Chợ Tây của thành Thanh Ngân, náo nhiệt nhưng trật tự, nơi quy tụ nhiều thương đoàn lớn nhỏ. Bên ngoài một tòa nhà bằng gỗ đen, treo bảng hiệu khắc bốn chữ to đậm:
“Binh Đoàn Hắc Thiết”.
Vân Thiên Hà đứng trước bảng nhiệm vụ của thương đoàn, ánh mắt quét qua những dòng chữ nhỏ:
> [Nhiệm vụ bảo tiêu – Tuyến đường Phong Ma Sơn Mạch]
Mức nguy hiểm: Trung đẳng
Khen thưởng: 80 linh thạch, kèm phần trăm chia lợi nhuận thương vụ nếu đến đích an toàn
Yêu cầu: Võ giả tứ giai trở lên, có kinh nghiệm thực chiến , phải đảm bảo an toàn thương nhân .
Hắn không chần chừ, tiến vào trong làm thủ tục nhận nhiệm vụ. Người phụ trách là một nữ nhân trung niên, ánh mắt sắc bén, đánh giá hắn một lượt rồi gật đầu.
> “Ngươi là người mới, nhưng khí tức khá ổn, ánh mắt trầm ổn . Tuyến này khó đi, nếu sống sót qua được Phong Ma Sơn Mạch, không chỉ kiếm được linh thạch mà nếu thể hiện tốt còn được chọn là thành viên chính thức trong binh đoàn hộ tiêu .
---
Ba ngày sau, đoàn thương nhân gồm bảy chiếc xe ngựa bọc thép, mười hai người hộ tống, và ba trưởng tiêu sư dẫn đầu với thực lực võ giả luyện thể lục cảnh trở lên trấn đội , bắt đầu khởi hành.
Vân Thiên Hà khoác chiếc áo dài màu tro, đeo mặt nạ bạc không tên. Đứng cạnh một thùng hàng nặng, hắn vừa điều tức, vừa quan sát xung quanh.
Phong Ma Sơn Mạch hiện lên trước mắt—núi cao như chông, cây cối rậm rạp như rừng nguyên sinh, tiếng thú gào vọng lại như sóng.
---
Khi đến ngày thứ hai giữa rặng núi, không khí trở nên nặng nề. Trưởng tiêu sư ra hiệu ngừng nghỉ tại một thung lũng tạm thời an toàn để kiểm tra hàng hóa và nghỉ ngơi.
Trong lúc tuần tra, Vân Thiên Hà cảm nhận được điều bất thường.
Hắn nhíu mày.
> “...Sát khí từ xa nhè nhẹ, nhưng lại hướng thẳng đến ta. Phải cẩn trọng ... chờ thời cơ, lẽ nào là sát thủ nhị phu nhân phái tới ?”
Từ những tán cây rậm rạp phía xa, có những tia thần thức cảm giác —gần như cố tình kiềm nén. Nhưng với Cảm Tri hơn 70 điểm, Vân Thiên Hà vẫn nhận ra.
Hắn liếc qua khu vực phía Tây, rồi Đông Bắc, xác nhận có ít nhất ba nhóm người, hành động riêng biệt, giữ khoảng cách nhất định. Hành tung không giống thổ phỉ—kỷ luật hơn, trầm ổn hơn.
> “Không giống tu sĩ bình thường. Có thể là… sát thủ được huấn luyện ? ”
Tuy nhiên, bọn chúng vẫn không ra tay, có lẽ vì trời còn sáng, hoặc chưa phải thời cơ tốt nhất.
---
Lúc đó, một tiếng gầm vang lên trong rừng.
Một con Phong Xà Lục Giác – yêu thú lục giai trườn ra khỏi bụi rậm, đánh hơi thấy mùi máu xung quanh đoàn xe của thương nhân do cuộc chém giết yêu thú trước đó khiến mùi máu tanh đã thu hút nó và một số yêu lân cận .
Cả đoàn náo loạn.
Vân Thiên Hà rút kiếm, pháp lực vận chuyển, Tam Muội Chân Hỏa bùng lên như lửa trời đánh về phía Phong Xà Lục Giác. Nhưng trong lúc hỗn loạn, hắn thầm nghĩ:
> “Bọn theo dõi kia, nếu có tâm mưu hại, có lẽ sẽ ra tay khi ta và đoàn xe bị yêu thú quấy rối, phải giữ lại chút sức lực đề phòng sát thủ án toán ” .
> “Nếu chúng chưa ra tay, tức là mục tiêu không phải toàn đoàn… mà chỉ là ta.”
Hắn liếc về phía Đông Bắc—ánh lửa từ kiếm hắn phản chiếu trong mắt một người mặc áo choàng đen, chỉ thoáng qua rồi biến mất.
> “Có vẻ, chuyến đi này sẽ không yên ổn như vẻ bề ngoài…”
Ầm!
