[ Chương 10] - Lời hẹn cố nhân

Khi mặt trời vừa nhô cao khỏi rặng núi phía Đông, Thiên Đô Thành cuối cùng cũng hiện ra trong tầm mắt đoàn người. Đứng trên một ngọn đồi cao nhìn xuống, cả tòa thành tựa như một con mãnh long nằm ngủ giữa đồng bằng, bao quanh là những lớp linh trận mơ hồ như ẩn như hiện trong không gian.

Cổng thành phía Nam – nơi họ tiến đến – có chiều cao hơn năm mươi trượng, được xây bằng đá Huyền Thiết kết hợp với phù trận phòng ngự, trên cổng còn có hai tượng thú long xà uy nghi đứng canh gác, mắt sáng như có linh trí.

Trần Vô Kỵ huýt sáo một tiếng, bật cười:

> “Không hổ là đại đô tu chân – chỉ riêng cái cổng thành thôi đã đủ ép chết mấy tiểu quốc rồi!”

Ngay phía trước cổng, đám người ngựa tấp nập, có tu sĩ đạp phi kiếm hạ xuống, có các đoàn thương nhân điều khiển xe thú chạy bằng mã linh, thậm chí có cả đội hộ vệ mặc trang phục của Hoàng Gia Triều Thiên Quốc đang đợi được dẫn vào. Tiếng phù sư niệm chú, tiếng quái thú gầm nhẹ, tiếng rào rào của pháp trận kiểm tra thân phận hòa vào nhau thành một bức tranh sống động náo nhiệt nhưng nghiêm ngặt.

Một thanh niên trong đoàn xe của Thiên Cơ Môn ngẩng đầu nhìn lên kỳ lân phù hiệu treo cao phía trên cổng thành, thì thào:

> “Một bước vào Thiên Đô, vạn giới lật đổ. Nhưng một bước lỡ, xác cũng khó tìm.”

Nghe vậy, Tô Dực khẽ gật đầu, trầm giọng nói:

> “Ở đây không giống những tiểu thành mà các ngươi từng thấy. Thiên Đô Thành là trung tâm của chư quốc, nơi tụ hội của ba đại tông môn chính đạo, năm thế gia cổ truyền, cùng vô số các thế lực ẩn thế, thương minh, học phủ.”

> “Nếu không có thực lực hoặc chỗ dựa, tốt nhất đừng tùy tiện bước chân vào trung tâm thành. Không thì... đến cả xương cốt cũng chẳng ai biết nằm ở đâu.”

Trần Vô Kỵ chen vào, liệt kê bằng giọng khẽ khàng:

> “ Bốn đại thế lực chính đạo gồm Thiên Đô Thần Viện, Tử Vân Kiếm Các, và Ngọc Cốt Phật Môn, Thiên Cơ Môn.”

> “Còn năm đại thế gia – một trong số đó chính là Hoắc gia – thông gia của Vân Linh Hoa phu nhân. Ngoài ra còn có Thẩm gia, Bàng gia, Lý gia, và đặc biệt là Mạc gia – nổi danh phù đạo bốn châu.”

Tô Dực nhìn đoàn người đã thấm mệt:

> “Chúng ta sẽ nghỉ tạm ở Trạm Dịch Linh Mã Quán, đợi đến chiều sẽ tiến hành làm thủ tục vào thành.”

> “Tối nay, chư vị có thể tự do hoạt động – nhưng đừng đi quá xa. Một số vùng trong Thiên Đô là nơi cấm địa, người ngoài lạc bước... thường chẳng quay về được.”

Khi đoàn xe bắt đầu di chuyển chậm rãi theo hàng đợi để tiến vào Thiên Đô Thành, ánh mắt của Vân Thiên Hà vô thức lần nữa dừng lại trên cỗ xe ngọc bài lam đang được bảo vệ chặt chẽ ở phía trước.

Bức rèm cửa sẫm màu của cỗ xe vẫn rủ xuống, che khuất dung nhan người bên trong, nhưng khuôn mặt hắn từng thoáng thấy lúc giao chiến với Huyết Nguyệt Giáo... lại như khắc sâu vào tâm trí, khiến hắn không thể ngồi yên.

Hắn tiến lại gần Tô Dực, người vẫn đang ngồi cưỡi trên lưng linh thú, hai tay khoanh lại trước ngực, trầm ngâm theo dõi đoàn xe tiến lên. Hơi do dự một chút, rồi hắn cất tiếng hỏi nhỏ:

> “Tô trưởng lão… vị tiểu thư kia… là ai? Người có địa vị rất cao sao?”

