Trạm Dạ nhìn thẳng vào Dương Hiếu trước mặt.
Cậu bé này… không xa lạ.
Dù anh không trực tiếp thụ lý vụ án của Dương Hiếu, nhưng đã từng tiếp xúc đôi lần—đủ để nói là có biết.
Trong trí nhớ của Trạm Dạ, Dương Hiếu luôn là một đứa trẻ trầm mặc, gần như câm lặng.
Vẻ mặt lạnh tanh.
Ánh mắt như mặt hồ phủ băng.
Cậu ta từng lướt ngang qua anh, biết rõ tên anh, vậy mà chẳng buồn gật đầu.
Là một cảnh sát hơn 10 năm kinh nghiệm, Trạm Dạ đã quen với đủ kiểu thiếu tôn trọng.
Anh không để trong lòng.
Vì đối với anh, Dương Hiếu cũng chỉ là một đứa trẻ mất cha từ quá sớm—và chẳng ai đòi hỏi một đứa bé như thế phải cư xử hoàn hảo cả.
Nhưng—Dương Hiếu của hiện tại, người đang đứng ngay sau cánh cửa kia...
Có gì đó... rất khác.
Đôi mắt to hơn.
Trong veo. Lấp lánh.
Trạm Dạ khẽ nheo mắt—cảm giác đó không phải là “ngây thơ” tự nhiên, mà là… kiểu ngây thơ được dựng lên.
Gương mặt non hơn trước.
Biểu cảm nhiều hơn.
Cậu ta chớp mắt, nhìn anh không sợ hãi, không cứng đầu—mà như thể đang cố diễn cho đúng vai một đứa trẻ “bình thường”.
Không phải Dương Hiếu mà Trạm Dạ từng biết.
Không phải cái vỏ bọc lạnh băng, ánh nhìn khiến người ta chẳng thể đọc vị.
“...Biến mất rồi. Cái ánh mắt kia.”
“Thay vào đó là một đứa trẻ... dễ thương?”
Trạm Dạ khựng lại một nhịp.
Một sự ngạc nhiên hiện rõ trên mặt anh—và đó là lần hiếm hoi mà anh để lộ cảm xúc một cách thật sự.
Sau hàng trăm vụ án, hàng ngàn khuôn mặt,
Trạm Dạ vẫn chưa từng thấy một đứa trẻ nào có thể... thay đổi biểu cảm nhanh đến thế.
Hoặc là...
Đây vốn dĩ không phải là biểu cảm thật.
Ít nhất thì Trạm Dạ mong là vậy.
Rằng thứ trước mắt anh—cậu bé với gương mặt non choẹt và đôi mắt sáng như gương—thật sự là Dương Hiếu.
Hoặc ít nhất là… tạm tin được.
Dương Hiếu cất tiếng.
Âm thanh vang lên từ một trong năm giác quan sống động kia—là cái miệng bé xíu kia, đấy.
“Chí Cương… Mày đến đây làm gì vậy?”
Trạm Dạ khựng lại một nhịp.
Giọng cậu ta vẫn nhẹ nhàng, nhưng có gì đó khiến anh… khó xác định được tông cảm xúc bên dưới.
Là ngạc nhiên thật?
Hay đang cố gắng tỏ ra “vô hại”?
Anh hắng giọng, kéo bản thân khỏi dòng suy nghĩ lan man.
“E hèm. Tao đến để nói chuyện.”
Trạm Dạ nói xong thì giơ tay chỉ vào phía trong phòng, mắt vẫn không rời khỏi nét mặt Dương Hiếu.
“Vào được không?”
Dương Hiếu có vẻ… ngập ngừng.
Cái kiểu lưỡng lự không quá rõ ràng, nhưng đủ để ai nhạy cảm nhận ra.
Cậu ta cúi đầu một chút.
Rồi nói nhỏ:
“Được thôi.”
Cánh cửa được đẩy rộng ra.
Bước vào phòng, Trạm Dạ đi thẳng tới bàn học, không một chút do dự.
Anh ngồi xuống ghế, lưng thẳng như thể đang ngồi ở phòng họp, chứ không phải trong phòng ngủ của một học sinh.
“Phù.”
Anh thở ra một hơi dài—một phần là thả lỏng, phần còn lại là... đánh dấu lãnh thổ.
Dương Hiếu đứng ngay cửa.
Cậu ta đưa tay lên nắm lấy tay cầm—nhưng rồi dừng lại.
Ngón tay khựng trên đó vài giây.
…
Sau cùng, cậu buông tay xuống.
Không đóng cửa. Không khóa.
Chỉ lặng lẽ bước vào.
Dương Hiếu không ngồi.
Cậu đứng đối diện Trạm Dạ, ánh mắt không giấu nổi sự dè chừng.
“Này… Tại sao mày lại đến đây?”
Trạm Dạ nghiêng người về sau, chống tay lên bàn, ánh mắt vẫn bình thản.
“Tao đến để hỏi mày… có gì muốn nói không.”
“Có gì chứ?”
“Mày đang nói cái gì vậy?”
