[Chương 5] – Người Hữu Duyên và Tín Vật Bỏ Quên

Từ vách đá cao, ánh mắt Vân Thiên Hà quét qua vùng sơn cốc phía dưới. Trong đám rừng cây rậm rạp và những vách đá phủ rêu, một cửa hang nửa bị che khuất lặng lẽ hiện ra.

> “Hang động? Trong khu vực yêu thú hoạt động mạnh như này lại có một sơn động kín đáo đến vậy?”

Không chút do dự, hắn dùng dây leo buộc chặt vào một khối đá lớn, cẩn thận thả người xuống. Chạm đất, hắn lập tức cảm nhận được khí tức âm trầm thổi ra từ cửa hang.

---

Bên trong tối đen như mực, Vân Thiên Hà kết ấn, ngưng tụ một Tam Muội Chân Hỏa ở trạng thái ổn định – ánh lửa lam nhạt cháy chậm, đủ chiếu sáng mà không tiêu hao pháp lực quá nhiều.

Hang động sâu hun hút, đá ẩm ướt, không khí càng lúc càng loãng. Dù có tu vi luyện thể, hắn vẫn cảm thấy ngực căng tức – như có áp lực vô hình đè nặng. Đi thêm mấy trượng, một cánh cửa đá cổ xưa hiện ra, rêu phong phủ kín, hai bên khắc hình bàn tay đối xứng.

> “Trận pháp phong ấn?”

Tò mò, hắn đặt hai tay lên dấu ấn. Không có phản ứng gì – cho đến khi Hỗn Nguyên Chi Lực trong đan điền tự bạo động, tuôn ra hai tay như có linh tính. Ầm!

Cánh cửa cổ phát ra ánh sáng nhàn nhạt rồi từ từ mở ra, để lộ một không gian bí mật.

---

Giữa phòng đá có một cỗ thi hài mặc đạo bào màu lam, ngồi xếp bằng khí tức toả ra rất mạnh hẳn là di hài của 1 vị tiên bối với cảnh giới thâm sâu , trên đùi là một cuốn sách bám bụi và một bình ngọc trong suốt.

Trên cuốn sách là một tờ giấy cũ kỹ:

> “Gửi người hữu duyên.

Ta là Trác Phàm – Nhị trưởng lão Thiên Đô Thần Viện.

Cuốn sách này là ‘Chi Kết’, ghi chép công pháp bổ trợ pháp lực và đúc kết Võ Hồn .

Bình ngọc chứa Ngọc Lộ Tâm Hàn – linh dịch ngưng tụ từ Hàn Long Đàm, có thể khởi tạo Long Hồn.

Những vật này xin tặng đạo hữu chỉ mong.

Nếu người có duyên đọc được, xin hãy giúp ta đưa tín vật này về Thiên Đô Thần Viện.

Một chút hy vọng còn sót lại cho tông môn...”

Vân Thiên Hà thổi lớp bụi phía dưới thi thể – một Kỳ Ấn bài hiện ra.

> Thanh Long Ấn – biểu tượng tín vật nội môn trưởng lão Thiên Đô Thần Viện.

f

---

Ngay khi tay hắn chạm vào Chi Kết và bình ngọc, hệ thống vang lên:

> “Đinh! Phát hiện công pháp: Chi Kết.

Phát hiện đạo cụ: Ngọc Lộ Tâm Hàn.”

“Công pháp Chi Kết: Tăng cường pháp lực, giảm tiêu hao khi thi triển pháp thuật ,đúc kết Võ Hồn .”

“Ngọc Lộ Tâm Hàn: Huyết tinh cực phẩm từ Hàn Long Đàm, giúp đúc võ hồn Long hệ – Băng Giác Hàn Long - 1 trong tứ đại Yêu Vương "

> “Bạn có muốn hấp thu?”

Vân Thiên Hà: “ĐỒNG Ý.”

Loading : 1---- 99%

" Hấp thu thành công "

---

[Thuộc tính được thêm ]

Cảm Tri: +20

Trí Lực : +15

Nhanh Nhẹn: +10

Tiểu Kim Đan: +1

Kích hoạt Võ Hồn : Băng Giác Hàn Long sơ nhập thời ấu niên .

---

Một dòng khí lạnh tuôn ra từ bình ngọc, nhập thể hắn, tụ hội tại vùng đan điền dưới rồi kết thành hình ảnh mờ nhạt – một con cự long băng lam, có chiếc sừng nhọn dựng đứng – gầm lên đầy uy áp.

> “Võ hồn... Long hệ? Đây là thứ đủ để chấn động cả tông môn.”

Vân Thiên Hà cúi đầu trước thi hài Trác Phàm trưởng lão .

> “Tiền bối yên nghỉ. Vật này – ta sẽ mang về Thiên Đô Thần Viện " .

