“Ai đó?”
Một giọng phụ nữ vang lên dịu nhẹ từ phía sau cánh cửa gỗ.
Trạm Dạ nhướng mày.
Ồ, nghe có vẻ là mẹ của Dương Hiếu.
Lạ thật.
Bố của Chí Cương từng kể vợ chồng nhà Dương Hiếu không mấy hòa thuận—nghe đâu bà ấy chẳng mấy khi về đây.
Trạm Dạ thoáng ngờ vực, rồi khẽ gật đầu như tự kết luận:
Chắc mới về hôm nay thôi.
Dù trong lòng đầy tò mò, cậu vẫn giữ nụ cười xã giao, giọng điệu thân thiện vang lên trước cánh cửa:
“Cháu chào cô ạ, cháu là Chí Cương.”
Phía trong vang ra tiếng đáp:
“Ồ, Chí Cương à. Đến đây làm gì vậy?”
Trạm Dạ khựng lại trong một thoáng.
Ồ… nói chuyện thẳng ruột ngựa ghê ha.
Trong đầu cậu hiện lên một dòng suy nghĩ đầy mỉa mai.
Cậu đã cố gắng “cháu dạ cô” đàng hoàng—lịch sự như sách giáo khoa. Vậy mà bên kia thì...
“Ờ, đến làm gì vậy?”
Lạnh như đá. Khô như gỗ.
Trạm Dạ cười khẩy trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh:
“Cháu có chút việc với Dương Hiếu ạ.”
“Ồ, Dương Hiếu à. Nhưng hình như… nó có dặn là đừng cho mấy đứa bạn—gì gì đó—vô nhà thì phải.”
Trạm Dạ thoáng nhíu mày.
Ồ? Nó cũng đánh hơi được à.
Có vẻ Dương Hiếu đã đoán trước được chuyện hôm nay. Có lẽ ngay từ sáng, hắn đã linh cảm được Trạm Dạ và đồng bọn sẽ mò đến.
Nhưng may cho cậu, hắn chỉ gọi là “nhóm bạn”—không nêu đích danh.
Không đuổi thẳng. Không nêu tên.
Vẫn còn đường vào.
Trạm Dạ khẽ nhếch môi, cười khẩy một cái.
Rồi nhanh chóng lấy lại giọng điệu trung tính, chuẩn “giao tiếp công nghiệp”:
“À vâng, cháu tới để bàn với cậu ấy về chuyện này ạ.”
“Ra vậy... Được rồi, để cô mở cửa cho.”
“Đợi cô một tý nhé.”
“Dạ vâng ạ.”
Trong lúc đợi, Trạm Dạ lùi lại một chút, mắt khẽ đảo quanh.
Như một phản xạ.
“Gió...”
Tĩnh.
Không có gì bất thường.
“Xe cộ...”
Trống.
Cũng chẳng có ai lạ đậu gần.
“Vậy con người thì sao...”
Cậu khẽ nheo mắt.
Không ai bám theo. Không ánh nhìn lạ.
Ổn.
Trạm Dạ thở nhẹ ra.
Trong lòng thoáng dâng lên cảm giác may mắn.
Hôm nay, không có hiện tượng kỳ quái nào đeo bám cậu.
Chỉ có...
Một linh cảm mơ hồ đang rình rập.
…
Đợi một lúc khá lâu—lâu vừa đủ để người ta bắt đầu nghi ngờ có phải bị cho leo cây không—cuối cùng, cánh cửa gỗ nặng nề cũng kêu lên một tiếng "cót két" rồi từ từ mở ra.
Ánh sáng trong nhà tràn ra, ấm áp và dịu mắt.
Trạm Dạ thầm thở phào.
Trái ngược hoàn toàn với cái thế giới ngoài kia—nơi nguy cơ rình rập từng góc tối—
nơi này, ngôi nhà này,
là một trong những chốn hiếm hoi mà Trạm Dạ thấy mình được… thả lỏng.
Đứng ở ngưỡng cửa là một người phụ nữ trẻ.
Khá ưa nhìn.
Không đến mức “nghiêng nước nghiêng thành”, nhưng nếu ai đó gọi cô là "mỹ nhân" thì cũng không có gì sai cả.
Cô mỉm cười, kiểu cười dịu nhẹ, có chút thân thiện mà cũng hơi... mặc định kiểu “khách tới thì phải vậy thôi”:
“Vào đi cháu. Có chuyện gì thì gọi nó nhé. Cô đang nấu cơm.”
Trạm Dạ gật đầu.
Cậu cũng đáp lại bằng một nụ cười—cái loại nụ cười chuyên dùng cho những tình huống không thể không lịch sự.
“Vâng ạ.”
Cậu bước vào. Đặt chân xuống nền gạch mát lạnh.
Tưởng đâu yên ổn rồi.
