đứa vừa mới định giết tao?”
Giọng cậu khô khốc, nhưng sắc như dao cạo.
Mỗi chữ phun ra đều rạch thêm một nhát vào mặt đám kia.
“Tụi mày cho tao một lý do hợp lý đi.”
Cả đám run lên lần nữa.
Lúc này không còn là sợ cảnh sát, mà là sợ ánh mắt không cần tha thứ đang nhìn tụi nó như côn trùng dưới kính lúp.
“Lý… lý do là…”
Minh Viễn nhếch môi, bước một bước lên phía trước, giọng đanh lại:
“Nhanh lên. Một phút nữa không nói được thì khỏi nói luôn.”
Không khí nổ tung trong đầu tụi nó. Bốn cái đầu non nớt xoay vòng như bánh xe cháy máy, rồi một thằng vội bật ra:
“Lý do là… bọn tao… là thuộc hạ trung thành của mày!”
“Đúng đó… mày tha cho bọn tao đi…
Tụi tao sẽ… phục tùng mày! Làm gì cũng được!”
Minh Viễn đứng yên một nhịp. Mắt cậu nheo lại như vừa thấy thứ gì đó thú vị giữa đống rác.
Rồi cậu bật cười. Không phải kiểu cười hả hê.
Mà là kiểu cười của kẻ đang xem một vở kịch dở đến mức đáng thương.
“Haha… học từ mấy bộ phim hành động hả?”
“Thấy mấy nhân vật phản diện sống sót bằng cách cúi đầu, xin làm tay sai… rồi tụi mày bắt chước y chang?”
Cậu lắc đầu, như không tin nổi cái trò hề trước mặt.
Nhưng rồi… tay cậu đặt lên trán, khẽ nhăn mày — như đang suy nghĩ thực sự.
“Hmm… có nên không ta?”
Ngay lập tức, bốn cái đầu bên kia bật lên đồng thanh, giọng gấp gáp như đang sắp rơi xuống vực:
“Có!”
“Có!”
“Có!”
“Có luôn á!!”
Đôi mắt tụi nó, vừa mới đỏ hoe vì sợ cảnh sát, giờ lại ánh lên tia hy vọng.
Tưởng chừng như được cứu sống giữa lúc sắp chìm.
Minh Viễn giả vờ suy tính một lúc lâu. Rồi cậu lại nói, giọng trầm nhưng đầy ngờ vực:
“Nhưng mà… nhỡ tụi mày làm phản thì sao?
Ai chịu trách nhiệm?
Tao cần… một vật làm tin.”
Đám kia như bắt được phao cứu sinh.
“CÓ! Tao có!”
“Đợi xíu! Trong túi tao có!”
“Tao cũng có nữa!”
Chúng nó lập tức moi hết túi quần túi áo như mấy con sóc tìm hạt dẻ, rồi thi nhau đặt từng món đồ vào tay Minh Viễn — mặt thì lo lắng, tay thì run rẩy, nhưng ánh mắt như đang dâng lễ vật cho thần thánh.
Chưa đầy một phút, lòng bàn tay Minh Viễn đã chật cứng:
Vài tờ tiền nhàu nhĩ, có tờ 50 đô Mỹ cũ rích.
Một cái móc khóa hình gấu tróc sơn.
Một cái kẹp tóc nữ màu hồng.
Một cây bút chì gãy đầu, thân còn khắc chữ “I ❤️ You” nguệch ngoạc.
Minh Viễn nhìn đống “bảo vật” trong tay.
Im lặng vài giây.
Rồi cậu phì cười.
Một cái cười nhẹ, khô khốc, nhưng vang hơn cả tiếng sấm.
“Thật á? Đây là... ‘vật làm tin’ của tụi mày?”
“Đúng là... không làm thất vọng cái đám hề.”
Minh Viễn nhìn đống "vật làm tin" trong tay — tiền đô nhăn nhúm, móc khóa gấu tróc sơn, kẹp tóc và cả cây bút chì cũ mèm...
Cậu khẽ cười mỉm. Một nụ cười... hài lòng.
Không cần nói thêm lời nào, Minh Viễn vung tay một cái:
“Cút. Tao chấp nhận.”
Cả đám như được đại xá.
Chúng nó khúm núm lùi lại, líu ríu như lũ chuột nhắt vừa thoát khỏi móng vuốt mèo hoang.
Nhưng đúng lúc ấy — thằng nhà giàu lên tiếng:
“À mà đúng rồi… vẫn còn thằng Chí Cương chưa đưa mày. Có cần bọn tao gọi nó không?”
