Chap 85 Nhập vai 15

Trịnh Khâm bật dậy như thể bị điện giật.

Đôi mắt nó mở to, toàn thân căng cứng như mới thấy ma.

 

Tình huống trước mắt — vượt xa kế hoạch ban đầu.

Không đứa nào trong nhóm hình dung nổi Dương Hiếu lại có pha bật dậy kiểu… "phản ứng sinh tồn cấp độ cuối cùng" như vậy.

 

Thằng thư sinh thì vẫn ngồi im nhưng...

Cái miệng mở to như muốn nuốt nguyên trái đất.

Hàm dưới như muốn rớt khỏi bản lề.

Chẳng biết là đang sững sờ hay đang quên luôn cách nuốt nước bọt.

 

Thằng nhà giàu thì vẫn nằm dài trên sàn.

Một tay ôm mông.

Một tay đập đập đất.

Miệng rên như kiểu vừa bị xe cán qua.

 

“Ối mẹ ơi!

Ối xương chậu của con!!”

 

Còn thằng đẹp mã — nhân vật đã kích hoạt chuỗi drama bằng pha lục lọi — giờ đây…

Ngồi chôn dưới đất.

Mắt nó mở to như hai cái bánh xe container.

Cằm rớt, tròng trắng tròn xoe, tim đập thình thịch.

 

“Gì vậy? Nãy giờ còn ngồi lục đồ vui vui… sao giờ nó hóa zombie rồi??”

 

Không khí trong phòng như bị đóng băng.

 

Tất cả đều đang nhìn vào Dương Hiếu.

Cậu ta lúc này:

 

Đứng chồm trên giường, thở gấp.

 

Tay vẫn nắm chặt mép nệm như thể đang cố giữ lấy cái gì đó bên trong chính mình.

 

Ánh mắt long lên — không phải vì giận, mà là vì hoảng loạn.

 

Cậu ta đang sợ. Sợ cái gì đó mà tụi kia không thấy được.

 

Thằng đẹp mã là đứa đầu tiên hồi thần.

Sau vài giây đơ người, hai con mắt nó trợn lên long sòng sọc, tơ máu dày đặc.

Cơn giận như xăng trào ra khỏi bình.

 

“Con mẹ mày… vừa làm cái gì thế hả?!”

 

Giọng nó khàn, nứt, pha trộn giữa tức giận và… một thứ gì đó chưa gọi được tên.

 

Nhưng Dương Hiếu thì không phản ứng.

Không sợ. Không nói. Không chớp mắt.

 

Cậu ta ngồi im như tượng.

Biểu cảm như phủ một lớp băng mỏng — tĩnh lặng nhưng chết người.

Bên trong đôi mắt cậu, không còn phản chiếu hình bóng tụi kia nữa. Chỉ còn một thứ ánh sáng lạ... như sắp vỡ tung.

 

Tay cậu đang lục phía sau gầm giường.

Động tác chậm, đều, như đã biết rất rõ mình đang tìm cái gì.

Không cuống. Không lộn xộn. Không run.

 

Nhưng thằng đẹp mã không để ý.

Nó quá bận bịt tai bởi tiếng gào trong đầu mình.

 

“Mày giỏi rồi! Hả?! Mày bật lại hả?

Thích làm anh hùng hả?”

 

Nó gào lên như một con thú bị trêu chọc.

Mặt đỏ bừng, tay bắt đầu nắm lại.

Nó quay phắt sang Trịnh Khâm và thằng thư sinh.

 

“Hai thằng kia, mày ra đây!!

Đứng đơ ra đó làm gì?!

Tụi mày không thấy nó vừa đẩy tao văng mẹ ra sàn à?!”

 

Cả Trịnh Khâm và thằng thư sinh đều giật mình.

Từ nãy đến giờ, hai đứa vẫn còn đang trong trạng thái xử lý cú "combo tâm lý" của Dương Hiếu.

 

Trịnh Khâm liếc sang gầm giường.

Lông mày nó bắt đầu nhíu lại.

 

“Ê… tụi mày có thấy…

Nó đang lấy cái gì không?”

