[Chương 9] -Huyết Nguyệt Tàn Sát & Gương Mặt Quá Khứ

Phong Ma Sơn Mạch đã ở sau lưng. Đoàn người của Hắc Thiết Quân nối đuôi nhau qua từng sườn đồi, con đường phía trước dần mở rộng, hương vị của vùng trung tâm đại lục — Thiên Đô Thành — dường như đã gần kề.

Tuy nhiên, số trời không cho yên ổn dễ dàng.

Khi vừa qua hẻm núi Thủy Bình, nơi địa hình hiểm trở với những vách đá dựng đứng hai bên.

> “Có người giao chiến phía trước.” – Trần Vô Kỵ nhíu mày, giơ tay ra hiệu dừng lại.

Từ một bụi cây rậm, hình ảnh kinh hoàng hiện ra trước mắt cả đoàn:

Một đoàn xe ngựa đang bị vây đánh tơi tả. Lửa bốc cháy ngùn ngụt, xác người nằm rải rác khắp nơi. Những kẻ mặc áo choàng đỏ máu, trên trán xăm hình bán nguyệt đẫm máu — đệ tử của Huyết Nguyệt Giáo, một tà giáo khét tiếng tàn độc,tring số chúng cũng có vài cao thủ tu luyện pháp tu và thể tu, hai con mắt chúng đỏ như máu ánh lên khiến kẻ nhìn thấy phải khiếp sợ .

- Một hộ vệ thì thầm :

“Lùi lại! Không nên can dự . Với thực lực của chúng ta hiện tại không lên gây rắc rối, không tiện lo chuyện bao đồng !”

Thế nhưng… đã muộn.

Một kẻ trong bọn đột nhiên quay phắt đầu lại. Đôi mắt đỏ ngầu sáng rực như dã thú,quét thần thức xung quanh hắn nheo mắt rồi bớt trợt cười lạnh :

> “Có chuột ở sau . Các ngươi xử lý chúng nó đi !”

Cả bọn Huyết Nguyệt Giáo quay lại như sói ngửi được mùi máu, lao về phía Hắc Thiết Quân mà không cần hỏi lý do.

> “Mẹ nó! Bị kéo vào trận huyết chiến rồi

. Mọi ngưởi cầm vũ khí lên đẩy lui kẻ địch !” – Trần Vô Kỵ rít lên, rút chùy.

Trận chiến nổ ra ngay giữa vùng hoang sơn.

Giao Tranh Tuyệt Vọng

Bọn người Huyết Nguyệt Giáo không chỉ đông mà từng tên đều được huấn luyện sát thủ bài bản, hành động nhanh gọn, tuyệt không nói nhiều cùng với việc tu vi của chúng là Khí Huyết Cảnh nhị trọng và Ngũ Hành Cảnh tam trọng chúng dễ dàng đồ sát những dong binh của Hắc Thiết Quân Đoàn máu đỏ nhuộm khắp nơi .

Hắc Thiết Quân bị ép lùi liên tục, vài tiêu sư ngã xuống chỉ trong khoảnh khắc.

Vân Thiên Hà chật vật chém giết may mắn hạ gục được ba tên, máu bắn tung tóe khắp áo, nhưng vẫn không thể ngăn được thế công cuồng loạn.

Một tên Huyết Nguyệt đột nhiên tụ lực, hét lớn:

> “Huyết Tế Trận – Khai!”

Một pháp trận màu máu hiện lên dưới chân hắn, rút sinh lực của những kẻ đổ máu gần đó. Vị trưởng tiêu của đoàn xe ngựa không rõ danh tính đó thốt lên :

> “Chúng định dùng huyết tế ! Tế luyện chúng ta thành khôi lỗi !”

Cả đội đang dần bị dồn vào đường cùng, chỉ cần thêm vài phút nữa... sẽ toàn quân bị diệt!

Khi tất cả đang tuyệt vọng bỗng có một tiếng cất lên của một người nào đó phía xa cất lên :

" Tà giáo . Càn quấy "

Một làn khí tức lạnh đến thấu xương tràn qua mặt đất, như có Băng Long giáng thế. Mặt đất rạn nứt, toàn bộ huyết khí trong Huyết Tế Trận đông cứng lại thành băng vụn trong chớp mắt!

"Ầm!"

Một kiếm quang xanh lam như sao băng giáng xuống, xuyên thủng năm kẻ địch thành một đường máu vỡ tung.

Từ không trung, một bóng người khoác bạch bào đạp kiếm mà đến, khuôn mặt bị che bởi mặt nạ hàn ngọc, khí chất tiên nhân .

> “Tà giáo còn dám dùng máu luyện thi, đáng chém!”

Không đợi phản ứng, người đó xuất thủ như sấm sét, kiếm khí lạnh lẽo vô hình bắn ra, chém tan những kẻ tà giáo còn lại như xé giấy vụn.

Chỉ sau mười hơi thở, bọn Huyết Nguyệt Giáo tan tác như đàn chó hoang, tên thì chết, kẻ thì bị đóng băng, không một ai sống sót.

Khi mọi người định lên tiếng cảm tạ, thì vị cao nhân đã xoay người rời đi, bóng áo trắng khuất dần vào không gian mà không nói lấy một lời.

---

Sau Cuộc Chiến – Gặp Gỡ Định Mệnh

Sự tĩnh lặng trở lại, chỉ còn lại xác người và máu đọng trên đá.

Đoàn xe ngựa kia cuối cùng cũng hiện rõ hơn trong tầm mắt. Không phải là tiểu thương hay phàm dân, mà khí chất hộ vệ và phong cách xa hoa rõ ràng là nhân vật không tầm thường.

