"Phùuuu..."
Trạm Dạ thở dài một hơi thật dài.
Cậu hơi mệt. Mồ hôi vẫn còn đọng trên thái dương. Cú thoát chết vừa rồi đúng kiểu hú hồn chim én bay ngang.
Cũng may… Không rõ là do trực giác mách bảo, hay tiềm thức tính toán sẵn, nhưng ngay trước khi bước vào phòng, Trạm Dạ ném một tờ giấy qua ô cửa sổ đối diện nhà vệ sinh.
Chỉ ghi vỏn vẹn vài chữ:
"Chỗ này vô được."
Ngay sau đó, cậu mở nhẹ chốt cửa, nhắm thời cơ rồi thả tờ giấy bay xuống.
Cậu chẳng biết đồng đội có nhận được không — nhưng vẫn ném. Đơn giản vì cậu không còn lựa chọn nào khác.
Và giờ… chính cái hành động tưởng chừng vô thưởng vô phạt ấy đã cứu cậu.
Cậu sống sót. Thoát hiểm. Nguyên vẹn.
Trạm Dạ đảo mắt nhìn quanh căn phòng.
Không gian chật hẹp giờ đây đã hỗn loạn. Bọn chúng — đám người vừa xộc vào — giờ đang lục tung mọi thứ.
Dưới chân chúng vẫn còn dính bùn đất — dấu hiệu rõ ràng cho thấy chúng vừa từ bên ngoài lao vào.
Sàn nhà loang lổ dấu giày, vệt bùn kéo dài như vết máu khô. Cả căn phòng đã bị làm bẩn.
Trạm Dạ ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại nơi chiếc đồng hồ treo ngay bàn học.
7:32 PM.
“Theo mình ước tính thì chắc mình vào đây tầm... hơn mười phút trước.”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Trạm Dạ đứng chết lặng.
Mười phút.
Cậu vừa mới ở chung một căn phòng với một quả bom trong suốt mười phút.
Không phát hiện. Không phản ứng. Không có kế hoạch thoát hiểm.
Chỉ… ngồi đó, như một tên ngốc.
Cậu siết nhẹ hai hàm răng. Cảm giác như có một chiếc búa lớn đè thẳng lên đỉnh đầu. Nặng. Ngột ngạt. Tim cậu đập dồn dập như thể vẫn chưa tin được mình còn sống.
“Lần này ngu thật… Thật sự ngu không thể cứu nổi.”
“Mình không biết gì hết. Không nhận ra nguy cơ. Không cảnh giác. Chỉ một câu nói lệch tông thôi là có thể gây sập cả cốt truyện, thế mà mình vẫn cứ lao vào như một con thiêu thân.”
“Mẹ kiếp… rõ ràng nguy cơ lồ lộ ra đó, vậy mà lại không nghĩ đến…”
Trạm Dạ tự lẩm bẩm, gần như cắn vào từng chữ.
Cậu hít một hơi thật sâu. Tay run nhẹ. Ánh mắt lạc đi trong khoảng không như vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng dài.
"Không được. Tuyệt đối không được mắc lỗi ngu như vậy lần thứ hai."
Giờ nghĩ lại, Trạm Dạ mới cảm thấy mình may mắn cỡ nào.
Một người — phạm hai sai lầm chí mạng trong cùng một ngày— vậy mà vẫn sống sót.
Vẫn xoay sở thoát ra.
Cậu cười khẽ. Nụ cười méo mó, giống như vừa rút được lá thẻ cuối cùng trong một ván bài chết chóc.
“Mày làm tốt lắm, Chí Cương!”
Thằng nhà giàu hớn hở nói, tay còn xước tùm lum mà vẫn đập đập lên vai Trạm Dạ như kiểu ban khen học sinh giỏi.
Nhìn cái tay thôi cũng biết nó đã chiến đấu với tường gạch và song sắt để chui vào đây.
Trạm Dạ quay lại.
Cậu cười gượng, vỗ vai nó đáp lễ.
Và với chất giọng ngọt như nước đường đun hai lần:
“Không có gì đâu, tao mới là người phải cảm ơn mày đó~”
“…What?”
Thằng nhà giàu cau mày.
Nó rướn cổ lên, hí hoáy nhìn sát mặt Trạm Dạ.
