[Chương 11 ] - Khảo thí vào tông môn

Thiên Đô Thành – Khu trung tâm phía bắc, nơi linh khí ngưng tụ, trời đất như được tẩy rửa trong làn ánh sáng ngũ sắc. Nằm ngay trên một ngọn núi linh mạch bị trận pháp phong ấn, Thiên Đô Thần Viện sừng sững hiện ra giữa thiên không, cổng chính cao mấy trượng, hai bên khắc phù văn cổ xưa, ánh vàng lấp lánh.

Trước cổng, từng nhóm người trẻ tuổi đang nối đuôi nhau xếp hàng, phần lớn là những tu giả đến từ khắp các thành trấn, môn phái nhỏ hoặc tán tu không có bối cảnh.

Tấm biển lớn phía trước ghi rõ:

> "Thiên Đô Thần Viện – Chính đạo thừa truyền.

Đệ tử nhập môn, khảo nghiệm linh căn – từ thấp nhất nhất phẩm đến cao nhất cửu phẩm.

Người không có linh căn – miễn khảo, không nhận."

Vân Thiên Hà lặng lẽ bước vào khu vực đăng ký.

Phía sau bàn đá có hai vị trưởng lão áo tím và một tiểu đệ tử phụ trách ghi danh.

> “Tên , tuổi ?” – Tiểu đệ tử hỏi, mắt không rời quyển trục.

> “Vân Thiên Hà , 14 tuổi "

> “Tu vi hiện tại?”

> “Luyện Thể bát đoạn sơ kỳ.”

" Ukm , Và Sơ Linh Cảnh cửu tầng "

Người ghi danh ngạc nhiên thốt lên.

" Tu luyên song pháp sao. Ukm . Cũng không hiếm thấy "

Một vị trưởng lão bên cạnh quét mắt nhìn qua hắn, ánh mắt thản nhiên nhưng có chút ngạc nhiên vì khí tức người thanh niên trước mặt cực kỳ nội liễm, không giống dạng luyện thể thông thường.

> “Ngươi, bước lên Linh Căn Thạch Đài, đặt tay phải vào trung tâm, thả lỏng tinh thần, vận khí đan điền, không cưỡng ép.”

Vân Thiên Hà gật đầu, bước lên đài đá hình tròn, ở giữa có một tảng đá cổ cao nửa thân người, trên khắc 9 đường vân mờ nhạt – biểu thị cho cửu phẩm linh căn.

Hắn đặt tay lên.

Ầm…

Một luồng sáng từ linh căn thạch bắn lên trời, ánh lam băng lạnh, pha trộn thêm chút tử sắc dị thường. Tảng đá rung lên nhẹ, năm đường vân hiện rõ như khắc sâu bằng thiên địa chi lực, nhưng bên dưới đường vân thứ năm lại có tàn ảnh mờ mờ của đường vân thứ sáu, như muốn hiện mà không thể hiện.

Cả quảng trường ồ lên.

> “Ngũ phẩm… không đúng vẫn còn tiếp, đó là… dị linh căn!”

" Lục phẩm ... không đến Thất phẩm rồi "

> “Lam Băng kết hợp với Tử Lôi Tinh… đây là thuộc tính băng âm! Lại còn có dấu hiệu của long mạch?” – Một vị nữ trưởng lão chau mày.

Một vị trưởng lão đứng gần đó gật đầu trầm giọng:

> “Rất hiếm thấy… không phải là Cửu phẩm kinh thế nhưng… đây là linh căn 500 năm mới xuất hiện một lần tư chất để tu luyện pháp hệ Hàn Băng , Lôi Âm và khống chế pháp lực tầm cao!”

Người ghi danh gật đầu, đưa cho Vân Thiên Hà một tấm lệnh bài đồng khắc chữ Dự Tuyển, nói:

> “Ngươi tạm thời được liệt vào danh sách chờ khảo thí võ đạo và pháp đạo. Nếu thông qua một trong hai, hoặc cả hai, sẽ chính thức trở thành đệ tử ngoại môn của Thiên Đô Thần Viện.”