Vân Thiên Hà lau máu trên mặt, ánh mắt đảo qua… rồi bỗng khựng lại.

Từ trên xe bước xuống một thiếu nữ. Nàng vận trường y trắng, tay cầm linh phù, ánh mắt lạnh như gió sương, nhưng dung mạo… khiến Vân Thiên Hà đứng chết lặng.

> “Phạm ...Tuyết ...Mai .... không thể nào .”

Nàng ấy rất giống người con gái kiếp trước hắn từng yêu suốt đời, người mà hắn chưa từng chạm đến, nhưng luôn là ánh sáng duy nhất soi sáng xoá bỏ bóng tố trong cuộc đời hắn.

Hắn thầm nghĩ :

> “Lẽ nào… cô ấy cũng xuyên qua thế giới này như ta?”

Hắn siết chặt nắm tay, ánh mắt trầm xuống. Một thoáng xúc động hiện lên rồi bị hắn ép xuống đáy lòng.

> “Không, không thể. Chỉ là trùng hợp… giống nhau thôi.”

Ngay lúc ấy, ánh mắt nàng ta cũng liếc qua hắn chỉ một thoáng một cách lãnh đạm và khẽ nói rồi kéo rèm xe ngựa xuống :

" Xin lỗi công tử . Đã khiến mọi người bị cuốn vào ."

Sau trận huyết chiến, Hắc Thiết Quân tổ chức sơ cứu và thu dọn chiến trường. Lửa trại được đốt lên lại giữa máu khô, không ai nói gì một lúc lâu. Sự yên lặng này không phải vì mệt mỏi… mà vì tất cả đều đang nhìn về phía đoàn xe vừa được giải cứu.

Ngựa quý, giáp xe có phù văn gia cố, hộ vệ dùng vũ khí đặc chế từ tinh kim, cùng áo choàng có ấn ký cánh sen trắng bạc — không giống bất kỳ thương đội bình thường nào.

Một nam tử trung niên bước ra từ trong xe, mặc trường bào gấm xanh, giữa ngực thêu một đoá sen sáu cánh tỏa quang, ôm quyền hoàn lễ:

> “Tại hạ Tô Dực – trưởng lão ngoại sự của Thiên Cơ Môn . Đa tạ chư vị ra tay tương trợ giữa vòng vây Huyết Nguyệt Giáo.”

> “ Thiên Cơ Môn?!”

Có người trong Hắc Thiết Quân rít lên kinh ngạc, đồng loạt biến sắc.

Đó không phải là một cái tên thường gặp — mà là một thế lực ẩn cư lâu đời, chuyên giao thương các loại linh đan, phù văn và tuyệt học cổ tàng, quan hệ mật thiết với nhiều tông môn khắp châu vực.

Ngay cả Thiên Đô Thần Viện cũng từng có học cung đặt quan hệ giao dịch với họ.

> “Không trách… hộ vệ của họ lại có khí thế không tầm thường như vậy.” – Một người lẩm bẩm.

Vân Thiên Hà vẫn đứng im lặng ở rìa ngoài, quan sát nữ tử lúc trước. Nàng đang được một thị nữ phủ thêm áo choàng, yên lặng lắng nghe cuộc đối thoại.

Tô Dực hơi cúi đầu, ánh mắt nghiêm trọng:

> “Thực không dám giấu… đoàn chúng ta lần này áp vận một kiện linh bảo phong ấn vô chủ, phát hiện được từ phế tích Cổ Phù Lâm mười ngày trước. Dù chưa xác định là vật gì, nhưng… hình như có liên quan đến bí pháp huyết luyện của tà phái.”

> “Huyết Nguyệt Giáo bám theo từ khi chúng ta rời khỏi Tuyết Minh Trấn. Bọn chúng không muốn bảo vật đó rơi vào tay chính đạo.”

Một hộ vệ bên phía Hắc Thiết Quân nghiến răng:

> “Vậy chẳng phải là thứ bọn chúng định dùng để mở rộng huyết tế hoặc phục sinh tà vật?”

Tô Dực gật đầu:

> “Chúng tôi không dám khẳng định. Nhưng... nếu không có chư vị và vị cao nhân kia xuất thủ, hôm nay chúng tôi sợ đã bỏ mạng toàn bộ.”

Sau khi bàn bạc, hai đoàn quyết định hợp lực, cùng áp giải đoàn xe của Thiên Cơ Môn đến đại môn phía Nam Thiên Đô Thành.

> “Huyết Nguyệt Giáo không bỏ cuộc dễ như vậy. Sau trận này, sẽ còn rình rập.” – Tô Dực nhắc nhở.

Trần Vô Kỵ chắp tay:

> “Hắc Thiết Quân tuy là thương đoàn, nhưng cũng có quy củ. Chỉ cần không phải chuyện bản thân thì không lên can dự quá sâu .”

Ánh mắt Tô Dực quét qua đám người. Cuối cùng, dừng lại ở... Vân Thiên Hà.

> “Vị tiểu huynh đệ này… vừa rồi ra tay như gió lướt, kiếm ảnh vô hình. Không biết quý tính đại danh?”

Vân Thiên Hà bước lên nửa bước, cúi nhẹ đầu:

> “Tại hạ Mặc Ảnh… chỉ là tán tu .”

Tô Dực gật nhẹ, ánh mắt dường như nhìn sâu hơn vài phần, nhưng vẫn không hỏi thêm.

Ngay lúc ấy, giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau Tô Dực:

> “Trưởng lão, hãy ổn định đổi hình tiếp tục lên đường, phòng chúng quay lại .

Sau màn chào hỏi qua loa đoàn xe của Thiên Cơ Môn lại vội vã lên đường.