Chap 81 Nhập vai 11

Trịnh Khâm bỗng quay lại, khoanh tay, mắt nheo nheo nhìn thằng nhà giàu:

 

“Thế lần này kế hoạch là cái gì? Nói trước nha, đừng có chơi thuốc nổ nữa đó.”

 

Giọng cậu nửa đùa nửa cảnh cáo, nhưng ánh mắt thì nghiêm túc thật.

 

Thằng nhà giàu khịt mũi, lắc đầu, tỏ vẻ oan ức:

 

“Rõ ràng là không rồi!”

 

Nó gằn giọng, rồi thêm:

 

“Minh Viễn đại ca đã bảo còn gì... không được dùng thứ đó nữa!”

 

Cả câu nói phát ra cực kỳ nghiêm chỉnh, như đang nhắc tới một chỉ thị cấp cao. Mấy chữ "Minh Viễn đại ca" còn được nhấn mạnh hơn mức cần thiết.

 

Trịnh Khâm đứng hình mất một giây.

 

Cậu nở một nụ cười nửa miệng, đầy bất đắc dĩ, rồi nghĩ thầm:

 

“Ơ kìa...

Gọi Minh Viễn là đại ca luôn rồi à…?”

 

Cậu liếc sang Trạm Dạ, nhưng không nói gì. Chỉ thấy mắt Trạm Dạ khẽ lay động một nhịp — như thể vừa nghe tiếng gọi từ một hệ thống phân cấp mà cậu không còn ở trong nữa.

 

Thằng nhà giàu nói tiếp, giọng nghiêm túc bất thường:

 

“Lần này tụi mình chơi lành mạnh.”

“Không dùng hóa chất nữa. Có nguy cơ quá, làm mất tình đoàn kết của nhóm.”

 

Nó vừa nói vừa khoác vai thằng Đẹp Mã, cười toe:

 

“Tụi mình sẽ dùng chiến thuật chim mồi, đúng không?”

 

Thằng Đẹp Mã đang ngồi nghịch đất, bị kéo vô đột ngột, mặt ngơ như bò đội nón.

 

“Ừ ừ.”

 

Gật đầu đại cho qua. Chứ có biết chiến thuật cái quỷ gì đâu.

 

Thằng Thư Sinh cau mày.

 

Nó chớp mắt vài cái, nhìn quanh như vừa bỏ lỡ cái gì đó:

 

“Ủa?”

“Bọn này bàn cái chiến thuật chim mồi gì từ đéo bao giờ vậy?”

“Mình đi với tụi nó suốt mà có thấy cái mẹ gì đâu…”

 

Nó nheo mắt rồi hỏi thẳng:

 

“Chiến thuật chim mồi là cái gì vậy?”

 

Thằng nhà giàu nghe vậy thì bật chế độ giảng đạo.

 

Nó làm cái mặt "biết tuốt", rồi chỉ chỉ vào không khí như đang đứng trên bục TED Talk của học sinh lớp Ba:

 

“Đầu tiên nhá — sẽ có một thành viên nhấn chuông cửa nhà Dương Hiếu.”

“Sau đó, đợi bố mẹ tụi kia ra đón tiếp…”

 

“... thì tụi mình sẽ lẻn vào từ cửa sau, làm vài trò hù dọa là xong.”

 

Nói tới đây, nó ngửa mặt lên trời, hai tay chống hông, kiểu như vừa phát minh ra định lý Newton phiên bản phá làng:

 

“Thế nào, thông minh chứ hả?”

 

Một khoảng lặng.

 

Rất dài.

 

Gió lướt qua.

 

Lá rụng.

 

Chim không hót.

 

Rồi đột nhiên — “Hahahaha!”

 

Trạm Dạ cười phá lên. Một tràng cười dài, vang, rõ, khiến cả nhóm quay lại nhìn.

 

Trừ thằng nhà giàu — đứa nào đứa nấy đều đơ mặt nhìn Trạm Dạ như thể thằng này vừa mọc thêm sừng.