Tiếng thân cây cổ thụ bị cuốn phăng vang lên dữ dội, một con Phong Xà Lục Giác dài hơn năm trượng lao tới như lốc xoáy. Trên đầu nó có sáu chiếc sừng nhỏ, đôi mắt xanh lục phát sáng dưới ánh mặt trời chiều, phát ra sát ý nặng nề.
“Chết tiệt! Lục giai yêu thú!”
Một tiêu sư hét lớn, rút trường đao ra, nhưng tay còn run.
“Tản ra! Bảo vệ xe hàng trước!” – Một nam nhân râu quai nón hét lớn, giọng khàn đặc của người từng ra vào núi hoang trăm lần. Chính là đoàn trưởng Trần Vô Kỵ của Hắc Thiết Quân.
Ngay lúc Phong Xà trườn đến, Vân Thiên Hà bước ra, vẫn giữ vẻ ung dung như thể hắn không hề bị sát khí đè ép. Tay hắn cầm trường kiếm huyền thiết, nhẹ nhàng chỉ về phía trước.
> “Để ta.”
Đôi mắt Trần Vô Kỵ nheo lại, ánh nhìn sắc lạnh. “Tiểu tử mới? Luyện thể cảnh tam đoạn như ngươi mà lên đấy là chê mạng quá dài sao”
Đoàng!!
Hắn chưa kịp nói xong thì một luồng Tam Muội Chân Hỏa bùng lên từ bàn tay của Vân Thiên Hà, lao thẳng vào đầu Phong Xà khiến con yêu thú tru lên đau đớn, lăn lộn dưới đất.
Trong khoảnh khắc nó gồng người phản kích, Vân Thiên Hà đã áp sát như thiểm điện, kiếm khí chứa Hỗn Nguyên Chi Lực bao bọc lưỡi kiếm tạo lên một luồng kiếm khí sắt bén vô cùng . Một chiêu " Bạt Kiếm Thuật ” đâm xuyên yết hầu Phong Xà bỏ qua lớp phòng thủ dày đặc của nó với lớp vảy xanh óng .
Ầm!!
Máu đen phun ra. Phong Xà giãy giụa rồi bất động.
---
Không khí im lặng trong chớp mắt.
Trần Vô Kỵ sững lại nhìn hắn bất ngờ . Một thanh niên với tu vi luyện thể tam giai cơ thể gầy gò, đeo mặt nạ bạc, lại có thể chém giết yêu thú lục giai bằng sức một mình chẳng lẽ hắn che dấu thực lực .
“Huynh đệ ngươi... tên gì?” – Trần Vô Kỵ hỏi, ánh mắt đã hoàn toàn khác có chút khâm phục .
Vân Thiên Hà cười nhẹ nói ra tên giả
> “Ta tên là Mặc Ảnh .”
Một nữ hộ tiêu trẻ tuổi tiến lại gần, ánh mắt ngạc nhiên:
> “Vừa nãy... là chiến pháp của người tu pháp hệ , ngươi là người dùng kiếm ? Nhưng... sao lại có uy lực mạnh như vậy?”
Vân Thiên Hà chỉ nhẹ nhàng đáp:
> “ Ta tu luyện pháp hệ , còn về chiến pháp đó là ta tình cờ mua được, kiếm pháp thì có chút âm hiểu .”
Nó tên : "Tam Muội Chân Hỏa " l Nhưng cũng ta cũng không rõ nó thuộc phẩm cấp nào .
Một gã béo, hộ tiêu lâu năm cười hề hề:
> “Huynh đệ! Ở lại đoàn ta đi, đảm bảo không thiếu linh thạch cho ngươi kiếm !”
Cô gái ban nãy tên Ngô Thanh Hạ, vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ:
> “Đúng rồi, hôm nay mà không có huynh, e là bọn muội muốn đánh bại nó cũng phải trả cái giả lớn rồi ! Con đường tới Đô Thành còn nhờ huynh nhiều!”
Vân Thiên Hà khẽ gật đầu, không tỏ vẻ gì cao ngạo, chỉ chắp tay:
> “ Được .”
---
Khi đêm buông xuống, đoàn người hạ trại, bầu không khí thoải mái hơn sau khi thoát chết.
Trần Vô Kỵ tiến đến, đưa cho Vân Thiên Hà một bầu rượu:
> “Huynh đệ. Hôm nay ngươi cứu một mạng cả đoàn. Người của Hắc Thiết Quân, nếu ngươi muốn, sau này chúng ta đều là người một nhà.”
Vân Thiên Hà khẽ nói
> “ Cẩn trọng một chút, trên đường ta phát giác có kẻ đang đúng trong tối âm thầm theo dõi chúng ta… Đoạn tiếp theo, chính là nơi nguy hiểm nhất. Và cũng là lúc, những kẻ bám theo chúng ta, có thể sẽ không kìm chế được nữa mà ra tay .”
Vân Thiên Hà tiếp lấy vò rượu, liếc nhìn vào rừng đêm tĩnh lặng.
