Chương 15: Cuộc Chạm Trán Không Kèn Không Trống

Mạnh Dao kiên nhẫn chờ đợi cơ hội. Cô biết Hạ Lam thường xuyên ghé thăm Lục gia, và rồi một buổi chiều, cô thấy chiếc xe sang trọng quen thuộc đỗ trước cổng. Tim Mạnh Dao đập mạnh. Cô biết đây là cơ hội của mình.

Cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần cho cuộc đối mặt này. Mạnh Dao không muốn một cuộc cãi vã hay một màn kịch đáng xấu hổ. Cô chỉ muốn sự thật.

Hạ Lam bước vào nhà, dáng vẻ vẫn kiêu sa và lộng lẫy như mọi khi. Cô ta mỉm cười chào hỏi quản gia và người giúp việc, sau đó đi thẳng về phía phòng khách. Mạnh Dao đã đứng đợi sẵn ở đó.

Nhìn thấy Mạnh Dao, nụ cười trên môi Hạ Lam tắt hẳn. Ánh mắt cô ta sắc lạnh, đầy vẻ ngạc nhiên và khó chịu. "Cô Mạnh Dao, cô ở đây làm gì?"

Mạnh Dao cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất có thể. "Tôi có chuyện muốn nói chuyện riêng với cô, cô Hạ."

Hạ Lam nhướn mày, tỏ vẻ khinh khỉnh. "Tôi và cô có chuyện gì để nói chứ? Chúng ta không thân thiết đến mức đó." Cô ta liếc nhìn xung quanh, như thể e ngại có người nghe thấy.

"Chuyện này liên quan đến Lục Duật, và cả mẹ anh ấy," Mạnh Dao nói, nhấn mạnh từng từ. Cô thấy ánh mắt Hạ Lam thoáng qua một tia dao động rất nhỏ, nhưng nhanh chóng bị che giấu.

Hạ Lam cười khẩy. "Cô muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi. Đừng vòng vo."

"Tôi muốn biết sự thật về vụ tai nạn năm xưa," Mạnh Dao nhìn thẳng vào mắt Hạ Lam. "Về cái chết của mẹ Lục Duật. Và vai trò của cô trong chuyện đó."

Khuôn mặt Hạ Lam lập tức biến sắc. Nụ cười trên môi cô ta hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt tức giận pha lẫn sợ hãi. "Cô đang nói cái gì vậy? Cô dựa vào đâu mà dám vu khống tôi?"

"Tôi đã đọc nhật ký của mẹ Lục Duật," Mạnh Dao nói, giọng cô kiên quyết. "Và tôi cũng biết cô là người duy nhất sống sót trong chiếc xe đó."

Hạ Lam lùi lại một bước, ánh mắt hoảng loạn. "Cô... cô không có quyền đọc những thứ đó! Cô đã lục lọi đồ của người khác sao?"

"Tôi chỉ muốn biết sự thật," Mạnh Dao lặp lại. "Tại sao cô lại biến mất sau vụ tai nạn? Tại sao thông tin về cô lại bị che giấu?"

Hạ Lam đột nhiên phá ra cười, một nụ cười gượng gạo và có chút điên loạn. "Sự thật sao? Sự thật thì có ích gì chứ? Cô nghĩ Lục Duật sẽ tin cô sao? Anh ấy yêu tôi, anh ấy sẽ không bao giờ tin những lời bịa đặt của một cô gái xuất thân thấp kém như cô đâu!"

Lời nói của Hạ Lam như những mũi kim đâm vào Mạnh Dao, nhưng cô vẫn giữ vững lập trường. "Anh ấy yêu cô, nhưng anh ấy cũng căm ghét cô, vì anh ấy tin cô có liên quan đến cái chết của mẹ mình."

Câu nói này của Mạnh Dao dường như chạm đúng vào điểm yếu của Hạ Lam. Khuôn mặt cô ta tái mét, đôi mắt tràn ngập sự đau đớn và phẫn nộ. "Đủ rồi! Cô im đi! Cô không biết gì cả!"

Đúng lúc đó, tiếng bước chân nặng nề vang lên từ phía cửa. Lục Duật bước vào phòng khách, vẻ mặt anh lạnh lùng như băng. Anh nhìn chằm chằm vào Mạnh Dao và Hạ Lam, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng mọi thứ.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây?" Giọng anh trầm thấp, mang theo một sự nguy hiểm rõ rệt.

Hạ Lam ngay lập tức thay đổi thái độ. Cô ta chạy đến bên Lục Duật, nước mắt lưng tròng, giọng nói đầy ai oán. "Duật! Cô ta... cô ta vu khống em! Cô ta nói em là nguyên nhân gây ra cái chết của mẹ anh!"

Mạnh Dao nhìn Hạ Lam, rồi nhìn sang Lục Duật. Cô biết, trong tình huống này, anh sẽ tin Hạ Lam. Cô đã quá vội vàng, quá liều lĩnh. Nhưng cô không hối hận. Cô muốn sự thật được phơi bày.

Lục Duật nhìn Mạnh Dao, ánh mắt anh tối sầm lại. Anh không nói gì, nhưng cái nhìn đó còn đáng sợ hơn bất kỳ lời trách mắng nào. Mạnh Dao cảm thấy tim mình như bị siết chặt. Cô đã đi quá xa rồi sao?