 

Trịnh Khâm nhíu mày:

 

“Mày cười cái gì vậy?”

“Có gì đáng cười à?”

 

Trạm Dạ vẫn ôm bụng, cố nén cười mà nước mắt gần rơi ra:

 

“Có chứ…

Tụi mày không thấy kế hoạch của nó… thông minh vậy sao?”

 

Giọng cậu rung rung vì cười. Vẻ mặt vừa thật lòng, vừa cay cay mặn mặn.

 

Trịnh Khâm lúc đầu còn ngờ vực.

 

Nhưng sau một hồi nhìn Trạm Dạ — bỗng như vỡ ra điều gì đó.

 

Vẻ mặt “hiểu rồi” hiện lên rõ mồn một.

 

Và cậu cũng bật cười:

 

“Hâhahaha!”

“Thông minh thật… đúng là rất thông minh...”

 

Rồi như hiệu ứng domino —

Thằng Thư Sinh, thằng Đẹp Mã, từng đứa một cũng bắt đầu ôm bụng mà cười.

 

Cả bọn cười như vừa xem một đoạn phim hài siêu dở mà lại buồn cười một cách kỳ lạ.

 

Chỉ còn một thằng đứng đó.

 

Thằng nhà giàu.

 

Mặt nó méo nhẹ.

 

Mắt thì đảo quanh.

 

Não đang quét lại toàn bộ lịch sử đối thoại 3 phút gần nhất.

 

“Ủa…”

“Tụi nó cười cái quái gì vậy ta?”

“Mình nói sai gì đâu?”

“Cái kế hoạch đó là mình nghĩ mà, đúng mà?”

 

Nó đứng đó, ngơ ngác như con nai vàng lạc giữa mùa thi IQ.

 

Sau một lúc cười tới mức mỏi cả cơ hàm, cả nhóm mới bắt đầu hoàn hồn trở lại.

 

Tụi nó vừa lau nước mắt vừa ngồi thở, vẫn còn rung rung vì dư âm:

 

“Rồi rồi… nghiêm túc lại đi tụi bay…”

 

Trịnh Khâm là người lên tiếng đầu tiên:

 

“Thế giờ có ai trong nhóm quen thằng Dương Hiếu không?”

 

Câu vừa dứt —

Cả nhóm đồng loạt quay đầu nhìn về một hướng.

 

Rất tự nhiên. Rất đồng bộ. Không cần hẹn trước.

 

Trạm Dạ.

 

Cậu đứng chết trân.

 

Mất đúng một giây để nhận ra tụi nó đang nhìn mình.

 

Cậu ngơ ngác, chỉ tay vào mặt mình:

 

“Tao á?”

 

Thằng Thư Sinh gật đầu cái rụp:

 

“Là rõ.”

 

Thằng Đẹp Mã thì chống cằm, gật gù như triết gia:

 

“Mày là bạn thân ai nấy lo, chí cốt của nó mà…”

 

Không để mất đà, thằng nhà giàu phang một phát, đúng kiểu đòn hội đồng kết liễu:

 

“Mày là thằng súc vật đâm sau lưng bạn bè mà.”

 

Bầu không khí như bị tát bằng nguyên cái chổi xể đầy drama.

 

Câu nói rơi xuống như trái lựu đạn.

 

Cả đám im luôn.

 

Chỉ còn tiếng ve kêu rỉ rả và gió lùa qua mấy cành cây xào xạc.

 

Trạm Dạ khựng lại.

 

Cậu liếc mắt sang từng đứa.

 

Mặt không giận — nhưng cũng không còn cười.

 

Không ai trong bọn dám cười tiếp nữa.

 

Cả đám bắt đầu có dấu hiệu lùi lại từng chút một.

 

Như thể con béo kia — à không, Trạm Dạ — sắp biến hình thành cái gì đó không còn là "bạn".

 

Trạm Dạ thấy vậy cũng… không ngăn cản.

 

Cậu chỉ đứng đó, không nói gì, tay đút túi quần, mắt đảo đảo kiểu như đang “ngẫm nghĩ chuyện gì to lớn lắm”.