> “Ta lên đợi chúng ra tay. rồi phản sát chúng ”
Đêm khuya trong Phong Ma Sơn Mạch, gió rít từng hồi nhẹ, khe khẽ lùa qua từng cành cây khô. Ánh trăng mờ soi bóng mấy chiếc xe hàng to nặng đang dừng trại. Đám người trong đoàn thương binh Hắc Thiết Quân đều say ngủ, chỉ có vài gã tiêu sư cầm đao gật gù, luân phiên canh gác.
Không ai nhận ra trong bóng tối, sát khí đang âm thầm lan tỏa.
Một luồng hương mờ nhạt, không màu, không mùi rõ ràng bắt đầu lặng lẽ len qua gió đêm. Đây là Mê Tâm Hương, một loại độc hương chuyên dùng trong ám sát, cực khó phát hiện nếu không có cảm tri cao hoặc đã được phòng bị từ trước.
Trong một lều nhỏ ở rìa trại, Vân Thiên Hà đang khoanh chân tĩnh tọa, trên người đặt sẵn một tầng mỏng pháp lực bảo vệ. Hắn hít vào một hơi nhẹ, lồng ngực rung nhẹ rồi ngừng lại.
> "Chúng tới rồi."
Một tiếng thì thầm vang lên trong bóng tối. Gã râu rậm bên cạnh – Trần Vô Kỵ – mở mắt. Hai người đã sớm đề phòng từ chiều, vì khi rời thành, Vân Thiên Hà đã cảm nhận một khí tức theo dõi kéo dài suốt dọc đường.
---
Bóng đen lao đến, như u linh trong đêm.
Chúng mặc trường bào đen, tay cầm loan đao, di chuyển gần như không phát ra tiếng động. Ba kẻ đầu tiên nhắm thẳng vào khu xe hàng chính, nơi chứa lương thảo và dược liệu quý.
Ngay khi một tên tiến sát đến mép xe, đột nhiên—
"Xoẹt!"
Một luồng kiếm khí xanh tím bắn thẳng từ bóng tối, xuyên thủng cổ họng hắn không kịp phát ra âm thanh.
Cùng lúc đó, Trần Vô Kỵ gầm lên:
> “Sát thủ! Bố trí trận thế!”
Hắn vung thiết chùy, đập tan lều trại phía trước, tiện tay đập gãy xương sống hai tên vừa định lao vào.
Tiếng động làm một vài tiêu sư trong trạng thái mê mơ giật mình, cố tỉnh táo nhưng vẫn mơ hồ vì độc hương. Tuy nhiên, sự phản sát quá nhanh khiến kẻ địch chưa kịp điều chỉnh đội hình.
---
Phía bên trái, ba tên sát thủ khác vừa thấy đồng bọn bị giết liền lập tức phóng ám khí về phía Vân Thiên Hà.
Tay áo hắn khẽ phất.
Một tấm hỏa phù bay ra, kích hoạt Tam Muội Chân Hỏa, ngọn lửa vô hình lan ra như sóng xung kích, đốt cháy ám khí giữa không trung thành tro bụi!
Hắn không nói một lời, như bóng ma lướt đến. Trường kiếm bừng lên khí tức Hỗn Nguyên, luân phiên chém ba kiếm.
"Soạt! Soạt! Soạt!"
Ba cái đầu rơi xuống đất gần như cùng lúc. Trong mắt sát thủ còn vương nỗi kinh hoàng không hiểu tại sao lại bị phát hiện.
---
Khi trận phục kích kết thúc, bảy xác chết nằm rải rác quanh trại.
Trần Vô Kỵ lau máu trên chùy, nhìn Vân Thiên Hà một lúc lâu rồi thở dài:
> “Thực lực như ngươi… quả là không thể xem thường được .”
Vân Thiên Hà thu kiếm, bình tĩnh đáp:
> “ Chỉ là may mắn… chúng thực lực tương đối yếu mà thôi .”
Một vài tiêu sư lúc này đã tỉnh lại, bàng hoàng nhìn cảnh tượng máu đổ.
Ngô Thanh Hạ che miệng, đôi mắt run run:
> “Đây là chuyện gì…những kẻ này là sát thủ sao …”
Trần Vô Kỵ gật đầu:
> “Không sai. Và nếu không có hắn… e là cả đoàn chúng ta đêm nay đều đã mất mạng.”
---
Sau sự kiện đó, đoàn Hắc Thiết Quân không ai còn dám xem thường thanh niên tên Mặc Ảnh ( Vân Thiên Hà ) này. Những ánh mắt nhìn hắn giờ đây mang theo vài phần kính trọng .
Nhưng cũng chính đêm đó, một hắc y nhân đứng cách đó vài dặm, trên đỉnh một mỏm núi, lặng lẽ quan sát tất cả.
> “Chỉ là một tên bị Vân Gia trục xuất… sao lại có thể sở hữu thực lực như vậy ? Quả nhiên… đúng với suy đoán của nhị phu nhân ”
Hắc y nhân lùi lại vào bóng tối từ bỏ cuộc ám sát .