Trạm Dạ siết nhẹ hai tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay để giữ bình tĩnh.
Cậu nuốt khan một cái, rồi cố gắng giữ giọng đều như mặt nước:
“Anh trai của Dương Hiếu thì sao?”
Minh Viễn nhếch môi.
Cậu vừa cười vừa nghiêng đầu, ánh mắt như đang chơi đùa với con mồi:
“Mày muốn biết à?”
“Nhưng… tại sao tao phải nói?”
Một đòn đánh thẳng vào lòng tự trọng của Trạm Dạ.
Cậu đứng im, không phản bác.
Vì đúng là… cậu chẳng có gì để trao đổi.
Tất cả những thứ Trạm Dạ biết – Minh Viễn đang tự học được. Còn những thứ Minh Viễn đang ám chỉ – Trạm Dạ hoàn toàn mù tịt.
Nhưng… cậu vẫn không cúi đầu.
Ánh mắt Trạm Dạ lúc này – không giận dữ, không hèn yếu – mà là một ánh nhìn trần trụi, khát khao đến quái dị.
Nó như một cái hố đen – muốn hút sự thật ra khỏi đầu Minh Viễn.
Minh Viễn cảm nhận được điều đó.
Cậu… cười khẽ.
Không phải nụ cười chiến thắng.
Mà là một nụ cười đầy… hứng thú.
“Được thôi.”
“Tao sẽ kể cho mày nghe.”
Câu nói đó — rơi xuống như tiếng đồng hồ điểm lúc nửa đêm.
Không ai biết nó là khởi đầu… hay kết thúc.
Minh Viễn khoanh tay, tựa lưng vào gốc cây như thể đã định sẵn mình sẽ kể — dù chẳng ai ép buộc.
Giọng cậu chậm rãi, đều đặn như đang đọc lời chú cổ xưa:
“Anh trai của Dương Hiếu…”
Không khí trầm xuống.
Dù không nói gì, Trạm Dạ lại nuốt khan. Một phản xạ đơn giản — như thể chỉ cần nhúc nhích cổ họng, thì nỗi sợ sẽ trôi đi phần nào.
Minh Viễn bắt được chi tiết đó.
Đồng tử cậu co nhẹ, nhưng giọng thì vẫn… tĩnh như băng chìm:
“Rất giống Dương Hiếu đấy.”
“Không phải kiểu giống đơn thuần. Mày biết rồi mà — hai người sinh đôi, chỉ cách nhau vài tiếng.”
Một làn gió nhẹ thổi qua, lùa vào giữa những khoảng ngắt của câu chuyện, khiến mọi thứ nghe như tiếng xào xạc từ ký ức nào đó xa lắm.
Minh Viễn tiếp tục:
“Mà mày biết điều thú vị nhất giữa hai đứa đó là gì không?”
“Bố mẹ của tụi nó… thường xuyên nhầm lẫn. Gọi nhầm tên. Lộn cả album ảnh.”
Trạm Dạ nhíu mày.
“Làm sao… mày biết?”
Minh Viễn không trả lời bằng lời.
Cậu chỉ giơ ngón trỏ lên, chạm nhẹ vào mắt trái của mình.
“Tao thấy.”
Chỉ hai chữ. Không giải thích. Không mở rộng. Nhưng đủ khiến não Trạm Dạ quay cuồng với hàng chục giả thuyết.
Minh Viễn vẫn giữ giọng bình thản:
“Cái thú vị nhất ở hai đứa đó… không phải là ngoại hình.”
“Mà là tính cách.”
“Một trong hai — tối tăm, khép kín, như bóng tối lẩn trong hành lang.”
“Người còn lại — sáng sủa, vui vẻ, bạn bè đông đúc.”
Rồi Minh Viễn nhìn thẳng vào Trạm Dạ.
Mắt cậu sáng lên một tia nhẹ — không rõ là thật thà hay khiêu khích.
“Mày có biết đứa nào là đứa nào không?”
Trạm Dạ nhíu mày sâu hơn.
“Mày không biết… Dương Hiếu là kiểu nào? Dương Tấn là kiểu nào sao?”
Minh Viễn cười khẽ.
Nụ cười nửa miệng, như thể chính cậu cũng không chắc bản thân có đang nói thật hay không:
“Ai mà biết được?”
“Đến bố mẹ tụi nó còn không phân biệt được. Một thằng ngoài cuộc như tao… thì phân biệt kiểu gì?”
Âm thanh trong đầu Trạm Dạ lúc này… chỉ còn là một đám tạp âm loãng như gió rít trong ống thép.