> “Ba ngày sau, tại Thiên Đài Lĩnh, khảo hạch sơ cấp sẽ bắt đầu. Nhớ đến đúng giờ.”

Vân Thiên Hà nhận lệnh bài, khẽ cúi đầu cảm tạ, rồi bước xuống khỏi đài giữa ánh mắt bàn tán xôn xao của các tán tu xung quanh.

Sau khi Vân Thiên Hà rời khỏi Linh Căn Thạch Đài, hàng dài thí sinh tiếp tục lần lượt tiến lên đo tư chất.

Bên cạnh đài đá, ánh nắng rọi xuống, những tia linh quang khi thì sáng rực, khi thì mờ nhạt – biểu hiện cho phẩm chất linh căn mỗi người.

Một nam tử lưng đeo cung tên bước lên, mắt sáng, tóc đen nhánh, nét mặt cương nghị:

> “Tên?”

“Tần Mộc. 14 tuổi "

“Tu vi?”

“ Sơ Linh Cảnh thất đoạn hậu kỳ.”

Tần Mộc đặt tay lên thạch đài, một làn sáng màu xanh lục và hoàng kim hiện lên đan xen. Bốn đường vân hiện rõ.

> “ Ngũ phẩm linh căn hệ Mộc – có thêm phụ thuộc hệ Kim. Rất khá!” – Một trưởng lão gật đầu, phất tay đưa lệnh bài cho Tần Mộc.

Tần Mộc mím môi, nhận lấy, lùi xuống cạnh Vân Thiên Hà, nhẹ gật đầu như chào hỏi. Vân Thiên Hà đáp lại bằng một cái nhìn bình thản.

Kế tiếp là một nữ tử dáng người mảnh mai, mặc áo vải xanh cũ kỹ, mắt nhìn quanh đầy lo lắng.

> “Tên?”

“Diệp Linh…14 tuổi”

“Tu vi?”

“ ... Sơ Linh Cảnh ngũ đoạn sơ kỳ…”

Lời còn chưa dứt, đã có tiếng cười khẩy vang lên từ phía sau.

> “Hừ, một đứa nhà quê, tu vi thấp thế, còn đòi vào Thiên Đô Thần Viện sao? Về trông lợn đi là vừa.”

Người nói là một thiếu niên béo tốt, mặt trắng như bột, đeo một chuỗi ngọc quý giá trước ngực, dáng vẻ công tử nhà giàu – Hà Thiệu Khang, người của một tiểu gia tộc phú hộ chuyên kinh thương.

Diệp Linh cúi đầu, tay run run đặt lên linh căn thạch, ánh sáng hiện lên yếu ớt – Tứ phẩm linh căn hệ Thủy, cực kỳ bình thường.

> “Hàizz… đúng là phí thời gian.” – Hà Thiệu Khang nhếch mép, rồi lớn tiếng châm chọc.

Vân Thiên Hà lúc này khẽ bước tới, ánh mắt bình tĩnh nhưng giọng nói vang lên đầy dứt khoát:

> “Ngươi có tư cách gì để cười người khác? Chẳng lẽ linh căn cao thì nhân cách được phép hạ tiện?”

Hà Thiệu Khang giật mình, sắc mặt tái đi một chút khi đối diện với khí thế của Vân Thiên Hà. Hắn vừa nhìn kỹ người kia – chính là thiếu niên mang linh căn Băng Âm vừa gây xôn xao.

> “Ngươi… ta chỉ đùa chút thôi, đừng có làm ra vẻ anh hùng.” – Hà Thiệu Khang hậm hực, rồi lùi về.

Diệp Linh ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Hà, giọng nhỏ nhẹ:

> “Đa tạ… đã ra nói giúp ta…”

> “Ở đây, chẳng ai có quyền phán xét ai. Ngươi có tâm cầu đạo, đã là người đồng đạo.” – Vân Thiên Hà đáp lại đơn giản.