…
Bên phía hông nhà, nơi có một chiếc cửa sổ gỗ bị đóng hờ—tình hình lại hoàn toàn khác.
Ban đầu chỉ là những rung động nhẹ.
Sau đó, cửa kính bắt đầu... rung bần bật như thể đang gặp động đất.
Zoom gần lại—à không phải động đất.
Đó là… Trịnh Khâm và đồng bọn.
Ba cái đầu ngóc ngóc, chen nhau ở sát khung cửa sổ.
Trịnh Khâm – với vẻ mặt nghiêm túc đến nực cười – thì thào:
“Lên! Lên nhanh! Nó vào được rồi đấy! Cơ hội vàng ngàn năm có một!”
Một đứa khác bên cạnh cố bám vào bệ cửa sổ, răng nghiến chặt:
“Cửa này khóa à? Tao thấy có cái chốt trong…”
Cả nhóm loay hoay như những tên trộm... nghiệp dư.
Rồi cạch một cái.
Ai đó đạp nhầm, nguyên tảng bụi bám trên cửa rơi xuống đầu cả bọn.
Trong nhà—Trạm Dạ giật mình, quay đầu lại.
...Gì vậy trời?
Bà mẹ từ trong bếp vọng ra:
“Có chuyện gì đấy cháu?”
“Dạ… không có gì ạ. Hình như… gió mạnh.”
(Trạm Dạ nghiến răng, liếc cửa sổ.)
Đám ngu này mà làm bể kính là xong đời.
Trạm Dạ đang thong thả bước vào trong, mới chỉ kịp cảm nhận được chút yên bình ngắn ngủi thì...
Cạch.
Một âm thanh rất nhỏ, rất mảnh, nhưng với người nhạy như cậu thì… quá rõ.
Cửa sổ.
Rung.
Rồi lại rung lần nữa.
Trạm Dạ đứng khựng lại.
Mặt cậu tái đi, mồ hôi túa ra như vừa bị ai giật điện.
Đừng nói là... tụi quỷ kia...
Là tụi nó thật rồi.
Không được hoảng. Phải xử lý. Nhanh.
Trạm Dạ đảo mắt.
Thấy một cây bút bi trên bàn gần cửa.
Kế bên là một cuốn sổ ghi chép của ai đó.
Cậu giật vội một trang. Viết nguệch ngoạc:
“Đừng manh động.
Để tao do thám địa hình đã.”
Viết xong, cậu gấp tờ giấy làm đôi, đi ngang qua cửa sổ như thể không có chuyện gì, rồi thả nhẹ ra khe hở.
Tờ giấy bay một vòng rồi rơi xuống sát ngay bệ.
Hy vọng tụi kia đủ thông minh để nhìn thấy.
“Phù...”
Cậu thì thào.
“Đừng làm tao lật mặt tại gia người ta nha mấy đứa...”
Giải quyết xong khủng hoảng “đội ngu đằng sau”, Trạm Dạ mới có thời gian để nhìn kỹ căn nhà.
Không gian bên trong không rộng, nhưng sạch sẽ.
Không bày vẽ gì quá đắt đỏ hay phô trương cả.
Nội thất theo kiểu bình dân:
Ghế gỗ kiểu cũ.
Chiếc bàn kính đã hơi trầy xước.
Tường trắng, nhưng có vài chỗ đã bắt đầu ngả màu.
Chỉ có vài món trang trí mang dấu ấn cá nhân—
Một bức tranh treo ở phòng khách, hình như là ảnh sơn dầu phong cảnh,
Một vài bình hoa được đặt trên tủ dưới TV,
Còn lại… khá là im lặng.
Gọn gàng, nhưng có gì đó hơi trống.
Trạm Dạ chau mày.
Đây là kiểu nhà của người sống lâu trong im lặng.
Thiếu hẳn hơi người trẻ.
Thiếu hẳn tiếng cười.
Trạm Dạ đi dạo quanh nhà một vòng, mắt đảo qua từng ngóc ngách—mà vẫn chẳng thấy bóng dáng của bố Dương Hiếu hay Dương Tấn đâu cả.
Cậu khẽ cau mày.
Quái lạ... Không khí trong nhà yên ắng đến kỳ cục.
Mẹ thì đang nấu cơm. Thế hai người kia đâu?
Cậu lục lại ký ức của mình—trong tư cách là NPC cảnh sát từng xử lý hồ sơ nhà này.
“Theo lời khai của bà Triệu Anh thì do tình trạng hôn nhân căng thẳng, hai vợ chồng thường… luân phiên xuất hiện tại nhà. Nếu người này ở thì người kia sẽ đi.”
“Dương Hiếu thì thân với mẹ, còn Dương Tấn thì bám bố.”
“Cho nên cứ mẹ về là bố biến. Và kéo theo thằng con lớn biến theo. Ngược lại cũng vậy.”