Cậu ôm đầu, hơi khụy người xuống, tim đập như bị ai vặn ga nhanh hơn bình thường.
Minh Viễn đứng phía sau — lặng lẽ quan sát.
Không bước tới.
Không hỏi han.
Chỉ giữ nụ cười trên môi rồi xoay người, đi vào nhà mình…
Không ngoảnh lại.
Mọi thứ… cứ thế mà kết thúc.
Một con đường bê tông mới đổ, còn nồng nặc mùi nhựa nóng, lẫn trong bụi vữa.
Không một bóng người qua lại.
Chỉ có năm đứa trẻ tám tuổi — đang lê từng bước trên nền đất thô, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn về phía thằng béo ở giữa.
Chí Cương.
À không, giờ là Trạm Dạ.
Nó vẫn chưa nói một lời nào từ nãy đến giờ.
Ánh mắt nó nhìn thẳng — nhưng trống rỗng.
Cái kiểu trống rỗng kỳ lạ, như thể đang bước trong một thế giới khác. Còn cơ thể này chỉ là một cái vỏ rỗng, rãi rụng mà bước đi theo bản năng.
Thằng Đẹp Mã rướn cổ sang Thằng Thư Sinh, thì thầm:
“Ê… mày thấy Chí Cương kỳ kỳ không?”
“Từ lúc nói chuyện với Minh Viễn xong… nó cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ... như người mất hồn ấy…”
Thằng Thư Sinh liếc sang, mím môi, nhỏ giọng:
“Ai mà biết… Có khi Minh Viễn lấy của nó cái gì… quan trọng lắm…”
Trịnh Khâm bỗng chen ngang, giọng khàn thấp:
“Không… có khi không phải vậy đâu.”
Cả bọn dừng chân, cùng lúc quay qua nhìn nó.
Trịnh Khâm không nhìn tụi nó mà đang nhìn Trạm Dạ.
“Nó… giống thằng Tiến hồi trước quá.”
“Thằng học giỏi nhất lớp á. Hồi đó nó cũng có cái kiểu mắt trống rỗng… lúc nào cũng như đang nghĩ mấy thứ gì… vượt khỏi tụi mình.”
Một nhịp im lặng kỳ quặc.
Thằng Đẹp Mã rùng mình:
“Ý mày là… Chí Cương đang bị… như thằng đó?”
“Là bị… biến mất khỏi mình luôn hả?”
Thằng Thư Sinh thì gắt khẽ:
“Nói xàm gì vậy, đừng có dọa.”
Nhưng… ánh mắt tụi nó — ai cũng thấp thoáng một điều gì đó gần giống sợ.
Ở giữa bầy, Trạm Dạ đi như mộng du.
Cậu mím môi, cố ngẩng đầu, cố kết nối lại với thế giới.
Nhưng mọi thứ trước mắt như đang... delay vài khung hình.
Những cái cây.
Những cột đèn.
Cả tiếng bước chân của tụi bạn cũng mờ đi, như thể ai đó vừa giảm âm lượng cuộc đời xuống còn 20%.
Trong đầu cậu, các giả thuyết xoay vòng:
“Không thể phân biệt.”
“Song sinh.”
“Tính cách khác nhau.”
“Điều này biểu trưng cho cái gì?”
“Và nó có tác dụng gì với cốt truyện sắp tới?”
“Liệu… nó có mở khóa được vụ án 4 ngày nữa?”
Bộ não của Trạm Dạ xoay tít như thể đang sắp nắm được cái gì đó.
Một ý niệm.
Một logic.
Một chìa khóa.
Nhưng mỗi lần định hình nó… lại trượt mất.
Như nằm mơ thấy mình hiểu tất cả — nhưng tỉnh dậy thì trống rỗng.
Đột nhiên…
“Này tỉnh đi bạn ơi, còn định ngẩn ngơ tới bao giờ nữa?”
Trịnh Khâm gọi.
Trạm Dạ giật bắn người, hít vào một hơi. Cơ thể như vừa bị kéo trở lại khỏi một chiều không gian lạ.
Cậu quay đầu, theo bản năng nhìn quanh.
Môi trường xung quanh… đã đổi khác.
Không còn đường bê tông. Không còn ánh đèn đường. Không còn gió.
Chỉ còn một căn hộ — trắng tinh khôi.
Không thể nói là đẹp. Nhưng có gì đó… rất ưa nhìn. Như thể mọi thứ ở đây đều đã được lau sạch, gột rửa khỏi đời sống thật.
Ánh sáng mờ. Trời tối.