Một người khác cũng bước tới, là một thanh niên vóc người cao lớn, tay đeo bao quyền, vẻ mặt hiền lành nhưng chất phác:

> “Ngươi nói hay lắm! Hôm nay ta – Trương Đại Sơn – xem như có thêm một huynh đệ.” – Hắn cười sảng khoái, tay giơ ra trước mặt Vân Thiên Hà.

> “Vân Thiên Hà.” – Hắn bắt tay lại, nụ cười nhẹ nở ra.

Ba người bọn họ – Vân Thiên Hà, Diệp Linh, Trương Đại Sơn – tuy xuất thân khác nhau nhưng trong khoảnh khắc này, giữa biển người chen chúc của con đường tu đạo, đã ngầm tạo thành một mối liên hệ ban đầu.

Mặt trời ngả bóng về tây, ánh chiều tà nhuộm vàng dãy tường đá cao của Thiên Đô Thần Viện. Dòng người sau một ngày khảo thí dần tản ra, chia nhau tìm nơi nghỉ chân quanh vùng Thiên Viện Phố – khu vực tập trung các tửu lâu, khách điếm và cửa hàng chuyên phục vụ đệ tử ngoại viện và khách lữ hành tu sĩ.

Sau một hồi dò la, ba người họ tìm được một khách điếm nhỏ tên "Thanh Yêu Quán", đơn sơ nhưng yên tĩnh, giá cả phải chăng – thích hợp với những kẻ vừa chân ướt chân ráo tới từ khắp nơi.

Phòng chỉ có hai giường lớn. Trương Đại Sơn phất tay:

> “Ta ngủ đất quen rồi, khỏi cần tranh giường. Hai người ngủ đi!”

> “Ngươi to xác như gấu, nằm đất thì đất cũng khóc mất.” – Vân Thiên Hà bật cười, rồi lại nghiêm giọng – “Giường chia ba phần, ai cũng có phần, đừng khách sáo.”

Trương Đại Sơn ngẩn ra rồi gãi đầu cười:

> “Ngươi nói chí lý! Được, vậy ta nhận!”

Diệp Linh không nói gì nhiều, chỉ cúi đầu khẽ cười, ánh mắt lộ rõ sự biết ơn.

Đêm xuống…

Ngoài cửa sổ ánh trăng bạc đổ xuống, trong phòng chỉ có ánh sáng mờ của đèn dầu. Cả ba cùng ngồi vây quanh bàn trà nhỏ, cùng nhau nhấm nháp chén nước nóng hôi hổi.

> “Ngày mai là vòng khảo nghiệm tâm chí và chiến lực rồi…” – Trương Đại Sơn lên tiếng – “Nghe nói sẽ bị đưa vào Huyễn Cảnh…”

> “Huyễn Cảnh?” – Diệp Linh nhỏ giọng.

> “Phải… nơi ấy không chỉ có yêu thú mà còn có huyễn ảnh của tâm ma. Không chỉ đánh bằng tay mà còn đánh bằng lòng.” – Trương Đại Sơn thở dài – “Ta chỉ sợ… gặp lại quá khứ.”

Căn phòng chợt yên ắng.

Vân Thiên Hà nhìn ánh đèn lay lắt, ánh mắt hơi trầm xuống. Hắn lẩm nhẩm:

> “Tâm ma… đôi khi chính là người mà cả đời này, dù có cố quên cũng không quên được.”

Trương Đại Sơn ngước lên:

> “Ngươi… cũng có chuyện xưa à?”

> “Ai không có chứ.” – Vân Thiên Hà nhếch môi, không giải thích thêm.

Diệp Linh khẽ nắm tay, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:

> “Ta chỉ mong… lần này có thể đứng vững trên đôi chân mình, không bị xua đuổi, không bị coi thường.”

Một thoáng im lặng, rồi Trương Đại Sơn vỗ ngực:

> “Yên tâm! Từ giờ, có ta ở đây, ai dám bắt nạt các ngươi, ta đập chết hắn!”

Vân Thiên Hà cười nhẹ:

> “Vậy ta sẽ đứng sau ngươi… nếu có ba tên địch, ta đỡ tên ở giữa, ngươi lo hai bên.”