 

Nhưng thật ra trong đầu chỉ có đúng một điều:

 

“Tụi nó đang hiểu nhầm. Và cái hiểu nhầm này… không giải thích bằng miệng được.”

 

Trịnh Khâm, cùng với ba thằng còn lại, đều hiện rõ vẻ ái ngại trên mặt.

 

Ba thằng kia thì toát mồ hôi hột, sợ cái viễn cảnh con béo Chí Cương nổi điên rồi quật cả đám bay lên trời.

 

Riêng Trịnh Khâm thì…

 

…chả hiểu chuyện gì cả.

 

Nhưng thấy tụi kia lùi thì cậu cũng lùi theo cho chắc ăn.

 

Rồi, vì không chịu nổi cảm giác ngơ ngác bị bỏ lại, Trịnh Khâm ghé sát tai Thằng Thư Sinh, thì thào:

 

“Ê… vụ này là sao vậy?”

 

Thằng Thư Sinh vừa kéo tay Trịnh Khâm, vừa thầm thì:

 

“Mày không biết cũng đúng… học khác lớp mà.”

 

“Đây đây, lùi thêm tí nữa tao kể cho.”

 

Cái “tí nữa” của Thằng Thư Sinh là khoảng 4 bước chân – đủ để tụi nó rút lui có tổ chức nhưng không bị Trạm Dạ nghi là đào tẩu.

 

Giọng nó nhỏ lại, kéo dài:

 

“Thằng Chí Cương này…

Bố nó thân với bố của Dương Hiếu đó.”

 

Trịnh Khâm ngạc nhiên.

 

Mắt mở to.

 

Tâm trí như vừa mở ra thêm một nhánh plot mà cậu chưa từng được cập nhật.

Thằng Thư Sinh kéo Trịnh Khâm lùi thêm một chút nữa, rồi ghé sát tai, thì thào bằng cái giọng rất chi là "người trong cuộc":

 

“Nghe bảo…

Thằng Chí Cương này là bị lớp gán ghép thành anh em chí cốt với Dương Hiếu, chỉ vì… bố nó với bố Dương Hiếu là bạn.”

 

“Hồi đầu còn bị bắt nạt chung nữa cơ. Nên nó ghét Dương Hiếu lắm, dù thằng kia đâu có làm gì.”

 

“Sau mới nhập hội với tụi mình đó. Nhưng mà… nói thiệt nha — cả lớp ai mà chả biết thằng này là loại lật mặt.”

 

“Nghe đồn… bố Dương Hiếu thỉnh thoảng còn cho nó quà, nhờ Dương Hiếu chia tiền tiêu vặt với nó nữa.”

 

“Thế mà cuối cùng, nó không những không giúp lại còn quay ra phản bạn.”

 

“Mặc dù không ai nói to ra, nhưng thiệt luôn — không ai thích chơi với nó đâu.”

 

Nói đến đây, Thằng Thư Sinh thở ra, giọng dịu lại:

 

“Mày không cùng lớp nên nó mới vô được nhóm…”

 

“Tụi tao thì biết hết, nhưng cũng không định kể —

… sợ mất tình anh em.”

 

Trịnh Khâm đứng yên.

 

Mắt hơi nheo lại. Trán cau nhẹ.

 

Trong đầu cậu bắt đầu xuất hiện cái cảm giác rối rắm — như kiểu đang cầm bản đồ sai chiều.

 

Cậu liếc về phía Trạm Dạ — giờ đang đứng một mình, im lặng, mắt vẫn hướng về ngôi nhà của Dương Hiếu.

 

Cậu ấy… có thật là như lời đồn?

 

Nhờ vào việc giả vờ đứng ngẩn ngơ, Trạm Dạ vẫn giữ vị trí không quá xa cả nhóm.

 

Cộng với cái tai thính như mèo hoang lâu năm, cậu đã nghe rõ toàn bộ cuộc thì thầm rì rầm của bọn kia.