 

Câu hỏi rơi vào không khí như giọt nước lạnh.

Mọi ánh nhìn dồn về phía Dương Hiếu.

 

Cậu vẫn im lặng. Tay vừa rút ra —

Trong lòng bàn tay… là một món đồ nhỏ được bọc vải.

 

“Ai quan tâm?!”

“Con mẹ mày không thấy nó vừa làm gì à?! Đ. M — lao vô đánh nó đi!”

 

Thằng đẹp mã gào lên.

Giọng nó giờ nghe như tiếng dao cào lên mặt kính — sắc và chói.

Đôi mắt nó đỏ ngầu. Tay đã nắm chặt.

Nó không muốn lý trí nữa — nó muốn trút giận.

 

“Trịnh Khâm! Mày còn đơ gì? CHƠI ĐI!!”

 

Một giọng khác vang lên sau lưng Trịnh Khâm.

Là thằng thư sinh — nó cuối cùng cũng "load xong dữ liệu".

 

Bàn tay nó đặt mạnh lên vai Trịnh Khâm.

Lực bấu xuống đầy giận dữ, nhưng cũng… non nớt.

 

Trạm Dạ bên ngoài phòng nhíu mày.

Tay cậu đang đặt trên tay nắm cửa — cảm nhận một luồng khí nguy hiểm bắt đầu hình thành bên trong.

 

Trịnh Khâm vẫn đứng yên.

Mắt nó không rời tay của Dương Hiếu.

 

Món đồ đó — vẫn chưa được gỡ vải.

Nhưng nó... lặng.

Và mang lại cảm giác giống như một trái mìn chưa rút chốt.

 

Trịnh Khâm nuốt nước bọt.

Tay nó siết lại — rồi lại thả ra.

Nó đang sợ.

Và nó ghét cái cảm giác đó.

 

“Mày sao thế hả Khâm?”

“Tụi nó đụng tụi mình kìa — giờ không chơi lại à?!”

 

Thằng đẹp mã gào lên.

Giọng nó gần như vỡ.

Tức giận, hỗn loạn, hoang mang.

 

Dương Hiếu vẫn cúi đầu.

Ngón tay cậu chạm vào lớp vải thô… kéo dần.

Tiếng "soạt… soạt…" vang lên đều đều như một chiếc đồng hồ đếm ngược.

Trịnh Khâm nghe mà nổi hết da gà.

 

Cậu nuốt khan, rồi quay đầu lại.

Mặt nghiêm như vừa uống nguyên ly cafe đen.

Nhưng giọng thì tỉnh rụi, đủ to để cả hai thằng còn lại nghe thấy:

 

“Để tao vô trước.

Rồi chúng mày vô sau.”

 

Thằng thư sinh gật đầu cái rụp.

Thằng đẹp mã thì hăng máu gầm lên như chó sắp xổng xích:

 

“Được chứ!

Đấm chết con mẹ nhà nó đi!!”

 

Trịnh Khâm bước lên một bước.

Ánh mắt dán chặt vào cái món đồ nhỏ đang dần hiện ra dưới lớp vải.

Bên tai cậu vẫn nghe tiếng rên rỉ của thằng nhà giàu dưới đất, nhưng nó giờ… mờ nhạt.

 

Cuối cùng, Dương Hiếu dừng lại.

Lớp vải rơi xuống sàn.

Một món đồ nhỏ, cũ kỹ, nằm gọn trong lòng bàn tay cậu.

 

Lớp vải cuối cùng rơi xuống.

Một tiếng “loạt” nhỏ vang lên như kim loại cọ vào nhau.

 

Tay của Dương Hiếu đang cầm — một con dao bấm.

 

Nhỏ.

Nhưng ánh thép thì sắc như dao mổ.

Cạnh lưỡi phản chiếu ánh đèn trắng nhợt nhạt trong phòng — thành một vệt sáng lạnh lẽo.

 

Trịnh Khâm khựng lại.

Cổ họng khô khốc như bị ai đổ cát vào.

 

“Chết mẹ rồi…”

 

Lúc này nó mới hiểu — cái cảm giác nghèn nghẹn nãy giờ… không phải sợ nhầm.

