Thứ Hai — ngày 17 tháng 12 năm 2029.
Trường Trung học Phổ thông Số 14, Trường An.
Khi tiếng chuông tiết hai vang lên, mọi thứ vẫn bình thường.
Giáo viên vẫn giảng bài, học sinh vẫn cúi đầu ghi chép, thi thoảng vài ánh mắt lén nhìn đồng hồ chờ đến giờ ra chơi. Nhân vật chính của chúng ta ngồi cuối lớp, tay chống cằm, mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ.
Trời hôm nay xám xịt. Không khí mang theo cảm giác là lạ — như thể có mưa bụi mà không mưa.
Một chiếc trực thăng bay ngang bầu trời, âm thanh ù ù cắt ngang tiếng giảng bài, khiến cả lớp dừng lại trong vài giây.
Không ai nói gì.
> 10:14 sáng.
Tin nhắn đầu tiên đến từ một học sinh lớp bên cạnh:
“Mày có nghe gì chưa? Ở quận Tây Minh có người điên giết người ngoài đường.”
“T thấy lính thật đi vào khu 3 đấy. Xe bọc thép luôn.”
> 10:20.
Một học sinh khác nhìn thấy livestream trên mạng xã hội: một đoạn video mờ, quay cảnh một người đàn ông bị xé xác ngay giữa phố. Tiếng hét, máu, và gương mặt như quỷ của thứ tấn công ông ta.
Tin đồn lan nhanh như virus thật sự.
> “Trường bị cách ly rồi à?”
“Bọn quân đội vào trường số 6 gần đây rồi…”
“Bố tao làm ở viện kiểm dịch, nói có lệnh phong tỏa toàn thành phố!”
Nhân vật chính nhận ra: có điều gì đó không đúng. Không còn là chuyện đùa hay fake news như mọi khi. Từ ngoài hành lang, có tiếng chân dồn dập. Một giáo viên chạy vội qua cửa lớp, mặt tái mét.
> 10:37.
Loa phát thanh của trường vang lên lần đầu tiên trong ngày:
“Toàn bộ học sinh giữ nguyên vị trí trong lớp học. Khóa cửa. Không ra ngoài nếu không có thông báo.”
Không ai hiểu tại sao. Không ai biết chuyện gì thật sự đang diễn ra.
Nhưng từ tầng ba, qua ô cửa kính, có thể nhìn thấy khói đen bốc lên từ hướng quận Tây Minh.
> 11:00.
Có tiếng súng.
Rất xa — rồi gần dần.
Một vài học sinh bật khóc. Một số đứa thì che miệng, run rẩy. Điện thoại chập chờn sóng, có người không gọi được cho bố mẹ nữa. Có người nhận tin nhắn cuối cùng:
> “Đừng ra ngoài. Ở yên. Chúng không phải người nữa.”
Trường học — nơi từng là pháo đài an toàn của tuổi trẻ — giờ biến thành lồng sắt nhốt những con mồi vô dụng.
> 11:24.
Tầng dưới có tiếng cửa kính vỡ.
Một tiếng hét.
Rồi im lặng.
Rồi… tiếng chân kéo lê.