“Gì kỳ vậy mày… sao mày nói chuyện nghe rợn rợn vậy đó?”
“Mày bị gì không?”
Cả đám còn lại cũng bắt đầu liếc liếc nhau.
Có gì đó sai sai với Trạm Dạ hôm nay…
Thằng thư sinh là người đầu tiên lên tiếng:
“Ê mày… làm gì mờ ám đúng không?”
“Sao nghe giọng mày như kiểu đang đút lót tinh thần tụi tao vậy?”
Lúc đó, nó còn không nhìn, chỉ nghe giọng thôi mà thấy không ổn.
Giờ thấy tận mặt Trạm Dạ thì… đúng là có gì đó đáng nghi.
Trạm Dạ nặn ra nụ cười “tao hoàn toàn ổn và không hề vừa suýt tiêu đời”.
“Hahaha không có mà. Tao chill mà, mấy ông nội~”
“Chắc không đó?”
Hai ánh mắt — một của thằng nhà giàu, một của thằng thư sinh — đồng loạt găm thẳng vô mặt Trạm Dạ.
Ánh nhìn kiểu: “Tụi tao từng thấy mày nói dối, và tụi tao đang thấy y chang cái đó.”
Ở phía sau, Dương Hiếu vẫn còn đang ngồi đơ trên giường,
chưa kịp hiểu vì sao phòng riêng của mình vừa bị một bầy đột nhập như FBI.
“Mày chắc chắn là mày không làm gì đúng không?”
“Chắc mà…”
Trạm Dạ gật đầu như búa máy. Câu trả lời chắc nịch.
Nhưng ánh mắt tụi kia thì… vẫn như radar theo dõi mục tiêu cấp độ quốc phòng.
Trạm Dạ cười trừ.
“Hahaha… thôi nào tụi bây, có khi nào tụi mình đang… bị lạc đề không ta?”
Câu nói như tiếng chuông tỉnh mộng.
Cả bọn khựng lại.
Giao diện hiện lên:
“Loading… đề bài ban đầu…”
“Ủa ha…”
“Đúng rồi…”
“Đề bài là... Dương Hiếu mà…”
Thế là—
Nguyên một bầy cùng lúc quay phắt sang…
Nhìn chằm chằm vào Dương Hiếu.
Tập trung. Sắc bén. Không chút thương tiếc.
Dương Hiếu đang ngồi trên giường, chưa kịp hoàn hồn.
Cậu ta vừa từ trạng thái “vô hình” nhảy thẳng sang chế độ “center stage”.
Kết quả:
Mặt méo như bị ma hù.
Ánh mắt lạc trôi.
Cái miệng mở ra nhưng không biết phải nói gì.
Nét mặt của Dương Hiếu lúc này:
Một sự pha trộn hoàn hảo giữa hoảng hốt, bối rối và… hơi hài hước.
Kiểu như một thằng đang đi siêu thị mua mì thì bất ngờ bị spotlight rọi vào hỏi:
“Anh ơi anh có phải là kẻ chủ mưu vụ án rúng động năm 2009 không?”
Là người đảm nhiệm vai “thằng mặt bặm chợn” trong team,
Trịnh Khâm hiểu rõ:
giờ là lúc mình ra tay.
Nó hằm hằm mặt lại.
Cái mặt vốn đã ngầu, giờ còn cố bóp lại cho nhìn như sắp đi… cắn người.
Ánh mắt thì không nhìn kiểu người.
Nhìn kiểu… chó dữ thấy con gà nhỏ.
Nó nhe răng, gằn giọng ồm ồm:
“Mày định… chống đối tụi tao hả?”
Dương Hiếu:
Giao diện hiện lên thông báo:
"Hệ thần kinh đang quá tải."
Mặt cậu tái đi.
Lưng tự động dính sát vào tường như bị hút nam châm.
Tay nắm gấu áo, chân co lại như thể Trịnh Khâm sắp xông vô thật.
“Không… không… tao thề là không…”
Giọng run như dây đàn.
Trạm Dạ đứng bên cạnh, thấy cảnh đó thì muốn xỉu vì nhịn cười.
Cậu phải đưa tay lên che miệng lại, sợ bật ra tiếng sẽ hỏng bầu không khí.