 

Cậu thầm nghĩ:

 

“Ra vậy…

Đây chính là bối cảnh của Chí Cương — cái nhân vật mà mình đang phải đóng vai.”

 

“Nếu tính cách nó bị dán nhãn là loại ‘xấu tính, lật mặt, phản bạn’…”

“…thì dễ rồi. Dễ đóng cực.”

 

Cậu cảm thấy một chút nhẹ nhõm.

 

“Còn hơn là phải đóng vai Minh Viễn.”

“Trời ơi… cái kiểu người thâm sâu khó lường, mặt tỉnh bơ mà suy nghĩ 300 lớp — tốt nhất là tự sát luôn cho nhanh.”

 

Nghĩ đến đây, Trạm Dạ tự dưng thấy lòng nhẹ hơn hẳn.

 

Cậu quay lại nhìn đám còn lại.

 

Miệng nhếch nhẹ thành một nụ cười tươi rói — tươi tới mức giả trân:

 

“Haha! Được rồi. Tao làm luôn! Sợ gì!”

 

Cả đám sững người.

 

Tụi nó chờ đợi một cảnh giận dỗi – bỏ đi – khóc trong mưa.

Hoặc ít nhất là im lặng không hợp tác.

 

Vậy mà…

 

Thằng này còn cười?

 

Thằng nhà giàu nheo mắt nhìn Trạm Dạ như thể đang nhìn một ổ virus mới đột biến:

 

“Ê… mày có sao không đó?”

 

“Không.”

 

Trạm Dạ trả lời cực kỳ chắc nịch.

 

Thằng Đẹp Mã cũng không chịu thua, vẻ mặt cảnh giác không kém:

 

“Chắc chắn chứ?”

 

“Đương nhiên.”

 

Trạm Dạ đáp nhanh như tên bắn, cố ý cho tụi nó thấy là: Cậu hoàn toàn ổn.

 

Và đúng thật, cậu ổn thật.

 

Bởi vì…

 

Cậu không phải là Chí Cương.

 

Cậu không có những tổn thương, không có ký ức, không có cơn giận âm ỉ mà Chí Cương thật có thể đang gào lên trong đầu.

 

Cậu chỉ đang… đóng vai.

 

Và thế thì dễ hơn rất nhiều.

 

Thằng nhà giàu thấy thái độ của Trạm Dạ đã tươi tỉnh trở lại, thì cũng thôi nghi ngờ.

 

Nó gật gù:

 

“Được rồi…

Vậy thì mày… hi sinh cho anh em đi nhé!”

 

Trạm Dạ đáp liền, không suy nghĩ:

 

“Ok.”

 

Và thế là… cả đám chuồn ra sau nhà, như những bóng ma đi tìm cửa hậu để làm trò nghịch dại.

 

Chỉ còn lại Trạm Dạ, đứng đó — một mình.

 

Trước cánh cửa chính nhà Dương Hiếu.

 

Gió thổi nhẹ.

 

Đèn đường trên cao hắt xuống một lớp vàng nhạt lên mặt cậu. Trông như thể… ánh sáng sân khấu đang chiếu vào nhân vật chính trước giờ hành động.

 

Cậu đứng đó.

 

Lặng im.

 

Một tay đút túi.

 

Một tay khác thì lơ lửng giữa không trung — đang ngập ngừng.

 

"Chỉ là bấm chuông thôi mà..."

 

"Chiến thuật chim mồi của bọn nó. Vô hại."

 

"Cậu không phải là Chí Cương."

 

"Chỉ là... đóng vai."

 

Nhưng sao…

 

Cánh cửa này lại khiến tim cậu đập nhanh đến thế?

 

Cậu hít một hơi thật sâu.

 

Rồi chậm rãi — rất chậm — đưa ngón tay về phía nút chuông.

 

Một cái "click" nhẹ.

 

Rồi—

 

Ting—ting.

 

Âm thanh vang lên như một nhát cắt xuyên qua màn đêm.

 

Đơn giản. Ngắn gọn. Nhưng đầy sức nặng.

 

Cậu vừa gõ cửa vào quá khứ của một người khác.