Cả ba cùng bật cười. Tiếng cười như xua tan cái tĩnh mịch căng thẳng trước cuộc khảo thí.

---

Cuối đêm...

Khi hai người kia đã say ngủ, Vân Thiên Hà vẫn ngồi tựa bên cửa sổ, ánh mắt nhìn lên trời.

Từ trong áo hắn, miếng Thanh Long Phù từng lấy được trong hang động khẽ rung nhẹ – một dao động kỳ dị lan ra, chỉ trong chớp mắt rồi lại lặng yên.

> “Thiên Đô Thần Viện… nơi bắt đầu và cũng có thể là nơi kết thúc.” – Hắn thì thầm – “Nếu ta đoán không sai, có kẻ đang chờ ta trong này… hoặc thứ gì đó.”

Gió đêm lùa qua khe cửa, thổi nhẹ, cuốn theo một đoạn lông vũ trắng rơi xuống bên ngoài bệ cửa.

Vân Thiên Hà khẽ nhíu mày, cảm giác không tên lướt qua trong tâm thần — có thứ gì đó đang theo dõi hắn… từ phía sau màn đêm.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng chưa kịp xua tan màn sương mù thì con phố phía ngoài Thiên Đô Thần Viện đã đông nghịt những thí sinh tụ hội. Tất cả đều hướng về khu Khảo Trường Thanh Minh, nơi diễn ra vòng khảo hạch tâm trí và chiến lực.

Nhưng trước đó, trong khách điếm "Thanh Yêu Quán", ba người Vân Thiên Hà, Trương Đại Sơn và Diệp Linh đã sớm tỉnh giấc. Khi đang ăn sáng trong sảnh nhỏ tầng dưới, một nhóm thí sinh khác ngồi bàn bên, nói chuyện có phần bất cẩn, khiến Vân Thiên Hà vô tình nghe được.

> “Ngươi không biết gì thật hay giả vờ đấy?” – Một thiếu niên nhỏ con thì thào – “Chỉ cần qua khảo hạch nhập môn là phải chọn hướng tu hành và… thế lực để bám vào trong viện.”

> “Ý ngươi là… bè phái nội viện?” – người bên cạnh hỏi lại.

> “Phải! Trong nội viện Thiên Đô, tuy trên danh nghĩa ai cũng công bằng, nhưng thực tế thì có ba thế lực lớn kiểm soát gần hết tài nguyên và nhiệm vụ.”

---

Ba thế lực ngầm của Thiên Đô Thần Viện:

1. Huyết Thương Minh

Gồm các đệ tử luyện thể, kiếm tu và chiến sĩ, nổi tiếng tàn bạo và thực dụng.

Đứng đầu là Trưởng lão Cổ Huyền, một cường giả xuất thân từ chiến trường, chuyên rèn luyện sát khí.

Bọn chúng chỉ nhận người có "năng lực sống sót", không quan tâm xuất thân. Nhưng nếu vào rồi thì không được phản bội.

2. Tĩnh Nguyệt Hội

Gồm các nữ đệ tử hoặc tu giả chú trọng pháp tu, âm hàn công pháp, tịnh luyện tâm thần.

Do Trưởng lão Vân Di, một trong thất tinh trưởng lão Thiên Viện, dẫn dắt.

Dù bề ngoài thanh nhã, nội bộ rất phức tạp, thường kèn cựa và loại trừ nhau ngấm ngầm.

3. Thập Tự Các

Thế lực thần bí nhất, chỉ tuyển chọn những người có linh căn đặc biệt hoặc đạt chuẩn “thiên mệnh nhân vật” (được thiên cơ chú ý).

Có tin đồn người đứng sau là Trưởng lão Lâm Bất Nhị, một quái nhân kiêm cả luyện đan, chế khí và đạo pháp trận.

Người vào Thập Tự Các nếu không đủ bản lĩnh… sẽ trở thành “vật thử nghiệm”.

Vân Thiên Hà ghi nhớ kỹ ba thế lực này. Hắn không biểu hiện gì, chỉ cười nhạt uống nốt chén trà, rồi cùng hai người rời khách điếm, hướng về Khảo Trường Thanh Minh.

