Quyết định của Borin về nhiệm vụ thực chiến khiến Kael vừa phấn khích vừa căng thẳng. Đây là cơ hội để cậu chứng minh bản thân, không chỉ với Học Viện mà còn với chính mình. Cậu sẽ không còn là kẻ yếu đuối phải dựa dẫm vào người khác.
Borin giải thích chi tiết về nhiệm vụ: "Một làng chài nhỏ tên là Hải Yến, nằm cách đây khoảng hai ngày đường về phía đông, đã báo cáo về một loạt vụ mất tích bí ẩn. Những ngư dân đi biển không trở về, và có dấu hiệu của một loài quái vật mới, chưa từng được ghi nhận. Nhiệm vụ của cậu là đến đó, điều tra, và nếu có thể, tiêu diệt sinh vật đó."
"Chưa từng được ghi nhận?" Kael nhíu mày. Điều này có nghĩa là cậu sẽ phải đối mặt với một mối đe dọa hoàn toàn xa lạ.
"Đúng vậy," Borin gật đầu. "Đó là lý do tại sao ta cử cậu đi một mình. Khả năng cảm nhận và thích nghi của cậu sẽ phát huy tác dụng. Ta tin cậu có thể xử lý được."
Trước khi khởi hành, Kael dành trọn một ngày để chuẩn bị. Cậu nghiên cứu kỹ bản đồ khu vực làng Hải Yến, đọc lại những ghi chép về các loài quái vật biển sâu, và đặc biệt là ôn lại các kỹ thuật chiến đấu được Borin hướng dẫn. Cậu cũng dành thời gian để rèn luyện khả năng kiểm soát Huyết Thạch của mình, đảm bảo có thể sử dụng năng lượng một cách hiệu quả và kín đáo.
Borin cung cấp cho Kael một bộ đồ da nhẹ nhưng bền chắc, một chiếc ba lô chứa đồ dùng thiết yếu, và quan trọng nhất là một thanh đoản kiếm sắc bén, không phải con dao găm cùn của cậu nữa. "Con dao đó có thể là kỷ vật, nhưng trong thực chiến, cậu cần một vũ khí hiệu quả hơn," Borin nói. Kael cẩn thận cất viên Huyết Thạch của mình vào một túi nhỏ bên trong áo giáp, luôn giữ nó gần tim.
Sáng sớm hôm sau, trước khi mặt trời mọc, Kael lặng lẽ rời khỏi Học Viện. Cậu không nói lời tạm biệt với ai, chỉ có Borin và Theron đứng tiễn cậu ở cổng sau.
"Hãy cẩn thận, Kael," Theron vỗ vai cậu. "Đừng chủ quan."
Borin nhìn Kael với ánh mắt đầy tin tưởng. "Hãy nhớ những gì ta đã dạy. Sử dụng trí óc trước khi sử dụng sức mạnh. Và quan trọng nhất, đừng quên mục đích của một Thợ Săn là bảo vệ."
Kael gật đầu, khắc ghi từng lời vào lòng. Cậu hít một hơi thật sâu, rồi sải bước vào con đường mờ sương, hướng về phía đông.
Hành trình đến làng Hải Yến đầy thử thách. Kael phải băng qua những khu rừng rậm rạp, những ngọn đồi đá hiểm trở, và đôi khi là những vùng đầm lầy ẩm ướt. Cậu vận dụng khả năng cảm nhận được cường hóa từ Huyết Thạch để tránh những bẫy tự nhiên và những sinh vật nguy hiểm rình rập trong bóng tối. Cậu di chuyển nhanh nhẹn và không ngừng nghỉ, chỉ dừng lại khi thực sự cần thiết để nghỉ ngơi và bổ sung năng lượng.
Hai ngày sau, Kael cuối cùng cũng đặt chân đến làng Hải Yến. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã cảm nhận được sự u ám bao trùm nơi đây. Ngôi làng nhỏ bé nằm nép mình bên bờ biển, những căn nhà gỗ cũ kỹ xiêu vẹo, và một bầu không khí nặng trĩu của sự sợ hãi và tuyệt vọng. Cảng vắng tanh, chỉ có vài chiếc thuyền đánh cá neo đậu im lìm.
Kael tìm đến trưởng làng. Ông ta là một người đàn ông già nua, râu tóc bạc phơ, ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi.
"Thợ Săn, cuối cùng cậu cũng đến," trưởng làng nói, giọng run run. "Chúng tôi đã mất quá nhiều người rồi."
Kael lắng nghe câu chuyện của ông. Những vụ mất tích bắt đầu khoảng một tháng trước. Ban đầu chỉ là một vài ngư dân không trở về, nhưng sau đó số lượng tăng lên, và những chiếc thuyền bị bỏ lại với những vết cào xé kỳ lạ.
"Chúng tôi không biết nó là gì," trưởng làng nói, giọng thì thầm. "Nó đến từ biển, và nó di chuyển rất nhanh. Không ai nhìn thấy rõ hình dạng của nó cả."
Kael đến bến cảng, kiểm tra những chiếc thuyền bị hư hại. Những vết cào xé sâu và sắc bén, như thể được tạo ra bởi một thứ gì đó có móng vuốt cực lớn. Cậu cũng tìm thấy vài vệt chất nhầy màu xanh lá cây bám trên thân thuyền, có mùi tanh nồng và khó chịu.
Kael kích hoạt năng lượng Huyết Thạch, tập trung vào việc cảm nhận xung quanh. Cậu cảm thấy một nguồn năng lượng kỳ lạ, rất yếu ớt nhưng không thể nhầm lẫn, đến từ phía biển sâu. Đó là năng lượng của quái vật.
Đêm đó, Kael quyết định ra khơi để điều tra. Cậu mượn một chiếc thuyền nhỏ từ trưởng làng, trang bị đầy đủ vũ khí và đồ dùng. Khi trăng lên cao, chiếu sáng mặt biển đen kịt, Kael từ từ chèo thuyền ra xa bờ, hướng về phía nguồn năng lượng mà cậu đã cảm nhận được.
Không khí trên biển lạnh lẽo và tĩnh mịch, chỉ có tiếng sóng vỗ nhẹ vào mạn thuyền. Kael căng thẳng, từng giác quan đều được tăng cường, sẵn sàng cho bất kỳ mối đe dọa nào. Cậu liên tục cảm nhận năng lượng của con quái vật, nó ngày càng rõ ràng hơn, chứng tỏ cậu đang đến gần.
Đột nhiên, một âm thanh lạ vang lên từ dưới mặt nước. Tiếng kêu rít chói tai, như tiếng kim loại bị cào xé.
Rồi, một bóng đen khổng lồ lao lên từ mặt nước, tung những xúc tu to lớn, đầy gai nhọn về phía chiếc thuyền của Kael.