“Trời má ơi… mặt Dương Hiếu giờ như con mèo bị dí đuôi…”
“Còn thằng Khâm thì đúng kiểu idol trường đời…”
Đương nhiên, Trạm Dạ thấy buồn cười là chuyện dễ hiểu.
Chứ nếu là lúc bình thường, cậu đã đứng phắt dậy mà bày ra cái bản mặt khinh bỉ Trịnh Khâm, ánh mắt kiểu “mày làm thế này là low effort lắm, bro”.
Mà rõ ràng, Trịnh Khâm mới chỉ là phát súng đầu tiên.
Đã có phát đầu thì làm gì không có phát hai, phát ba?
Ngay lập tức, thằng đẹp mã cũng lên tiếng.
Vẻ ngoài đúng kiểu hot boy, tóc tỉa, mắt hai mí, nhưng…
“Thế sao mày dám báo với mẹ mày hả?”
“Rồi tao nghe nói mày còn đi tố cáo cái đéo gì nữa đúng không?”
Vừa nói, nó vừa dùng ngón tay nhấn nhấn lên trán Dương Hiếu.
Cử chỉ nhỏ thôi, nhưng đủ khiến cả căn phòng chùng xuống một nhịp.
Trạm Dạ đứng bên cạnh, không mấy để tâm.
Cậu đã hiểu rõ cái nhóm này.
Nhìn bề ngoài thì gấu chó, đầu gấu, hung thần.
Nhưng bên trong?
Toàn là hổ giấy.
Phô trương thanh thế, nhưng tuyệt đối không có ai dám ra tay thật.
“Giờ mà Dương Hiếu chỉ cần nói ‘không’ một cái thôi là tụi này tịt ngòi ngay.”
Cậu gần như chắc chắn, Dương Hiếu chưa từng thật sự bị đánh.
Chỉ là bị dọa thôi. Dọa riết thành phản xạ có điều kiện.
Thế nên, Trạm Dạ thấy mình không còn vai trò gì nữa.
Điều tra đã xong.
Kịch cũng đã diễn.
Mà ở lại lâu hơn thì… dễ lại hớ.
“Thôi, rút.”
“Không để cảm xúc làm loạn nữa.”
“Dù có vài trục trặc… nhưng mình sống sót.”
Cậu xua tay nhẹ, đút một tay vào túi, quay người bước ra khỏi phòng.
“Ê ê đi đâu vậy?”
Thằng nhà giàu gọi với.
“Ra ngoài chờ.”
“Không trêu thêm một chút à?”
Nó vừa nói, vừa nhấn nhấn nhẹ lên má của Dương Hiếu như thể thử độ đàn hồi.
Trạm Dạ chỉ đáp, giọng bình thản.
“Khỏi. Tao mệt rồi.”
Cậu rút tay còn lại đút vào túi áo.
Lưng hơi khom xuống một chút.
Dáng đi không nhanh, nhưng rõ ràng là… cậu đã rút khỏi cuộc chơi.
Phập!
Một tiếng vang khô khốc như dấu chấm hết.
Cánh cửa gỗ đóng lại.
Khóa chặt.
Không gian trong phòng chợt thu hẹp lại… như một cái bẫy vừa sập xuống.
Sau tiếng “phập”, cả đám bắt đầu nhập vai.
Bọn nó hoạt động như một đội hình dọa nạt chuyên nghiệp – từng đứa lên theo lượt, theo đúng thứ tự, như đã chia ca từ trước.
Hiện tại là đến lượt thằng thư sinh và thằng nhà giàu.
Còn Trịnh Khâm đang tạm thời “nghỉ giữa hiệp”, đứng nói chuyện với thằng thư sinh.
“Ê Khâm, bao giờ xong vậy?”
Thằng thư sinh hỏi, giọng vô cùng thật thà.
“Chắc tầm… thêm chục phút nữa thì nó mới sợ hẳn được.”
Trịnh Khâm phán. Rất tự tin.
Nhưng thật ra là nó phán đại.
Nó còn chẳng biết “sợ hẳn” là trạng thái gì.
Sợ rồi thì... còn sợ hơn? Hay là sợ đến mức bật khóc?
Không ai dạy cái này.