Dương Hiếu nhíu mày. Gương mặt hơi nghiêng, ánh mắt không còn lấp lánh như lúc nãy—giờ thì… thật sự là đang bối rối.
Trạm Dạ mỉm cười.
Nụ cười không ấm cũng chẳng lạnh—nó nằm ở đâu đó giữa mỉa mai và kiên nhẫn.
“Tao nói rồi còn gì. Mày có gì để nói không?”
“Mày đang đùa tao à?”
“Tao có gì để nói đâu? Mày còn không cho tao tiếp xúc ở trường mà.”
Trạm Dạ vẫn cười. Không phản bác. Không thay đổi tông.
Chỉ nhắc lại.
“Tao biết. Nên tao mới hỏi mày có gì để nói không.”
Dương Hiếu im lặng.
Gương mặt cậu trùng xuống, rồi lạnh dần.
Không hỏi nữa. Không đẩy lời qua lại.
Cậu đang nghĩ.
Một sự im lặng... nặng hơn cả lời nói.
…
Dương Hiếu cuối cùng lên tiếng, chậm rãi—nhưng lần này trong giọng cậu đã có gì đó nặng hơn.
“Ý mày là... muốn tao nói về chuyện mày đã làm với tao?”
Trạm Dạ vẫn giữ nguyên nụ cười.
Nụ cười nhàn nhạt, không xác nhận cũng không phủ nhận.
“Tao đã nói rồi. Mày có gì... muốn nói không?”
Lần thứ ba.
Câu hỏi vẫn y chang.
Giống như một băng ghi âm đang lặp lại đúng đoạn đó, đúng tông đó.
Dương Hiếu nhíu mày.
Cậu thật sự... không hiểu.
Ánh mắt cậu bắt đầu đảo nhẹ, dò xét nét mặt của Trạm Dạ— như thể đang tìm một câu trả lời trong biểu cảm.
Tò mò, khó chịu, và một chút… sốt ruột.
Nhưng đối diện với cậu, Trạm Dạ chẳng để lộ gì ngoài nụ cười mỉm và sự im lặng lạnh tanh.
Thật ra thì… bên trong Trạm Dạ đang là một cơn bão.
“Xin trời đừng để nó hỏi thêm cái gì cụ thể…”
“Cầu trời khấn Phật cho con cầm được thêm vài phút…”
“Gồng nữa… cố lên…”
Bề ngoài thì như đang chơi cờ bằng khí thế.
Nhưng trong lòng thì như đang tháo ngòi bom hẹn giờ.
Một sai sót—một câu quá đà—là chết chắc.
Vì nếu Dương Hiếu đoán sai?
Cùng lắm là cậu ta bị ăn đòn.
Nhưng nếu Trạm Dạ nói hớ?
Thì xác suất bị xóa khỏi cuộc chơi ngay lập tức là rất cao.
Vậy nên...
Trạm Dạ chọn cách nói vòng vòng.
Không trả lời. Không gợi ý. Không khơi chuyện.
Chỉ hỏi lại—cứ như một cái máy đã lập trình sẵn đúng một câu:
“Mày có gì muốn nói không?”
Chơi liều.
Một canh bạc sống còn dưới vỏ bọc của sự bình tĩnh.
Trạm Dạ hiện tại đang cực kỳ muốn vả mình một cái cho tỉnh.
Cái quái gì khiến mình chui đầu vô đây vậy trời?
Tự dưng xúc động lên làm anh hùng, rồi giờ ngồi ngay trong phòng thằng nghi phạm chính?
Cậu gào thét trong lòng.
“Mẹ ngu vãi, tự nhiên nhận lời làm chim mồi...”
“Giờ chỉ cần lỡ mồm một câu, hoặc dương hiếu nó liên tưởng linh tinh một tí là cả tuyến cốt truyện đi luôn!”
Trạm Dạ cười khổ. Ngoài mặt thì vẫn cười nhẹ kiểu “haha chill mà”, trong đầu thì:
“Đm đéo hiểu sao mình chơi ngu dữ vậy nữa... Cái đầu lúc đó bị lag hay gì vậy trời...”
Dương Hiếu thì bắt đầu nhận ra sự bất thường.
Cậu ta nhìn Trạm Dạ, ánh mắt không còn ngây thơ nữa.
Nó đổi tông. Sâu hơn. Tĩnh hơn.
Cái kiểu ánh mắt không cần nói gì cũng làm người đối diện phải lạnh sống lưng.
Chết cha.
Trạm Dạ thấy ánh nhìn đó là biết: “Đang nghi ngờ rồi.”
Cậu vội nặn ra một nụ cười “người bạn thân thiện” – nhưng trong bụng thì quỳ sụp.
“Thôi thì con xin… Phật, Chúa, Allah, Brahma, Odin, Zeus, ai cũng được…”
“Làm ơn cứu con. Chỉ cần vài giây thôi cũng được. Vài giây để thoát cảnh này…”
Trạm Dạ lúc này đúng nghĩa: boss mặt ngoài – chim non mặt trong.