Tầm mắt của một đứa trẻ tám tuổi chẳng thấy được nhiều. Nhưng Trạm Dạ vẫn kịp nhận ra:
Cây cối ở đây mọc... rất nhiều.
Và rất um tùm.
Cả đám trẻ sững người lại khi nhìn thấy căn nhà trước mặt.
Một ngôi nhà ba tầng, sơn trắng, nằm lọt thỏm giữa những tán cây đen thẫm như đang rình rập. Ánh đèn đường hắt xuống tạo thành một vùng sáng lạnh lẽo, kéo dài thành những cái bóng nghiêng ngoằn ngoèo trên mặt đất.
Trạm Dạ nheo mắt, trán khẽ nhăn lại.
“Ê… đây là nhà ai vậy?”
Chưa kịp có ai trả lời, thằng nhà giàu đã khoanh tay, hất hàm kiểu biết tuốt:
“Đây là nhà của Dương Hiếu.”
Nó dừng lại một nhịp, rồi gằn giọng đầy tự tin:
“Lần trước tụi mình thất bại ở nhà Minh Viễn…”
“Nhưng lần này, sẽ khác.”
Nó chỉ ngón tay cái vào ngực, giọng tự mãn:
“Hồi đó là do tụi mình lục đục nội bộ, nên Minh Viễn mới có thể chia rẽ rồi hạ gục tụi mình dễ như chơi.”
“Nhưng bây giờ… tụi mình đã rút kinh nghiệm rồi. Mọi thứ đã tính kỹ.”
Nó nheo mắt, quay sang Trạm Dạ, cố kéo cậu vào guồng:
“Đúng không, Chí Cương?”
…
Không có tiếng đáp lại.
Trạm Dạ vẫn đứng đó — bất động như bị ai đóng băng.
Cậu đang nhìn chằm chằm vào căn nhà của Dương Hiếu.
Ánh mắt cậu, phản chiếu hình ảnh căn nhà lờ mờ qua ánh đèn. Nhưng thật ra… cậu không thực sự nhìn nó.
Thấy tình trạng của chí cương như vậy thì cả đám ngay càng lo lắng.
Thằng Thư Sinh liếc sang Trạm Dạ, gãi gãi tai, rồi chần chừ đề xuất:
“Hay là… cho nó về đi? Tao thấy… nó không ổn lắm rồi.”
Câu nói vừa dứt — không khí bỗng như đóng băng trong vài giây.
Trạm Dạ lập tức quay ngoắt đầu về phía Thư Sinh, mắt mở to. Gương mặt cậu đầy bối rối, thậm chí có chút hoảng loạn:
“Không! Không! Tao… tao ổn mà!”
“Tụi mình… tụi mình tiếp tục đi!”
Giọng cậu vỡ ra ở đoạn cuối, như thể chính cậu cũng chưa chắc là mình đang nói thật.
Trịnh Khâm nheo mắt. Đôi lông mày cậu vẫn nhíu lại từ nãy, giờ càng sâu hơn.
“Có chắc… không đó?”
Câu hỏi ấy không hẳn là chất vấn. Nó giống như một cú soi — soi thẳng vào ruột gan Trạm Dạ.
Trạm Dạ đứng thẳng người lên.
Cậu hít một hơi dài, siết nhẹ hai tay bên hông.
Rồi nhìn thẳng vào mắt Trịnh Khâm. Ánh mắt không còn mơ hồ — mà sáng lên một thứ gì đó gần như quyết tâm.
“Chắc.”
Chỉ một chữ. Nhưng âm thanh phát ra từ miệng cậu… nghe như lời thề.
Trịnh Khâm không trả lời ngay.
Cậu cứ nhìn Trạm Dạ — chăm chú và im lặng.
Ánh mắt đó… không phải ánh nhìn của một đứa trẻ tám tuổi bình thường.
Nó có gì đó sâu hơn, nặng hơn, như thể cậu đang cố soi vào từng vết nứt trong ánh mắt của Trạm Dạ, để xem… liệu đằng sau cái “chắc” vừa rồi là người bạn cũ — hay là một ai khác.
Trạm Dạ đứng yên, không chớp mắt.
Ánh đèn đường phản chiếu lên trán cậu một lớp sáng nhè nhẹ. Mồ hôi rịn ra ở thái dương. Nhưng tay cậu vẫn siết chặt. Không rút lui.
Trịnh Khâm hơi nhíu mày, rồi chậm rãi thở ra.
Một hơi dài, như thể cậu vừa thả lỏng một sợi dây vô hình mà cậu nắm chặt từ nãy đến giờ.
“Được rồi…”
“Tao tin mày.”