Sân quảng trường chính của Vân gia, sau khi Đại Bỉ kết thúc.
Mặt trời đã chếch về phía tây, những tia nắng cam nhạt phủ lên khung cảnh mang đầy mùi máu, mồ hôi và cả sự ganh đua. Những lời bàn tán, tiếng chúc mừng, dèm pha vang vọng khắp nơi.
Vân Thiên Hà, với băng vải quấn quanh vai, khuôn mặt hơi tái nhợt, bước xuống từ đài thi đấu với vẻ mỏi mệt. Hắn đã diễn tròn vai, thể hiện chỉ một phần nhỏ thực lực, vừa đủ để không bị xem thường, nhưng cũng chẳng quá nổi bật khiến kẻ khác cảnh giác.
Hắn nghĩ mọi thứ sẽ lặng lẽ kết thúc như vậy.
Nhưng...
> “Chấp Pháp Đường – vào!”
Một giọng nói nghiêm lạnh đột nhiên vang lên. Theo sau đó là tiếng bước chân dồn dập. Một nhóm người mặc giáp bạc mang theo pháp ấn uy nghiêm của Chấp Pháp Đường tiến vào giữa quảng trường, dẫn đầu là một trưởng lão chấp pháp mặt lạnh như băng .
Hắn giương cao cuộn bạch trục lệnh bài:
> “Theo mệnh lệnh của Nhị phu nhân Vương Tâm Hàn, được gia chủ phê chuẩn—đối với tộc nhân Vân Thiên Hà của chi thứ, do tư chất kém, nhiều năm không tiến bộ, lãng phí tài nguyên của gia tộc mà không có hồi báo, nay bị trục xuất khỏi tộc!”
Ầm!
Một đạo pháp ấn bị ném thẳng xuống trước mặt Vân Thiên Hà, bụi đất tung lên từng đợt, khiến mọi người xung quanh sững sờ.
---
“Chuyện gì vậy? Sao lại đuổi hắn?”
“Nghe nói từ nhỏ đã được cung cấp rất nhiều đan dược, vậy mà đến giờ mới chỉ có tam đoạn? Không hổ là phế vật .”
Những lời thì thầm lan ra nhanh chóng, phần lớn là từ những người không biết sự thật.
Vân Thiên Hà đứng lặng người. Trong mắt hắn lóe lên một tia giễu cợt, hắn biết điều này sớm muộn gì cũng xảy ra, nhưng không ngờ lại chọn ngay sau Đại Bỉ – một hành động vừa mang tính nhục mạ công khai, vừa muốn giết chết hi vọng cuối cùng của hắn.
Nhị phu nhân Vương Tâm Hàn từ xa bước tới, trong bộ y phục lộng lẫy, nụ cười nhàn nhạt:
> “Thiên Hà, ngươi...... Vân gia ta không nuôi người vô dụng. Rời khỏi gia tộc đi , thứ mất mặt.”
---
Trưởng lão chấp pháp giơ tay lên cao:
> “Vân Thiên Hà – kể từ hôm nay, bị gạch tên khỏi gia phả Vân gia, không còn là tộc nhân của bổn tộc! Thu hồi lệnh bài thân phận!”
Pháp ấn lệnh bài trên tay hắn vỡ vụn ngay tại chỗ.
Toàn trường im lặng.
Một thiếu niên đơn độc, không còn nơi nương tựa, nhưng chí ít mẫu thân hắn và 2 tiểu muội không gây ảnh hưởng đến kế hoạch của ả Vương Tâm Hàn . Lên ở lại Vân Gia chính ra lại tốt hơn việc rời khỏi .
Vân Thiên Hà không khuỵu gối. Hắn lặng lẽ quay lưng bước đi.
Mỗi bước chân như dẫm lên quá khứ, như đạp đổ từng ánh mắt khinh thường, từng mưu tính bẩn thỉu.
> “Tốt. Từ nay, ta không còn là người của Vân gia…”
> “Nhưng cũng từ hôm nay—Vân gia, không còn tư cách cột chân ta nữa.”
