Cuộc hành trình đến trạm gác tiền tiêu bắt đầu. Ngay từ những bước chân đầu tiên rời khỏi Học Viện, Kael đã cảm nhận được sự khác biệt so với nhiệm vụ một mình đến làng Hải Yến. Lần này, cậu không chỉ chịu trách nhiệm cho bản thân mà còn cho sự an toàn của Elara, Roric và cả Darian.
Darian giữ khoảng cách với Kael, vẻ mặt vẫn khó chịu ra mặt. Hắn đi phía sau cùng, không nói một lời, nhưng ánh mắt liên tục dò xét Kael, như thể đang chờ đợi một sai lầm nào đó. Elara thì điềm tĩnh đi cạnh Kael, thỉnh thoảng liếc nhìn hắn như muốn đánh giá. Roric là người cởi mở nhất, thỉnh thoảng hỏi Kael về lộ trình hay những kinh nghiệm đi săn.
"Đội trưởng, liệu chúng ta có gặp nhiều quái vật trên đường không?" Roric hỏi, tay vuốt ve cây rìu chiến của mình.
"Vùng đất hoang không bao giờ an toàn," Kael trả lời, mắt quét qua khu rừng rậm rạp mà họ đang băng qua. "Chúng ta phải luôn cảnh giác. Ác Linh Cổ Đại có thể đã cử những con quái vật cấp thấp hơn để do thám hoặc phục kích."
Đúng như dự đoán của Kael, vào buổi chiều ngày đầu tiên, họ chạm trán với một nhóm Sói Đất. Những con quái vật này có lớp da màu nâu đất, móng vuốt sắc nhọn và khả năng di chuyển cực kỳ nhanh trong địa hình rừng rậm. Chúng lao ra từ bụi cây, gầm gừ, đôi mắt đỏ ngầu.
"Tấn công!" Kael ra lệnh.
Elara ngay lập tức phản ứng. Cô vung tay, một cột băng sắc nhọn bắn ra, đóng băng hai con Sói Đất ngay lập tức. Roric gầm lên, vung rìu chiến, bổ mạnh vào một con khác, khiến nó gục ngã.
Darian thì hơi chần chừ. Hắn vẫn còn khó chịu với việc Kael là đội trưởng, nhưng nhìn thấy Kael đã rút Thanh Kiếm Huyết Thạch ra, sẵn sàng chiến đấu, hắn cũng đành hành động. Darian triệu hồi một ngọn lửa lớn, quét qua đám Sói Đất.
Kael lao vào giữa bầy sói, Thanh Kiếm Huyết Thạch phát ra ánh đỏ mờ ảo. Cậu di chuyển như một cơn lốc, những đường kiếm nhanh như chớp. Mỗi cú chém đều mang theo năng lượng Huyết Thạch, cắt đứt xương thịt của Sói Đất. Kael không mất quá nhiều sức, cậu giữ lại năng lượng cho những trận chiến lớn hơn. Cậu cũng theo dõi cách đồng đội chiến đấu, tìm cách phối hợp hiệu quả.
Trong chốc lát, bầy Sói Đất đã bị tiêu diệt. Kael thu hồi Thanh Kiếm Huyết Thạch, ánh sáng đỏ tắt dần.
"Không tồi," Elara nhận xét, giọng điệu vẫn lạnh lùng nhưng có chút tán thưởng.
Roric cười tủm tỉm. "Đội trưởng có vẻ nhanh nhẹn hơn tôi nghĩ đấy."
Darian thì im lặng, nhưng ánh mắt hắn nhìn Kael đã thay đổi một chút. Hắn vẫn ghen tỵ, nhưng cũng không thể phủ nhận khả năng của Kael. Kael không chỉ mạnh mẽ, mà còn có sự điềm tĩnh và khả năng ra lệnh rõ ràng trong chiến đấu.
Họ tiếp tục cuộc hành trình. Kael luôn đi đầu, cảnh giác với mọi dấu hiệu nguy hiểm. Cậu sử dụng khả năng cảm nhận năng lượng Huyết Thạch của mình để dò tìm dấu vết của quái vật hoặc những bất thường trong môi trường. Nhờ vậy, họ tránh được một số bẫy tự nhiên và những ổ quái vật nhỏ.
Dọc đường đi, Darian vẫn thỉnh thoảng buông lời châm chọc hay cố ý làm trái lệnh Kael. Hắn thường sử dụng ma thuật một cách phô trương, cố gắng chứng tỏ mình vượt trội hơn Kael. Tuy nhiên, Kael luôn giữ bình tĩnh, cậu không đáp trả mà chỉ tập trung vào nhiệm vụ. Cậu biết rằng trong một nhiệm vụ nguy hiểm, sự đoàn kết là tối quan trọng.
Một buổi tối, khi họ đang cắm trại trong một hang động nhỏ, Elara tiến đến gần Kael.
"Đội trưởng, cậu ta... Darian. Cậu không nên dung túng hắn như vậy," Elara nói khẽ. "Sự kiêu ngạo của hắn có thể gây nguy hiểm cho tất cả chúng ta."
Kael nhìn vào ngọn lửa trại đang cháy bập bùng. "Tôi biết. Nhưng chúng ta đang trong một nhiệm vụ quan trọng. Tôi không thể để những mâu thuẫn cá nhân làm ảnh hưởng đến mục tiêu chung." Kael thở dài. "Hơn nữa, tôi tin rằng Darian không phải là người hoàn toàn xấu. Hắn chỉ quá tự phụ và chưa bao giờ thực sự đối mặt với thất bại."
Roric, người đang ngồi gần đó, gật đầu đồng tình. "Đúng vậy. Darian chỉ là thằng nhóc chưa trưởng thành thôi. Nhưng hắn không có ý xấu đâu."
Ngày thứ hai của cuộc hành trình trôi qua tương đối yên bình. Kael và đồng đội di chuyển nhanh chóng, áp sát vùng đất hoang. Khí hậu bắt đầu thay đổi, không khí trở nên khô cằn và lạnh lẽo hơn. Những cái cây dần trở nên khẳng khiu, trụi lá, và mặt đất đầy những khe nứt sâu. Đó là dấu hiệu của vùng đất bị năng lượng Huyết Thạch làm biến đổi.
Vào cuối ngày thứ ba, một trạm gác tiền tiêu kiên cố hiện ra trước mắt họ, nằm giữa một vùng đất hoang vắng. Ngọn lửa từ tháp canh cao ngất soi sáng màn đêm. Kael cảm nhận được một luồng năng lượng Huyết Thạch mạnh mẽ hơn bao giờ hết, tỏa ra từ phía bắc của trạm gác. Ác Linh Cổ Đại đã ở rất gần.
Khi họ đến gần, những người lính gác trên tháp canh phát hiện ra họ. Cổng được mở ra, và một người lính gác cao lớn, trông có vẻ là chỉ huy, bước ra đón họ.
"Chào mừng các Thợ Săn từ Học Viện," người lính gác nói, giọng ông ta đầy vẻ mệt mỏi nhưng cũng có chút hy vọng. "Tình hình rất tệ. Bầy quái vật đã bắt đầu tập trung. Và Ác Linh... nó đang ở rất gần."