Thấy sắp hớ, Trịnh Khâm lập tức đổi đề tài:
“Ê, mà mày có thấy hôm nay Chí Cương hơi khác không?”
“Khác? Khác sao? Tao thấy nó bình thường mà?”
Thằng thư sinh ngơ ngác, y như mới được reboot não xong.
Trịnh Khâm muốn gục xuống đất.
“Mẹ cái thằng này có mắt mà như mù…”
“Mặt thằng kia rõ là biến đổi tâm trạng từng giây mà mày không thấy à?”
Nó thở dài, buông giọng mệt mỏi:
“Ý tao là… mày không thấy hôm nay Chí Cương trông kiểu… trưởng thành hơn à?”
Thằng thư sinh nhíu mày, bắt đầu load thông tin.
Khoảng ba giây sau:
“Ồ! Trưởng thành hả? Ừm đúng đúng… tao thấy giọng nó hôm nay trầm hơn đó.
Cảm giác có nội lực hơn mấy hôm trước…”
Trịnh Khâm mừng thầm.
Cuối cùng thằng này cũng bắt được tín hiệu.
“Mày nghĩ xem… có phải là nó vừa trải qua cái mà mấy phim thằng nhà giàu hay xem gọi là… gì nhỉ… ờm…”
“À à! Tao nhớ rồi… tuổi dậy thì!!”
Im lặng.
Ba giây.
Rồi…
Cả hai đứa cùng… gật gù.
“Chắc vậy.”
“Ừ, tao thấy chuẩn đó.”
“Nay nó nhìn giống mấy nhân vật main vừa thức tỉnh trong phim lắm.”
Trong khi đám kia vẫn còn đang ngồi tám chuyện tuổi dậy thì của Chí Cương…
Thì ở góc phòng, trận “tra khảo” vẫn đang tiếp diễn.
Thằng nhà giàu dí sát mặt, nói như muốn nuốt luôn cái không khí giữa hai đứa.
“Mày có hiểu tao nói cái gì không hả? Che che cái con mẹ mày à?”
“T-tờ… tờ không dám mà…”
Giọng của Dương Hiếu run rẩy như thể đang đứng trên rìa vực thẳm.
Cậu co rúm trên giường, nhìn chẳng khác gì một con thú non bị dí vào đường cùng.
Đúng lúc đó…
“Ê mày coi cái này nè!”
Tiếng thằng đẹp mã vang lên — cắt ngang màn đe dọa.
“Cái gì vậy?”
Thằng thư sinh nghiêng đầu hỏi lại.
“Ở dưới gầm giường nè!
Tao thấy có cái gì đó lạ lắm, giống hộp sắt hay gì đó…”
Vừa nói, thằng đẹp mã vừa nằm rạp xuống, chui đầu vô gầm giường.
Giọng nói thì hào hứng như đang khai quật kho báu.
Ngay khi nghe tới hai chữ “gầm giường”…
Toàn thân Dương Hiếu như bị dòng điện chạy qua.
Mặt cậu xoay ngoắt 180 độ.
Ánh mắt đổi tông liền — từ sợ hãi → hoảng loạn. Nhưng không phải hoảng vì sợ tụi kia… mà vì cái thứ dưới giường.
Thằng nhà giàu vẫn chưa để ý.
Vẫn cố diễn vai du côn đến cùng:
“Ê ê, cái thái độ gì đấy? Mày nhìn như muốn ăn tươi tao ấy?”
Nhưng chưa kịp nói hết câu…
“Á—!”
**Một tiếng hét vang lên.
Dương Hiếu bất ngờ dùng cả hai tay, đẩy mạnh.
Thằng nhà giàu bay khỏi giường, rơi xuống sàn gạch với một tiếng “BỐP!” vang dội.
Mọi thứ im bặt.
Không khí ngưng đọng lại 3 giây.
Rồi:
“MẸ MÀY! ĐAU VL!!!”
Thằng nhà giàu ôm mông, lăn lộn trên sàn.
Cả bọn lúc này mới trợn tròn mắt nhìn Dương Hiếu.
Cậu nhóc kia đang thở hổn hển, mắt mở to, tóc tai rối bù, tay nắm chặt mép giường như thể sắp tiếp tục lao vào bất kỳ đứa nào đụng tới cái gầm giường đó.