Khảo trường được dựng lên như một quảng trường đá khổng lồ, phía trước là tòa đài cao có khắc ba chữ lớn:

> “Thanh Minh Thai”

Trên đài có chín vị trưởng lão đứng chắp tay, khí tức mỗi người đều như biển sâu. Một vị mặc đạo bào màu lam đứng ra, chính là Tứ trưởng lão – Tô Dực, phụ trách khảo hạch vòng này.

Tô Dực cất giọng:

> “Tâm chí bất định, đạo tâm dễ loạn. Kẻ không vững lòng thì tu vi càng cao, chết càng nhanh. Hôm nay là Huyễn Cảnh Chi Thí, chỉ có một yêu cầu – sống sót và tỉnh táo bước ra!”

Sau lưng ông, mười hai cánh cổng đá mở ra — lối vào huyễn cảnh cá nhân cho mỗi thí sinh.

> “Từng người bước vào một cửa. Chúng ta quan sát tâm cảnh của các ngươi thông qua linh kính bên ngoài. Không ai có thể giả dối với chính tâm ma của mình.”

Vân Thiên Hà siết chặt nắm tay. Hắn biết rõ trong tâm hắn… không thiếu những bóng đen.

Trương Đại Sơn bước lên đầu tiên, vẻ mặt đầy dũng khí. Diệp Linh hít sâu, mím môi rồi cũng tiến vào. Khi đến lượt mình, Vân Thiên Hà dừng lại một chút.

Ánh mắt hắn ngước lên, bắt gặp trưởng lão Vân Di – vị nữ tu áo tím, đang lặng lẽ nhìn hắn.

Khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, hắn cảm nhận một luồng áp lực mỏng manh tràn đến… Vân Di như đang “thẩm định” hắn không chỉ bằng mắt, mà bằng thần niệm.

Nhưng chỉ một khắc sau, ánh mắt đó rời đi.

Hắn khẽ cười, bước qua cánh cửa thứ sáu.

---

Bên trong, ánh sáng biến mất hoàn toàn.

Một cơn gió lạnh quét qua, và thế giới của hắn biến thành… một gian phòng tối nơi người con gái mà kiếp trước hắn mãi mãi không thể nắm lấy, đang quay lưng bước đi.

> “Ngươi… lại bỏ ta một lần nữa sao?”

Giọng nói vang lên như xuyên thủng linh hồn…

🌑 Huyễn Cảnh – Vân Thiên Hà

Không gian bao phủ bởi sương mù xám lạnh. Trước mắt Vân Thiên Hà là một khu phố hiện đại – thứ vốn không thuộc về thế giới tu tiên này.

Anh đứng lặng, nhìn thấy một thân ảnh nữ mặc đồng phục sinh viên, khuôn mặt mơ hồ nhưng vô cùng quen thuộc – cô gái ấy, người mà cả kiếp trước hắn từng xem là ánh sáng trong đời.

> “Thiên Hà… sao anh cứ cố chấp tu luyện để làm gì chứ?” – Cô gái quay lại, đôi mắt ngân ngấn nước.

“Ở đây, nơi này, em đã chết. Anh có tu tới thiên tiên cũng không cứu lại được đâu.”

Hắn siết chặt nắm tay, tim đau nhói.

“Đây là huyễn cảnh… không phải thật. Ngươi không phải cô ấy.”

> “Thế còn hiện tại thì sao?” – Giọng nói ấy vụt đổi, trở thành giọng của chính hắn – từ một thân ảnh khác bước ra, mặc y phục Vân Gia, nhưng toàn thân nhuốm máu.

“Ngươi đã phản bội gia tộc, bị trục xuất, bị người khinh thường. Ngươi nghĩ ngươi còn xứng tu tiên ư?”

Cả không gian hóa thành đám người cười nhạo, từng tiếng réo vang vọng:

> “Kẻ phế vật!”

“Giả vờ ẩn tàng! Chỉ là vô dụng thôi!”