Nghe đến cái tên đó, Minh Viễn khựng một nhịp.
Chí Cương…
Cậu nhíu mày. Trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả — như thể có gì đó lệch nhịp, không khớp với phần còn lại.
Thằng đó… hôm nay cư xử khác thường.
Sau một khắc suy nghĩ, Minh Viễn xua tay, giả bộ thản nhiên:
“Thôi. Tao lấy của nó rồi.”
Thằng nhà giàu gật gù:
“Ra vậy. Được rồi, bọn tao đi đây.”
Cảnh chuyển.
Ánh đèn đường vàng úa hắt lên bãi cỏ loang lổ.
Trạm Dạ ngồi một mình, tay vân vê cọng cỏ khô, đầu óc như đang trôi về một nơi khác.
Trong đầu cậu, giọng nội tâm vang lên rõ mồn một, như một bản báo cáo tự động hoá:
“Hành động tiết lộ thông tin cho Minh Viễn… đã khiến các hiện tượng kỳ lạ quanh mình biến mất.”
“Tức là, trong cốt truyện gốc — Chí Cương bị Minh Viễn xử trước, sau đó mới đến lũ kia.”
“Hôm nay mình né được cú đó. Nhưng vì đã ‘tự giác’ cung cấp thông tin cho Minh Viễn… nên kết quả vẫn dẫn về đúng quỹ đạo.
Tức là… chỉ cần kết quả giữ nguyên, cách đạt đến nó có thể thay đổi.”
Trạm Dạ siết chặt tay.
Một nhịp thở chậm.
“Tức là... mình có thể tự do hành động. Miễn là không làm lệch cái ‘đích đến’.”
Cậu thở dài, nhớ lại lúc ở công viên. Khi đó, mình đã hơi lỡ nhịp — vì quá hào hứng mà hùa theo đám trẻ rủ Dương Hiếu chơi cùng.
“Mình quên mất… vai diễn của mình là kẻ bắt nạt.”
“Hành động đó đã khiến dòng cốt truyện sai lệch… và kết quả là hệ thống suýt khử mình.”
Trạm Dạ cắn môi, mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.
“Từ giờ… mình không chỉ phải cẩn thận hơn.
Mà còn phải học cách đọc trước kịch bản.
Chỉ khi đoán được hướng đi của cốt truyện…
Mình mới thật sự tự do.”
Trạm Dạ đang ngồi ngẫm, gió thổi lướt qua tóc cậu — thì bất chợt nghe tiếng động.
Cả đám bạn… đang chạy toán loạn từ trong khu rừng ra.
Chúng nó vừa thở hồng hộc, vừa la lối:
“Mày còn ngồi đó làm gì vậy, Trạm Dạ?!”
“Tụi mình mới bị xử thua sấp mặt rồi!”
“Phải ký cái hiệp ước nô lệ mồm mới được tha kìa! Mau chạy đi trước khi bị gọi lại!”
Trạm Dạ nhướng mày, nhưng mặt vẫn bình tĩnh đến lạ.
Cậu đã ngầm đoán ra chuyện này từ trước rồi.
“Ra vậy… đúng là trong cốt truyện, đám này bị xử lý trước…”
“Và Minh Viễn… phải rồi. Đây mới là cái Minh Viễn mà mình từng hình dung.
Tàn nhẫn, sắc bén, và luôn biết cách nắm lấy cán dao.”
Dưới ánh trăng bạc, giữa những lời hối thúc hỗn loạn, Trạm Dạ… khẽ mỉm cười.
“Haha~ đây đây! Tới liền!”
Cậu đứng dậy, phủi nhẹ mông, chạy lững thững theo tụi nó, như thể mọi chuyện chẳng có gì to tát.
“Đợi đã.”
Một giọng nói cắt ngang.
Không lớn, nhưng đủ để đóng băng toàn bộ chuyển động.
Trạm Dạ khựng lại.
“…Hả?”
Từ trong bóng tối, Minh Viễn bước ra.
Ánh mắt cậu không còn là ánh mắt của một người từng bị ném xuống bùn.
Mà là ánh mắt của *kẻ biết mình đang đứng trên sân khấu… và đã quyết định *xé kịch bản.
“Ra đây. Tao muốn nói chuyện riêng chút… được không?”
Trạm Dạ thoáng giật mình.
Đang có mood tự vấn như một nhà triết học vũ trụ thì bị kéo ngược về hiện thực. Mất hứng ghê.