Tô Dực nghiêng đầu liếc nhìn hắn, ánh mắt lóe lên ý vị khó dò, rồi bật cười nhè nhẹ:

> “Ồ? Không ngờ ngươi cũng chú ý đến nàng? Ánh mắt không tệ.”

Ông ngừng lại một chút, rồi thấp giọng nói:

> “Vị tiểu thư đó là Tô Thanh Tuyết , con gái nuôi của Tô Ngọc Phong, Đại Trưởng lão của Thiên Cơ Môn – một thế lực bán ẩn môn trong Thiên Đô.”

Vân Thiên Hà giật mình:

“Con gái nuôi…?”

Tô Dực gật đầu:

> “Năm xưa khi Tô Ngọc Phong lịch lãm bên ngoài thì vô tình cứu được nàng khỏi một đám sát thủ ở vùng biên thùy. Thân thế thật sự của nàng, chưa ai rõ ràng. Nhưng từ nhỏ, nàng đã biểu hiện tư chất nghịch thiên, lại có cảm ứng mạnh mẽ với linh văn và đạo tắc – rất hợp với phù văn đạo thống.”

> “Người trong nội bộ Thiên Cơ Môn đều ngầm truyền tai nhau rằng, thiên phú của nàng có thể vượt cả đương nhiệm chưởng môn đời trước…”

Tô Dực liếc qua nhìn biểu cảm thoáng trầm ngâm của Vân Thiên Hà, khóe môi nhếch lên trêu chọc:

> “Sao? Nhìn trúng người ta rồi à? Nhưng mà… sợ rằng ngươi nên quên đi cho sớm. Người như nàng… vốn dĩ đã là người trên đỉnh lưu , khó mà với tới được .”

Vân Thiên Hà không đáp. Hắn chỉ nắm chặt tay, lòng rối loạn. Ký ức của một đời trước, đau đớn, khắc khoải... tất cả như thủy triều cuốn tới.

Gương mặt ấy, dù chỉ thoáng nhìn, cũng khiến tim hắn chấn động không yên, thầm nghĩ :

" Vốn không xứng sao . Trời cho ta cơ hội hồi sinh , sử hữu hệ thống hack này chỉ cần không chết yểu thì sớm muộn cũng sẽ trở thành sợ tồn tại khủng khiếp mà đến cả ta cũng không tưởng tượng nổi "

Ánh hoàng hôn dần buông, đổ bóng dài lên con đường đá lát rộng lớn dẫn vào Thiên Đô Thành. Đoàn người của Hắc Thiết Quân Đoàn và Thiên Cơ Môn vừa hoàn tất thủ tục kiểm tra thân phận, tạm dừng nghỉ bên ngoài khu thương hội trước khi mỗi bên tách ra lo liệu công vụ riêng.

Tô Dực đang trò chuyện cùng một thương nhân thì từ trong cỗ xe ngọc lam, một thân ảnh trắng nhạt nhẹ nhàng bước ra.

Nàng mặc một bộ đạo bào màu bạc, điểm vân xanh nhạt theo hình phù văn cổ xưa, tóc dài buông xõa đến lưng, khuôn mặt thanh tú mang theo vẻ tĩnh lặng như nước hồ thu. Đôi mắt nàng – sâu thẳm, lạnh nhạt, thoáng lướt nhìn mọi người như đang tìm ai đó.

Là cô ấy – Thanh Tuyết ( Tuyết Mai )

Vân Thiên Hà, đứng ở mé ngoài, giật mình khẽ run khi ánh mắt hai người vô tình giao nhau.

Ánh nhìn của nàng dừng lại nơi hắn… chỉ chớp mắt. Thanh Tuyết chậm rãi bước tới, đôi giày mềm gần như không phát ra tiếng động.

> “Ngươi là người trong Hắc Thiết Quân Đoàn hôm trước đã hỗ trợ ta?” – giọng nàng dịu nhẹ, nhưng vẫn mang theo uy nghiêm vốn có của người từng chỉ huy.

Vân Thiên Hà gật đầu:

> “ Ukm , Đúng vậy .”

Thanh Tuyết nhìn hắn thêm một thoáng – ánh mắt sâu như đáy giếng, rồi khẽ gật đầu.

> “Ta tên Tô Thanh Tuyết . Trước đó không tiện giới thiệu . Cảm ơn ngươi.”

Dừng lại một nhịp, nàng nói tiếp:

> “Ngươi tên gì?”

Vân Thiên Hà thoáng ngập ngừng, rồi đáp:

> “ Tại hạ tên Mặc Ảnh.”