 

Dương Hiếu vẫn không nói gì.

Tay cậu nắm chặt chuôi dao.

Không giơ lên. Không đe dọa.

Chỉ là… giữ yên.

Nhưng cái yên đó đáng sợ hơn cả đám kia gào thét cộng lại.

 

“MÀY…”

“MÀY CẦM DAO HẢ?!”

 

Thằng đẹp mã lùi lại một bước.

Không phải vì biết sợ, mà vì não nó chưa kịp xử lý cái trước mắt.

 

Nó trừng mắt — nhưng chân run nhẹ.

Tay nó cố giơ lên chỉ, nhưng cái ngón tay lại đang co quắp.

 

“ĐM… MÀY MUỐN LÀM GÌ?!”

“MÀY ĐỊNH LÀM CÁI… CÁI GÌ?!”

 

Dương Hiếu vẫn im.

Ánh mắt không dao động.

Tĩnh như một mặt hồ đêm.

 

Trịnh Khâm nuốt khan, bước chân lùi từng chút một.

Cậu giơ hai tay, cố giữ giọng bình tĩnh:

 

“Ê từ từ đã... đừng làm gì ngu ngốc nha, tụi tao... không có ý gì hết...”

 

Dương Hiếu không đáp.

Con dao vẫn nằm yên trong tay, đầu hơi cúi xuống, ánh mắt che khuất bởi mái tóc rũ.

 

Không hề di chuyển. Không hề lên tiếng.

Nhưng càng như vậy — không khí càng nghẹt thở.

 

Trịnh Khâm lùi đến chỗ thằng nhà giàu, đang ngồi dưới sàn mà vẫn ôm cái hông đau.

Nó nhìn lên, ánh mắt hoảng loạn:

 

“Mẹ… nó có dao thật hả?”

“Tụi mình... giờ sao?”

 

Trịnh Khâm không trả lời.

Cậu chỉ đưa một tay ra hiệu "im lặng", mắt vẫn dán chặt vào Dương Hiếu.

 

Cả phòng bây giờ như bị đóng băng.

Chỉ còn tiếng máy quạt quay, cọt kẹt.

 

Thằng đẹp mã — lúc nãy hung hăng nhất — giờ đứng sát tường.

 

Hai bàn tay co lại, vai run.

 

“Mày... mày tính làm gì hả…?”

“Muốn đâm ai...? Hay là... muốn chết chung?!”

 

Lời nói của nó... run hơn cả tiếng.

 

Ở ngoài cửa, Trạm Dạ vẫn chưa nhúc nhích.

Bàn tay siết chặt vào tay nắm kim loại lạnh ngắt.

 

Trong đầu cậu quay cuồng:

 

“Nếu mình bước vào, liệu có phá hỏng gì không?”

“Liệu đây có phải cái bước ngoặt của timeline gốc?”

“Mình không phải dân thường. Mình là NPC cốt truyện. Nếu mình sai một bước…”

 

Cậu cắn răng.

 

“Chết tiệt, nhưng mình không bước vào — tụi nó chết chắc.”

 

Ở trong phòng…

 

Trịnh Khâm toát mồ hôi lạnh.

Con dao trên tay Dương Hiếu giờ đã được đặt xuống đất, nhưng vẫn nằm ngay trước mũi chân cậu — như một lời nhắc rằng: “tao vẫn còn lựa chọn”.

 

Cạch.

 

Cửa phòng bật mở.

 

Trạm Dạ đứng đó.

 

Một tay nắm chặt khung cửa. Một chân đã bước vào.

Gương mặt không biểu cảm. Nhưng ánh mắt như quét sạch không khí trong phòng.

 

Rầm!

Cánh cửa phòng bất ngờ bật mở.

Tiếng động ấy vang lên không khác gì tiếng chuông cứu mạng. Không ai nói một lời nào, nhưng ánh mắt của cả đám đều sáng rực lên — đã đến lúc!

 

Chạy.

 

Chạy ngay, không được chần chừ.