[BẢNG THUỘC TÍNH CÁ NHÂN – VÂN THIÊN HÀ]

Cảnh giới:

- Võ giả ngũ tầng sơ kỳ

Công pháp:

- Tam Muội Chân Hỏa

- Đạo Tự Nhiên

-Chi Kết

- Bạt Kiếm Thuật

Võ Hồn: Băng Giác Hàn Long (sơ kỳ)

Đan điền: 2 tiểu kim đan

---

[Thuộc tính cơ bản]

Sức Mạnh: 43

Thể Lực: 34.2

Nhanh Nhẹn: 39 (+10 từ Ngọc Lộ Tâm Hàn)

Trí Lực: 72.5 ( +10 từ Ngọc Lộ Tâm Hàn)

Cảm Tri: 75 (+20 từ Ngọc Lộ Tâm Hàn)

---

[Tổng kết hiệu quả tăng trưởng gần nhất]

Hấp thu tinh hạch Thổ Ngạc Lang: +0.4 Nhanh Nhẹn

Hấp thu nhiều yêu thú nhất giai

Hạ sát một yêu thú tam giai (kinh nghiệm vượt cấp – giúp đột phá cảnh giới)

Sử dụng Chi Kết: tăng pháp lực , tạo nền móng tu luyện

Sử dụng Ngọc Lộ Tâm Hàn: kích hoạt Võ Hồn – Băng Giác Hàn Long

→ Tăng lớn Cảm Trí , Trí Lực , Nhanh Nhẹn và tiểu kim đan

---

[Đánh giá hệ thống]

> “Ký chủ hiện tại có thể sánh ngang với võ giả luyện thể thất tầng đỉnh phong trong trạng thái toàn thịnh .

Đề xuất: tiếp tục cường hóa võ hồn, mở rộng đan điền thứ hai, chuẩn bị cho Đại Bỉ Văn Gia sau 10 ngày.”

Rời khỏi sơn động, Vân Thiên Hà ngẩng đầu nhìn bầu trời đã chuyển sang xám mờ. Bầu không khí lạnh lẽo phảng phất, gió nhẹ lướt qua từng kẽ lá khiến cả vùng sơn cốc mang theo một chút u tịch. Hắn không chần chừ lâu, cẩn thận giấu kỹ Thanh Long Ấn , cuốn “Chi Kết” vào giới chỉ rồi bắt đầu rút lui khỏi Phong Sơn Mạch.

Đường trở về yên bình hơn lúc đến. Vết tích chiến đấu, tro tàn từ Tam Muội Chân Hỏa vẫn còn lẩn khuất đâu đó, cùng mùi máu tanh nhàn nhạt chưa kịp tan biến. Dọc đường, một vài yêu thú nhỏ ngửi thấy khí tức mạnh mẽ phát ra từ hắn liền rít lên rồi ẩn mình lặng lẽ bỏ trốn.

Đến khi ánh nắng yếu ớt của hoàng hôn chiếu xiên qua tầng lá rậm rạp, hắn cũng đã ra tới mép rừng – ranh giới cuối cùng giữa Phong Sơn Mạch và đồng bằng dẫn vào thành.

Vừa đặt chân tới con đường đất nối tới cổng thành phía Tây, Vân Thiên Hà dừng lại. Lồng ngực hắn khẽ rung động. Một luồng khí tức quen thuộc quét qua ... lạnh lẽo và sắc bén như dao nhọn... đang lặng lẽ quét qua người hắn như một lưỡi đao vô hình.

Lại là ánh mắt đó , trước đó vì thực lực yếu kém lên không cảm nhận được rõ ràng nhưng giờ thì khác .

Từ một tòa lâu các phía xa, ẩn mình sau màn lụa và những tầng bóng tối, ánh mắt sắc bén mang theo một loại ý chí thẩm tra lạnh lẽo chậm rãi khóa chặt lấy hắn. Không giống lần trước mang chút giễu cợt, lần này... nó nghiêm túc, sắc lạnh và dò xét như đang đánh giá một con mồi .

Vân Thiên Hà ngẩng đầu, ánh mắt sắc như kiếm quét qua một lượt nhưng không nhìn thấy bất kỳ ai. Chỉ là, ở một khoảnh khắc rất ngắn, hắn cảm nhận được rõ ràng khí tức đó dao động vì kinh ngạc – như thể người quan sát cũng đang bị hắn phát hiện.

Không nói một lời, hắn hạ mắt, sải bước đi về phía cổng thành. Bóng dáng hắn nhanh chóng lẫn vào dòng người lưa thưa đang ra vào, để lại phía sau những cơn gió cuối chiều xao động nơi vạt rừng – và một cặp mắt sâu thẳm, đang thu lại khí tức đầy hứng thú như con sói chờ con mồi trưởng thành .

Trở lại Vân Gia khi trời đã sẩm tối, Vân Thiên Hà hành động cực kỳ cẩn trọng. Hắn tận dụng lối đi nhỏ vòng qua hậu viện, lặng lẽ trở về viện tử quen thuộc của mình, nhẹ nhàng mở cửa phòng . Cả quá trình không để lại một chút động tĩnh. Hắn biết rõ, nếu để nhị phu nhân phát hiện việc mình rời thành tu luyện sẽ bị để ý ,đe doạ đến người thân , hậu quả sẽ rất khó lường.

Đêm đó, hắn tu luyện khoanh chân ổn định khí tức, điều hòa lại nhịp độ Hỗn Nguyên Chi Lực trong đan điền để tránh dao động bất thường trước gia nhân tránh bị người khác phát hiện .