Trạm Dạ nghĩ đến đó, tự nhiên trong lòng nổi lên một cảm giác… thương cảm lẫn ngán ngẩm.
“Trời đất, hai anh em này sống kiểu gì không biết nữa…”
“Bố mẹ chia nhau thời gian sống ở nhà, còn tụi nhỏ thì chia nhau… chỗ ở?”
Cậu thở dài.
Hazz... chuyện hôn nhân, đúng là thứ không bao giờ hết phiền.
Thứ không giết được ai, nhưng làm méo hết đời người.
Trạm Dạ nhìn xuống đôi tay nhỏ bé của mình.
Cơ thể của một đứa trẻ tám tuổi—nhưng cái đầu trong đây là một ông chú ngoài ba mươi, độc thân lâu năm và có thừa kinh nghiệm nhìn người.
Cậu lẩm bẩm:
“Rách việc vô cùng. Đúng là... không có ổn định, chỉ có chia ca.”
Trạm Dạ liếc sang bếp.
Bà Triệu Anh đang loay hoay làm gì đó—thái rau, hoặc rửa gì trong bồn nước—âm thanh lách cách vọng lại, đều đều.
Cậu cân nhắc vài giây, rồi quyết định:
Chỗ này không còn gì để quan sát nữa.
Bước ra khỏi phòng khách, cậu cất tiếng gọi:
“Cháu xin phép cô... cháu lên phòng nói chuyện với anh ấy nhé.”
“Ừm, cứ lên đi.”
Giọng bà Triệu Anh vọng ra từ bếp, khô khốc như tiếng nước nhỏ xuống sàn đá.
Không cảm xúc. Không để tâm.
Trạm Dạ hơi cau mày.
Vậy mà là mẹ con gì...
Cậu bước lên cầu thang.
Mỗi bước chân vang nhẹ trên bậc gỗ cũ.
Không gian trên tầng trên như bị cắt khỏi phần còn lại của căn nhà—yên ắng một cách kỳ lạ.
Thậm chí cả tiếng gió cũng bị bít lại sau mấy lớp tường.
Căn gác nhỏ.
Chỉ có khoảng 3 – 4 cánh cửa đóng kín.
Tường quét vôi trắng, ẩm nhẹ ở vài góc.
Không bảng tên. Không ký hiệu.
Nhưng với cậu thì...
Không cần.
Ít phòng thế này, mò một lượt là biết ngay cái nào của Dương Hiếu.
Trạm Dạ khẽ rướn tai lắng nghe.
Không có tiếng động nào từ bên trong các phòng.
Trạm Dạ tiến đến sát cánh cửa đầu tiên.
Cậu không vội mở.
Tay chạm nhẹ vào nắm cửa, rồi rút lại.
Thay vào đó, cậu gõ lên phần trên tay nắm—ba nhịp ngắn, khô khốc.
Cộc. Cộc cộc.
Âm thanh vọng vào im lặng như dao rạch mặt nước.
Một lúc sau, từ bên trong vang lên một giọng nhỏ nhẹ, có phần đề phòng:
“...Ai đó?”
Trạm Dạ nheo mắt.
Giọng này... trẻ. Nhưng không ngây thơ.
“Chí Cương.”
Cậu đáp gọn, dứt khoát.
Không chào hỏi. Không mời mọc. Không cần khách sáo.
Trạm Dạ biết rõ vị thế của mình trong tình huống này.
Cậu đang là người gõ cửa. Nhưng không phải với tư cách khách.
Mà là... người đến đòi nợ.
Lời lễ phép lúc này chỉ làm mất giá trị vai diễn.
Im lặng.
Không khí như bị rút sạch khỏi hành lang.
Bên trong không có tiếng bước chân. Không có tiếng cửa mở.
Chỉ là một khoảng chờ… lạnh tanh.
Giống như kẻ bên trong đang cân nhắc.
Không biết là nên mở cửa
—
Cánh cửa vẫn đứng yên.
Lạnh lùng. Câm lặng.
Thời gian trôi qua như thể bị kéo dài ra bởi sự cứng đầu bên trong.
Trốn tránh à?
Hay đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ?
Trạm Dạ nheo mắt.
Cậu hắng giọng, rồi đột ngột đổi tông giọng—
thấp, lạnh, và dứt khoát.
“Mày nên mở cửa đi.”
“Nếu không thì ngày mai… tốt nhất đừng đi học.”
“À, và cả ngày kia nữa.”
Phập!!!
Tiếng cửa mở ra cái rụp—nhanh đến mức như thể nó chưa từng bị khóa.
Không có tiếng chân bước, không có lời nào cãi lại.
Chỉ có cánh cửa vừa nãy còn cứng đầu im ỉm… giờ bật ra ngoan ngoãn.
Trạm Dạ khẽ nhếch môi.
Kịch bản kinh điển: sợ mất chỗ đứng trong trường còn hơn sợ phụ huynh.