Cả đám như đàn ong vỡ tổ, phóng khỏi phòng với tốc độ điên cuồng, chẳng ai ngoảnh đầu lại.

 

Trịnh Khâm vừa chạy vừa lôi theo thằng nhà giàu còn đang lơ ngơ.

Trạm Dạ là người chạy đầu tiên, nhưng giữa dòng hỗn loạn đó, cậu vẫn ngoái đầu lại hét:

 

“Ê! Tụi mày vô kiểu gì vậy?!”

 

Một giọng vang lên từ phía sau — gấp gáp nhưng rõ ràng.

 

“Cửa sổ! Đằng kia kìa!”

 

Thằng đẹp mã lên tiếng. Nó đang lao về phía trước như thể được gắn động cơ phản lực — nhanh tới mức suýt nữa thì soán luôn vị trí dẫn đầu của Trạm Dạ.

 

Trạm Dạ quay đầu lại một lần nữa.

Tầm mắt cậu dừng ở căn phòng thứ ba, nằm bên tay trái hành lang.

 

Đó — chính là nơi cậu cần đến.

 

Chiếc cửa sổ — nó đang mở!

 

Không cần suy nghĩ nhiều, Trạm Dạ phóng thẳng vào trong.

Cậu lao đến mép cửa sổ, cúi nhìn xuống dưới: tầng hai.

 

“Tầm này mà nhảy chắc cùng lắm đau chân… chắc không gãy đâu nhỉ…”

 

Nhưng rồi — cậu khựng lại.

 

Trạm Dạ siết chặt tay thành nắm đấm.

Cậu chỉ mới tám tuổi. Nhảy từ tầng hai xuống... không phải chuyện đùa.

 

"Không ổn... Mình mà nhảy trước, gãy chân cái là toang."

 

Cậu lập tức xoay người, né sang bên, nhường lối cho người kế tiếp.

 

Thằng đẹp mã lao lên. Không do dự, nó rút ra một vật từ thắt lưng — một sợi dây thừng dài, gọn gàng cuộn lại.

 

Trạm Dạ trợn mắt.

 

À... thì ra tụi này đột nhập bằng cách đó.

Nhưng sợi dây thừng không đủ — cậu thắc mắc: "Bọn nó gắn vào đâu? Làm sao cố định chắc được?"

 

Cứ như thể có ai nghe được suy nghĩ của cậu, người thứ ba đã chạy tới. Là thằng thư sinh.

 

Nó cũng thò tay vào thắt lưng — rút ra một món khác: một cái móc.

Không phải dao hay móc câu, mà là loại móc leo núi, chuyên để neo dây vào rìa tường hoặc khung sắt.

 

Mọi thứ bỗng hiện rõ trong đầu Trạm Dạ — từng bước của kế hoạch.

Chúng ném dây trước, móc cố định, rồi lần lượt leo vào.

Một cú đột nhập đã được chuẩn bị kỹ đến từng chi tiết.

 

Thế rồi, cả lũ gần như đồng loạt lần lượt trèo xuống — không ai bảo ai.

 

Người đầu tiên là thằng Đẹp Mã.

Nó leo xuống gấp gáp như thể dưới đất có ai đang phát quà.

Một tay nắm chặt sợi dây thừng, tay còn lại thì quơ loạn để giữ thăng bằng.

Cả người cứ trượt từng khúc từng khúc như một con ếch cố lết xuống thành giếng.

Trông vừa khẩn trương... vừa buồn cười.

 

Ngay khi Đẹp Mã vừa chạm đất, Trạm Dạ lập tức bám lấy dây.

Nhưng cậu không chọn cách “ếch nhảy” như nó.

 

Cậu có style riêng.

 

Hai tay buông khỏi dây.

Chỉ dùng hai chân kẹp chặt vào sợi thừng, nghiêng người hơi chếch ra sau — như đang thực hiện một màn đu dây biểu diễn.

 

Một cú trượt xuống cực ngầu.

 

Tóc và áo phồng lên trong gió.

Ánh đèn bên dưới phản chiếu lên gương mặt cậu, làm Trạm Dạ trông y hệt một nhân vật trong phim hành động.