Chương 14: Khoảng Cách Dần Thu Hẹp

Sau cuộc trò chuyện với Lâm An, Mạnh Dao không còn nhìn Lục Duật bằng ánh mắt căm ghét hay sợ hãi thuần túy nữa. Thay vào đó là một sự phức tạp của cảm xúc: sự thương cảm, nỗi đau, và cả một chút thấu hiểu. Cô nhận ra rằng anh cũng là một nạn nhân của bi kịch, bị mắc kẹt trong bóng tối của quá khứ. Sự lạnh lùng của anh không phải là bản chất, mà là một lớp vỏ bảo vệ được dựng lên để che giấu những vết thương lòng sâu sắc.

Những ngày sau đó, Mạnh Dao vẫn sống trong căn biệt thự rộng lớn, nhưng thái độ của cô đã thay đổi. Cô không còn co mình trong sự sợ hãi, cũng không còn né tránh ánh mắt của Lục Duật. Cô bắt đầu quan sát anh nhiều hơn, cố gắng tìm kiếm những dấu hiệu của nỗi đau, của sự dằn vặt mà Lâm An đã kể.

Cô thấy anh vẫn làm việc không ngừng nghỉ, vùi đầu vào những tập tài liệu dày cộp. Đôi khi, cô bắt gặp anh đứng bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn ra khu vườn bị phong tỏa. Khoảnh khắc đó, Mạnh Dao thấy được một nét buồn bã hiếm hoi trên khuôn mặt anh, nét buồn mà cô chưa từng thấy trước đây. Trái tim cô khẽ nhói lên.

Một buổi chiều, khi Mạnh Dao đang đọc sách trong thư viện, Lục Duật bất ngờ bước vào. Anh đến lấy một cuốn sách ở kệ gần đó. Mạnh Dao khẽ giật mình, nhưng cô không còn né tránh nữa. Cô nhìn anh.

Lục Duật cầm cuốn sách, quay người lại và bất chợt ánh mắt anh chạm vào cô. Sự im lặng bao trùm căn phòng. Lần này, Mạnh Dao không cúi đầu hay quay đi. Cô vẫn nhìn thẳng vào anh, ánh mắt không còn sự sợ hãi mà thay vào đó là một sự dịu dàng khó hiểu.

Anh khẽ cau mày, dường như hơi bất ngờ trước thái độ của cô. "Cô nhìn gì?" Giọng anh vẫn lạnh lùng, nhưng không có sự tức giận.

"Không có gì," Mạnh Dao đáp, giọng cô cũng bình thản hơn. "Tôi chỉ đang đọc sách thôi."

Lục Duật không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi rời đi. Khoảnh khắc đó, Mạnh Dao cảm thấy một rào cản nhỏ bé giữa họ đã được gỡ bỏ. Tuy chỉ là một cái gật đầu và một lời nói ngắn ngủi, nhưng nó cho thấy anh đã không còn hoàn toàn thờ ơ với sự hiện diện của cô.

Mạnh Dao bắt đầu nghĩ về cách cô có thể giúp anh. Cô không muốn anh mãi sống trong đau khổ và hận thù. Cô muốn anh được giải thoát. Và để làm được điều đó, cô biết mình cần phải tìm ra sự thật đằng sau vụ tai nạn, và vai trò thực sự của Hạ Lam.

Cô nhớ lại lời Lâm An: "Hạ Lam bị sốc tâm lý rất nặng. Cô ấy gần như hóa điên, liên tục gào thét và hoảng loạn." Điều này có nghĩa là Hạ Lam cũng là một nạn nhân, một người bị tổn thương nặng nề. Liệu có phải Lục Duật đã hiểu lầm Hạ Lam? Hay Hạ Lam đang che giấu một bí mật khác?

Một ý tưởng táo bạo nảy ra trong đầu Mạnh Dao. Cô cần phải gặp Hạ Lam. Không phải để đối đầu hay trả thù, mà để tìm hiểu sự thật từ chính người trong cuộc. Cô biết điều này sẽ rất khó khăn, và có thể nguy hiểm, nhưng cô cảm thấy đây là con đường duy nhất để giải thoát cho Lục Duật, và cả cho chính bản thân cô. Cô không muốn mình mãi là một con cờ trong ván cờ của người khác. Cô muốn chủ động tìm kiếm sự thật.

Mạnh Dao biết rằng Hạ Lam thường xuyên đến thăm Lục gia. Cô sẽ chờ đợi cơ hội đó. Cô sẽ tìm cách nói chuyện riêng với Hạ Lam, bất chấp Lục Duật có phản ứng ra sao.