Thanh Trúc lặp lại cái tên ấy trong lòng, không rõ vì sao, hàng mi nàng khẽ động tựa như cảm nhận được chút gì lạ lẫm…

Tô Dực bên cạnh cười:

> “Tiểu thư, chuẩn bị xuất phát chứ? Bên kia đã dọn đường cho đoàn áp tải bảo vật rồi.”

Thanh Tuyết gật đầu, không nói thêm. Trước khi quay đi, nàng dừng lại, nhìn Vân Thiên Hà thêm một lần , vị công tử đeo mặt lạ thần bí ấy :

> “Hy vọng chúng ta… sẽ còn gặp lại. Lúc ấy có nói cho ta biết tên thật của ngươi và gương mặt sau mặt lạ ”

" Cáo từ "

Rồi nàng bước về phía đội xe Thiên Cơ Môn. Trong chốc lát, những cỗ xe được linh thú kéo dần rời xa, hướng về phía phía tây Thiên Đô Thành, nơi Thiên Cơ Môn dựng cứ điểm tạm thời.

Vân Thiên Hà đứng nhìn theo bóng lưng nàng – một cảm giác lặng lẽ, xa vời nảy sinh trong lòng.

> “Không phải nàng… chắc chắn không phải nàng... Nhưng ánh mắt ấy... giọng nói ấy...” – hắn siết chặt tay, cố dập tắt xao động không tên.

Dưới ánh trời chiều, hai người – mỗi kẻ một hướng, một tâm niệm riêng – bước vào Thiên Đô Thành rộng lớn, nơi định mệnh mới đã âm thầm bắt đầu an bài.

Tại một tửu quán gần cổng nam Thiên Đô Thành, đoàn người của Hắc Thiết Quân Đoàn cùng nhóm người của nhiệm vụ bảo tiêu vừa hoàn tất thủ tục khai báo và bàn giao hàng hóa.

Trần Vô Cực – đoàn trưởng, giơ cao chén rượu, giọng hào sảng vang lên giữa gian phòng đông đúc:

> “Lần này vượt Phong Ma Sơn Mạch, không nhờ mọi người liều chết tương trợ, e là Hắc Thiết Quân Đoàn ta đã nằm lại dọc đường rồi! Đặc biệt là Vân huynh – nếu không có ngươi cùng ta tĩnh khí hộ thân, phản sát bọn thích khách kia, chúng ta khó mà còn nguyên vẹn đến đây!”

Cả đoàn đồng loạt nâng chén mừng. Vân Thiên Hà chỉ cười nhạt, nâng ly đáp lễ mà không nhiều lời.

Sau khi uống cạn, Trần Vô Cực lấy ra một túi trữ vật rồi giao cho Vân Thiên Hà:

> “Theo quy định, công thần được thưởng riêng. Bên trong là một trăm linh thạch trung phẩm, mười viên đan dược hồi khí và một tấm lệnh bài tạm thời của thương hội – giúp ngươi ra vào một số thương khu tại Thiên Đô dễ hơn. Nhận lấy đi!”

Vân Thiên Hà nhìn túi trữ vật, không từ chối, nhẹ gật đầu:

> “Đa tạ đoàn trưởng. Cáo biệt tại đây . Chúc các vị tiếp tục hanh thông trên thương lộ.”

Trần Vô Cực cười ha hả, nhưng vẻ mặt lại mang chút tiếc nuối:

> “Đã quen mùi sinh tử cùng nhau, giờ tách ra thấy hụt hẫng quá chừng. Thiên Hà huynh, nếu một ngày nào đó ngươi đổi ý, Hắc Thiết Quân luôn có chỗ cho người như ngươi!”

Các thành viên khác trong đoàn cũng lần lượt vỗ vai, ôm quyền tiễn biệt. Có người đưa thêm túi bánh khô, có người dúi vào tay hắn một tấm bản đồ đơn giản vẽ nội khu Thiên Đô.

> “Lên đường cẩn thận! Nếu có duyên, Thiên Đô gặp lại!”

Trên con đường lát gạch trắng dẫn về hướng trung tâm thành – nơi Thiên Đô Thần Viện tọa lạc, Vân Thiên Hà không ngoảnh đầu lại, chỉ một thân áo xám đơn giản, lưng đeo trường kiếm, bước đi giữa dòng người tấp nập mà như tách biệt với cả thế gian.

Phía sau lưng, tiễn biệt trong lặng lẽ.

Phía trước mặt, cánh cửa Thiên Đô Thần Viện đang chờ mở ra.