Áp lực như núi đè. Nhưng Vân Thiên Hà cắn răng, ánh mắt bừng sát khí, rút trường kiếm ra khỏi vỏ.

> “Dù là tâm ma, dù là quá khứ… ta đều sẽ một kiếm chém sạch!”

Ánh kiếm bùng sáng như xé toạc mộng cảnh, tất cả tan vỡ.

---

🪨 Huyễn Cảnh – Trương Đại Sơn

Cảnh tượng trước mặt là ngôi làng nhỏ cũ kỹ, nơi Đại Sơn từng sống. Hắn thấy mẫu thân gầy gò, ngồi vá áo dưới ánh đèn dầu, đôi mắt trũng sâu nhưng luôn dịu dàng.

> “Sơn nhi, con hứa sẽ đỗ vào Thần Viện rồi mang mẫu thân đến sống cùng con mà…”

Một tiếng gầm vang lên. Một đám người mặc trang phục của Vân Gia, trên tay cầm lệnh trục xuất:

> “Trương Đại Sơn, xuất thân hèn mọn, ngươi không đủ tư cách bước vào nội viện! Ngươi chỉ là công cụ cho thiên tài thực thụ!”

Cảnh vật xoay chuyển, hắn thấy mình bị xích trên võ đài, mọi người ném đá, cười nhạo:

> “Kẻ mơ mộng trèo cao, cút về làm dân đốn củi đi!”

Trương Đại Sơn khuỵu gối, ánh mắt run rẩy… nhưng khi nhớ đến hình ảnh mẫu thân rơi lệ, hắn đột nhiên hét lớn:

> “Không! Ta không phải rác rưởi! Ta sẽ leo lên bằng chính hai chân này!”

Một luồng khí lực trào dâng, xiềng xích rạn nứt rồi vỡ tung. Huyễn cảnh vụn nát như gương bị đập vỡ.

---

🌸 Huyễn Cảnh – Diệp Linh

Trái ngược với hai người kia, Diệp Linh bước vào một khu vườn trăm hoa nở rộ, nhưng tất cả hoa đều có khuôn mặt – những khuôn mặt phụ nữ, cười mỉa:

> “Ngươi nghĩ có thể thoát khỏi cái danh ‘tiểu yêu nữ’ ư?”

“Con gái kẻ phản đồ mà muốn trở thành chính đạo?”

Giữa vườn là phụ thân cô, bị trói, bị thiêu rụi, ánh mắt đầy đau đớn hướng về cô:

> “Linh nhi… tha lỗi cho cha, là cha khiến con mang thân phận tội đồ…”

Diệp Linh run rẩy, hai tay ôm đầu. Nhưng từ trong sâu thẳm, giọng nói của chính cô vang lên:

> “Không… ta không sai! Tội lỗi của phụ thân không phải gánh nặng đời ta!”

Cô đứng dậy, triệu hồi pháp kiếm, từng đòn chém hoa mặt người, chém nát ảo ảnh, cắt đứt xiềng xích quá khứ.

> “Ta tên Diệp Linh. Từ nay về sau, ta tự viết lấy vận mệnh của mình!”

---

Kết thúc huyễn cảnh:

Ba người gần như đồng thời tỉnh lại, ánh mắt mở ra đã mang một khí chất khác biệt – như những kẻ sống sót sau địa ngục tâm linh.

Tứ trưởng lão Tô Dực đứng trên cao khẽ gật đầu:

> “Cả ba người… không tệ. Ý chí không ngã, tâm hồn không loạn. Qua được một bước quan trọng nhất.”

Khi mặt trời dần lên cao, từng nhóm thí sinh lục tục rời khỏi pháp trận huyễn cảnh. Có người mặt trắng bệch, run rẩy gục xuống. Có kẻ ánh mắt thất thần, còn chưa tỉnh hồn. Nhưng cũng có số ít… như được tái sinh.

Trưởng lão Tô Dực khoanh tay đứng giữa sân, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua từng người:

> “Huyễn cảnh khảo thí không nhằm thử thực lực, mà thử tâm. Người vượt qua, tâm chí kiên định. Người thất bại... mãi mãi chỉ là kẻ đứng ngoài cửa tiên đạo.”

