Ổ Dịch Đầu Tiên

Khu dân cư số 3 — quận Tây Minh, thành phố Trường An, Trung Quốc.

07:13 sáng — ngày 17 tháng 12 năm 2029.

Trần Ngọc Hoa vừa mở mắt thì nhận được tin nhắn từ chị gái:

> “Đóng chặt cửa sổ. Có phong tỏa từ sáng. Không rõ chuyện gì. Bệnh viện trung tâm báo động cấp cao.”

Bà không nghĩ nhiều. Ở tuổi năm mươi sáu, sống một mình trong căn hộ tầng ba, bà Hoa đã quen với đủ loại tin đồn hoang đường. Dù sao, những vụ "phong tỏa kỳ lạ" ở Tây Tạng gần đây cũng chỉ là thông tin lướt qua đầu bảng tin quốc gia — ai mà tin được?

Bà kéo rèm cửa.

Đường phố phía dưới vắng tanh. Không xe cộ, không tiếng người, không có tiếng chó sủa quen thuộc từ nhà đối diện. Không khí dày đặc mùi ẩm và mùi kim loại — một thứ gì đó rất sai.

> 07:26.

Một chiếc xe cứu thương đậu trước khu chung cư.

Hai nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ bước vào tòa nhà.

Trần Ngọc Hoa nghiêng người nhìn xuống, không rõ họ đưa ai đi. Nhưng vài phút sau, một âm thanh chát chúa vang lên từ tầng dưới:

> “KHÔNG! KHÔNG! BỎ RA! KHÔÔÔNG!!!”

Tiếng hét bị nghẹn lại đột ngột — như thể bị ai đó bóp chặt cổ họng.

> 07:33.

Một bóng người lao ra khỏi tòa nhà.

Không đi, không chạy — mà bò bằng cả tay lẫn chân, như một con thú hoang.

Cơ thể gập ghềnh, run rẩy, miệng há hốc và dính đầy máu.

Ngọc Hoa lùi khỏi cửa sổ, bàn tay run lẩy bẩy. Bà định gọi cảnh sát, nhưng không có sóng. Không có Wi-Fi. Không có mạng. Không gì cả.

Một người đàn ông trong bộ đồ ngủ xuất hiện sau bóng con thú kia. Ông ta thở hổn hển, rồi gào lên với những người trong khu:

> “ĐỪNG ĐỂ NÓ CẮN! KHÔNG PHẢI NGƯỜI NỮA ĐÂU! KHÔÔÔNG…!”

Tiếng hét của ông bị cắt ngang bởi một cú nhảy điên cuồng từ sinh vật kia. Nó đè ông xuống, cắn phập vào cổ. Máu phun ra thành vòi.

> 07:36.

Một chiếc xe bọc thép quân đội tiến vào đường phố, thắng gấp.

Sáu binh sĩ nhảy xuống, giương súng.

Một sĩ quan hét vào loa:

“TẤT CẢ MỌI NGƯỜI Ở TRONG NHÀ! KHÔNG RA NGOÀI!”

Một y tá còn sống từ căn hộ bên cạnh chạy ra, cố ngăn bọn lính:

> “ĐỪNG BẮN! ĐÓ LÀ BỆNH NHÂN CỦA TÔI! ANH ẤY BỊ SỐT CAO, ĐANG MẤT KIỂM SOÁT!”

Viên sĩ quan chần chừ. Một trong những binh lính hét lên:

> “THƯA SẾP! HẮN ĐANG ĂN XÁC NGƯỜI!”

> 07:39.

Tiếng súng đầu tiên vang lên.

Hai phát — vào chân sinh vật. Nó khựng lại, gào lên một tiếng không phải của con người.

> Phát thứ ba — xuyên đầu.

Nó đổ gục. Nhưng rồi…

> 07:41.

Cái xác co giật mạnh, rồi đứng bật dậy.

Đôi mắt đỏ rực, miệng vẫn há ngoác.

Nó lao về phía binh sĩ gần nhất.

Không ai kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng sau hôm đó, trong hồ sơ nội bộ của Bộ Quốc Phòng, nơi này được đánh dấu bằng một thuật ngữ ngắn gọn:

> “Ổ dịch F0 – Trường An – CRV-30.”