Nhưng cậu vẫn cố nặn ra một nụ cười, gượng gạo nhưng đủ để che giấu:
“Ờ… ờ được. Được chứ.”
Đồng bọn phía sau Trạm Dạ liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy thương cảm.
“Không sao đâu… Chí Cương chỉ là một vật làm tin thôi mà.”
Tụi nó nghĩ thế.
Trạm Dạ tiến tới.
Bước chân không vội, nhưng trong lòng là cả ngàn vòng suy đoán.
“Có chuyện gì à?”
Cậu hỏi, mắt cố giữ bình thản.
Minh Viễn không trả lời ngay.
Cậu nhìn về phía xa, nơi ánh trăng lấp loáng hắt qua tán cây, nơi mà sự yên tĩnh dường như đang cố nói gì đó.
Không gian đặc quánh lại. Im lặng như chuẩn bị cho một thứ sắp nổ tung.
Một lúc lâu sau, Minh Viễn lên tiếng.
Giọng cậu thấp, đều, sắc như kim châm vào da thịt.
“Này…”
“Mày đang làm chuyện gì mờ ám… đúng không?”
Trong khoảnh khắc ấy, đồng tử Trạm Dạ co giãn.
Rất nhỏ.
Nhưng Minh Viễn thấy.
Môi Trạm Dạ hơi hé, như sắp phản bác, nhưng rồi... cậu ngậm lại.
Chỉ nhìn Minh Viễn — ánh nhìn lạnh lẽo và đề phòng, như một con cáo nhận ra nó vừa bị đặt bẫy.
Minh Viễn thở ra một hơi dài.
“Haa...”
Cậu ngẩng đầu lên một chút, đôi mắt nhìn trăng — nhưng thật ra là để che đi sự thất vọng.
“Có vẻ... mày sẽ không nói gì.”
“Nhưng tao thắc mắc.
Tao thắc mắc là... làm sao mày biết được chuyện đó?”
Một nhịp trôi qua.
Trạm Dạ đáp lời, giọng bình tĩnh nhưng lạnh đến buốt gáy:
“Là do… Dương Hiếu.”
Minh Viễn thoáng sững người.
“Dương Hiếu sao?”
Lông mày cậu hơi nhíu lại. Trong lòng cậu xoay nhanh những dữ kiện:
Dương Hiếu — thằng lớp trưởng nhạt nhòa. Ít nói. Không đáng chú ý.
Cớ gì lại dính líu?
“Tao tưởng... nó là kiểu người ‘ngoài vùng va chạm’. Mày đang nói dối?”
Trạm Dạ không đáp.
Chỉ nhếch môi.
Một nụ cười mờ như sương khói, lẩn khuất giữa ranh giới giữa kiêu ngạo và trêu chọc.
“Tin hay không thì tùy. Nhưng mày không hỏi được gì thêm từ tao đâu.”
Minh Viễn nheo mắt, ánh nhìn sắc lẻm như tia X quét qua từng biểu cảm nhỏ nhất của Trạm Dạ.
“Ồ… vậy sao.”
Không lật bài, không ép — chỉ gieo nghi ngờ, rồi bỏ đó.
Trạm Dạ thấy Minh Viễn tạm thời “hết đạn”, thì mới phản công nhẹ:
“Thế mày biết cái gì về Dương Hiếu?”
Minh Viễn nhướng mày:
“Mày muốn biết?”
Trạm Dạ gật đầu, mắt bắt đầu ánh lên tia tò mò thật sự.
Minh Viễn khẽ cười — một nụ cười không rõ là chế nhạo, cảnh báo… hay thương hại.
“Dương Hiếu hả… nó có nhiều thứ đặc biệt lắm đó.”
Trạm Dạ hơi cúi người về phía trước, ánh mắt phấn khích:
“Đặc biệt… kiểu gì?”
Minh Viễn bắt đầu đếm bằng đầu ngón tay:
“Tính cách này… khả năng này… gia đình này…”
“… Và đặc biệt nhất là…”
Giọng cậu chậm lại, ngưng một nhịp như cố tình kéo căng không khí.
“…Anh trai.”
Không gian như chùng xuống.
Câu từ đơn giản. Nhưng rơi xuống tai Trạm Dạ lại nặng như một tảng đá vừa nện trúng mặt nước phẳng lặng.
“Anh trai?”
Trạm Dạ nhắc lại, mắt hơi giãn ra.
Minh Viễn không nói thêm gì. Chỉ nhìn thẳng vào Trạm Dạ, như thể vừa thả một mồi câu xuống biển tâm trí cậu.