Một loạt tên được xướng lên:

“Trương Đại Sơn – Vượt ải!”

“Diệp Linh – Vượt ải!”

“Vân Thiên Hà – Vượt ải!” (Nhiều ánh mắt đổ dồn về hắn, có kinh ngạc, có hoài nghi)

“Lý Vô Danh – Thất bại.”

“Tần Hạo – Vượt ải.”

Tô Dực gật đầu:

> “Tổng cộng 48 người vượt qua huyễn cảnh, đủ tư cách tham gia khảo thí thực chiến. Những kẻ còn lại, bị loại.”

---

⚔️ Khảo Thí Thực Chiến – Vòng Loại

Một trưởng lão khác mặc giáp bào đen lên tiếng, giọng trầm ổn nhưng mạnh mẽ:

> “Thực chiến là nơi các ngươi thể hiện thực lực chân chính. Không dùng pháp bảo cấp cao, không dùng đan dược, không cho trợ giúp từ ngoài. Sinh tử không đến mức phải chết, nhưng thương tích là khó tránh.”

Sân thi đấu được mở rộng thành 10 võ đài, các đệ tử lần lượt được bốc thăm đối chiến. Cứ hai người lên đài, chiến đến khi một bên nhận thua hoặc không còn khả năng chiến đấu.

🔥 Một số trận chiến nổi bật:

1. Trận: Diệp Linh vs Lục Nguyệt Nhi

– Lục Nguyệt Nhi là nữ tu hệ thủy, nhưng bị Diệp Linh dùng kiếm thuật lôi hệ áp chế toàn diện. Dưới sấm sét nổ rền, Lục Nguyệt Nhi thua tâm phục khẩu phục.

→ Diệp Linh thắng.

2. Trận: Trương Đại Sơn vs Vương Xích Lân

– Vương Xích Lân là một đệ tử thế gia, coi thường xuất thân dân thường của Đại Sơn. Nhưng bị sức mạnh cơ bắp và chiến pháp liều mạng của Trương Đại Sơn đè ép đến thở không nổi, cuối cùng bị đánh bay khỏi võ đài.

→ Trương Đại Sơn thắng.

3. Trận: Vân Thiên Hà vs Dư Khải Minh

– Dư Khải Minh là đệ tử của Lạc Nhật Thành, tu luyện hỏa quyết, thân pháp linh hoạt.

– Nhưng ngay khi trận đấu bắt đầu, Vân Thiên Hà chỉ dùng ba chiêu, kết hợp thân pháp và kiếm thuật, đã ép Dư Khải Minh phải vung tay nhận thua.

→ Khán giả lặng ngắt như tờ. Ai cũng nhìn hắn bằng con mắt khác.

> “Tên này… rõ ràng chỉ khai báo tam đoạn trung kỳ?”

“Đây là thực lực của tam đoạn sao? Quá giả!”

“Hắn giấu tu vi!”

Một số ánh mắt đã bắt đầu cảnh giác. Tô Dực lặng lẽ quan sát Vân Thiên Hà, ánh mắt phức tạp nhưng không nói gì.

---

🕊️ Kết Thúc Vòng Loại

Khi màn đêm buông xuống, tiếng chiêng vang lên báo hiệu vòng loại hoàn tất. Trong số hàng trăm người, chỉ còn 16 người lọt vào vòng trong – trong đó có cả Diệp Linh, Trương Đại Sơn và Vân Thiên Hà.

Trưởng lão tuyên bố:

> “Ngày mai, khảo thí tiếp theo: Loạn Chiến Tuyệt Trận – nơi các ngươi đối đầu theo tổ đội, kẻ yếu bị loại, kẻ mạnh tiến vào Thần Viện làm đệ tử chính thức

Sáng hôm sau, 16 thí sinh được đưa tới một cấm địa phụ trong nội viện, nơi được gọi là Vô Ảnh Trận Thổ. Khí tức linh lực hỗn loạn, địa hình hiểm trở, khắp nơi là ảo ảnh lẫn sát khí.