Một con bồ câu biết rất rõ rằng mình vừa lỡ bay vào chuồng sư tử,
và tất cả mấy cú “haha chill mà” chỉ là diễn – để xin vũ trụ cho thêm vài giây để sống.
Nhưng vũ trụ thì hình như... khá vô cảm.
Bởi vì Dương Hiếu đang mấp máy môi. Chuẩn bị nói.
Cái gì đó đang sắp được nói ra.
Mà cái vibe từ Dương Hiếu... nó không phải là “trả lời”.
Nó là “mở đầu của một cú phản dame.”
Trạm Dạ lập tức... rơi vào trạng thái tuyệt vọng mềm.
Cậu bắt đầu run nhẹ – không lộ liễu, nhưng làn da sau gáy bắt đầu ngứa râm ran.
Biểu cảm sợ hãi bắt đầu rò rỉ ra ngoài.
Cậu cố nén, nhưng khóe miệng bắt đầu giật nhẹ.
Não gào lên:
“NGHĨ ĐI!!!”
“Phải có gì đó – mày là cảnh sát mười năm chứ không phải sinh viên thực tập!”
“Có gì đó… mày phải nói gì đó – bất kỳ cái gì!”
Não Trạm Dạ bắt đầu lật lại dữ liệu:
Anh trai…
Hai người giống hệt nhau…
Nhưng tính cách hoàn toàn khác biệt…
Mối quan hệ gia đình cực kỳ căng thẳng…
Vụ án – tình tiết – bằng chứng…
“Có gì đó ở giữa… có một khe hở… nhưng là gì???”
Dương Hiếu nhích môi lên một chút. Chuẩn bị mở lời.
Trạm Dạ siết chặt tay dưới bàn. Mắt nhìn thẳng, nhưng đồng tử đang giật.
“NÓI CÁI GÌ ĐI CHỨ TRỜI ƠI!!!”
“CÓ CHẾT CŨNG PHẢI CHẾT TRONG TƯ THẾ NÓI CHỨ ĐỪNG CÂM LẶNG NHƯ NÀY!!”
“Ê NÀY — LÀM SAO ĐỂ PHÂN BIỆT MÀY VỚI ANH TRAI MÀY VẬY?!”
Trạm Dạ gào lên.
Không plan. Không tính toán. Không logic.
Chỉ là: hoảng quá bật đại ra.
“…Hả?”
Dương Hiếu đứng khựng.
Mặt kiểu “What the f—?”
“Mày nói cái gì cơ?”
Giọng cậu nghiêng nghiêng, méo hiểu.
Trạm Dạ thì đứng đơ.
Mặt như bị ngắt mạch.
Ánh mắt lia xung quanh — như thể đang chờ cốt truyện sập xuống đầu mình bất cứ lúc nào.
Cậu không tin. Không thể tin.
“Ủa… vậy là mình hét bừa một câu… mà không bị gì hết á?”
Ánh mắt Trạm Dạ lúc này: như thể vừa thắng lô tô khi không mua vé.
Cậu lẩm bẩm. Không đủ to để Dương Hiếu nghe, nhưng cũng không thể kìm nổi:
“Chuyện gì vậy trời… Không trigger sai lệch?”
“Mình còn sống?”
“…Ủa trời, ảo thật đó.”
Trạm Dạ bối rối, nhưng cũng bắt đầu... hiểu.
Cậu vừa thoát chết vì hét đại một câu, và không bị ảnh hưởng gì.
Cốt truyện không vỡ, không lệch.
Và quan trọng hơn: Dương Hiếu không phản ứng mạnh.
“Ra là vậy… Câu hỏi về ‘anh trai’ không ảnh hưởng gì… nghĩa là — đúng, chủ đề nhạy cảm chính là anh trai. Không phải vụ án, không phải chính cậu ta… mà là cặp song sinh đó.”
“Này, mày chưa trả lời câu tao.”
Trạm Dạ chốt lại, lần này với nhịp thở đều hơn, giọng vững hơn.
“Tao hỏi là… Làm sao phân biệt mày với anh mày?”
Dương Hiếu nhìn sang Trạm Dạ, lần này có vẻ bình thường hơn.
Cơ mặt giãn ra, ánh mắt bớt căng.
Cậu gật nhẹ, định trả lời.
Miệng cậu vừa hé ra thì—
“Đứng lại đó đi, Dương Hiếu.”
Một giọng nói vang lên. Rõ. To. Lạ lẫm với Dương Hiếu.
Nhưng lại vô cùng quen thuộc với Trạm Dạ.
Trạm Dạ quay đầu.
Ánh mắt chạm ngay vào một gương mặt thân quen, với nụ cười tự tin kiểu “tụi tao tới cứu nè.”
Thằng nhà giàu.
Thằng phá game. Thằng không biết cửa sổ để làm gì ngoài để trèo.
Đồng bọn của Trạm Dạ — cuối cùng cũng đã vào được nhà.
Trạm Dạ bất giác bật cười.
Một nụ cười thoát hiểm, nhẹ nhõm, nhưng cũng… hơi mừng hụt.
Vì một câu trả lời quan trọng vừa bị chặn giữa đường.