Cổng sau của Vân gia, khi ánh chiều dần nhạt, chỉ còn sót lại sắc đỏ cuối chân trời.
Vân Thiên Hà khoác một chiếc áo vải thô, mang theo một túi hành lý nhỏ đeo sau lưng. Trước mặt hắn là mẫu thân Liễu thị, cùng hai tiểu muội, đôi mắt hoe đỏ nhưng cố gắng mỉm cười.
Mẫu thân nắm lấy tay hắn, giọng khàn khàn vì nghẹn:
> “Hà nhi, mẫu thân... vô dụng, không thể giữ được con ở lại Vân gia. Nhưng chỉ cần con còn sống, còn có tương lai, thì một ngày nào đó, trời sẽ có mắt...”
Vân Thiên Hà cúi đầu, bàn tay nắm chặt lấy tay mẫu thân:
> “Mẫu thân, hai muội—hãy sống thật tốt. Con sẽ không quên nơi này… nhưng con sẽ không để Vân gia trở thành xiềng xích của mình nữa.”
Hai tiểu muội đứng bên, một đứa cắn môi, một đứa bật khóc. Nhưng cả hai đều cố gắng không lao tới níu kéo, bởi hắn đang bước trên con đường của cường giả, mà cường giả thì... phải đi một mình.
Hắn quay lưng lại, không dám nhìn thêm.
Trên đường mòn dẫn ra khỏi Vân phủ, những chiếc đèn lồng bên đường đã sáng lên lác đác. Khi đi được hơn trăm trượng, Vân Thiên Hà đột nhiên dừng bước.
Trên con đường phía trước, một cỗ xe ngựa màu lam trầm, kiểu dáng thanh nhã dừng sẵn từ bao giờ. Người đánh xe là một lão giả tóc trắng, ánh mắt sắc bén nhưng mang theo vẻ điềm tĩnh.
Ông ta chắp tay:
> “Vân công tử, phu nhân nhà ta có lời mời.”
Từ trong xe, một chiếc hộp ngọc được đưa ra, kèm theo một phong thư niêm phong bằng phù văn đặc thù của Vạn Bảo Các.
Vân Thiên Hà mở thư ra :
> “Hà nhi, là ta – Vân Linh Hoa.”
> “Dù ta đã gả đi, nhưng vẫn là người của Vân gia. Ta đã thấy được bước chuyển mình của ngươi, và tin tưởng rằng ngươi không phải phế vật.”
> “Vạn Bảo Các hiện đang cần một người có can đảm và tiềm lực như ngươi để hợp tác. Không cần cúi đầu, cũng không cần thần phục.”
> “: Ta sẽ thay mặt Vạn Bảo Các cung cấp tài nguyên tu luyện cơ bản, một thân phận khách khanh không bị trói buộc. Ngươi có thể tự do hành động, nhưng nếu có thành tựu, xin hãy ra sức giúp đỡ .”
> “Nếu đồng ý, hộp ngọc này là tín vật khởi đầu.”
---
Vân Thiên Hà mở hộp ngọc, bên trong là:
Một chiếc lệnh bài khách khanh của Vạn Bảo Các.
Một túi trữ vật nhỏ chứa linh thạch, đan dược, một cuốn bản đồ địa vực trung ương.
Một tấm mặt nạ bạc mỏng nhẹ – không có hoa văn, tượng trưng cho thân phận không bị nhận diện.
Hắn cười nhẹ, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
> “Một cái kết... cho Vân gia. Nhưng là một khởi đầu... cho ta hiện tại ta vẫn còn yếu kém cần phải có người chống lưng mới có thể sống lâu tại thế giới này .”
Hắn nhận lấy hộp ngọc, không nói lời nào thêm. Gió đêm thổi qua, làm tà áo hắn bay nhẹ trong màn sương mỏng của đêm xuống núi.
Bước chân hắn, vững vàng—rời khỏi vùng đất đã từng là nhà.
Hành trình trước mặt băng qua Phong Ma Sơn Mạch tiến đến Thiên Đô Thần Viện.