Trưởng lão Tô Dực lên tiếng:

> “Vòng này gọi là Loạn Chiến Tuyệt Trận, chia ngẫu nhiên làm bốn tổ, mỗi tổ bốn người. Trong mỗi tổ, chỉ có hai người cuối cùng còn trụ vững mới được bước tiếp. Các ngươi có thể liên thủ, phản bội, hay đấu đơn độc – tùy tâm, tùy mưu.”

Lá thăm được rút ra. Vân Thiên Hà chung tổ với:

Trịnh Khang: đệ tử thế gia, tâm cơ sâu, tu luyện phong thuật.

Lâm Sở: nữ đệ tử tản tu, nhanh nhẹn và có thuật ẩn thân.

Bạch Kỳ: võ giả thuần thể tu, mạnh mẽ, thô bạo nhưng ngu ngốc.

> “Thú vị thật.” – Vân Thiên Hà cười nhạt, ánh mắt đảo qua ba người kia.

---

⚔️ Loạn Chiến Khai Mạc

Tiếng chuông trận vang lên. Bốn người lập tức bị dịch chuyển vào không gian trận – một mảnh rừng giả lập đầy sương mù và địa hình biến ảo.

Ngay khi vừa vào:

Bạch Kỳ gầm lên, cầm đại chùy đập phá loạn xạ, không cần biết địch ta.

Trịnh Khang và Lâm Sở bí mật liên thủ, muốn loại Vân Thiên Hà đầu tiên vì e ngại hắn ẩn giấu tu vi.

🔥 Trận đấu ba phía bùng nổ

Lâm Sở dùng ẩn thân đánh lén, Trịnh Khang liên tục quấy nhiễu bằng kiếm khí phong hệ.

Nhưng —

> “Ta đã nhường đủ lâu rồi.”

Vân Thiên Hà rút kiếm, linh lực cuồn cuộn, Tam Muội Chân Hỏa bao phủ lưỡi kiếm, Phá Phong Hành bộc phát.

Một kiếm chém Lâm Sở trúng vai, ép nàng lộ diện.

Một cước đá bay Bạch Kỳ ra ngoài biên trận.

Sau đó xoay người… thân ảnh như quỷ mị, đặt kiếm ngay cổ Trịnh Khang.

> “Tâm cơ không tệ… nhưng đáng tiếc ta không phải kẻ dễ chơi.”

Trịnh Khang run người, chủ động nhận thua. Hắn biết, nếu phản kháng, sẽ bị đánh tàn phế.

→ Vân Thiên Hà và Lâm Sở trụ lại.

---

⚔️ Một số tổ khác:

Tổ 2:

Diệp Linh dùng băng thuật khống chế, chiến đấu cực kỳ lý trí. Đồng đội bị đánh gục vì khinh thường nàng là nữ tử.

→ Diệp Linh và một đệ tử thế gia tên Tần Hạo vượt qua.

Tổ 4:

Trương Đại Sơn bị hai người hợp lực vây đánh suýt gục. Nhưng hắn gầm lên, bạo thể, đấm nát khối đá, lấy thịt đè người khiến đối thủ khiếp vía.

→ Trương Đại Sơn và Trần Hạo vượt qua.

---

🕯️ Kết thúc Loạn Chiến – Kẻ bị loại, kẻ được chọn

Chỉ còn lại 8 người cuối cùng, được xem là tinh anh đời mới của Thiên Đô Thần Viện.

Trưởng lão Tô Dực mỉm cười:

> “Các ngươi... chính là mầm mống tương lai. Nhưng đừng vội tự mãn, vì nội viện còn tàn khốc hơn, nơi các thế lực tranh đấu, mưu toan, sát tâm không thiếu. Bước sai một bước… cả đời không ngóc đầu lên được.”

Từ xa, một trưởng lão áo đỏ đứng trên lầu cao thầm quan sát Vân Thiên Hà, khẽ nói:

> “Tam Muội Chân Hỏa thuần khiết, thân mang đạo vận... Tên tiểu tử này, không thể tầm thường.”