Chương 16: Cơn Giận Bùng Nổ

Ánh mắt Lục Duật tối sầm lại, một cơn bão đang cuộn trào trong đôi mắt đen sâu thẳm. Anh nhìn Mạnh Dao, rồi lại nhìn Hạ Lam đang nước mắt lưng tròng, đôi vai run rẩy dựa vào cánh tay anh. Sự im lặng trong phòng khách trở nên nặng nề đến nghẹt thở.

"Chuyện này là sao?" Giọng Lục Duật trầm thấp, mỗi từ như được nghiến ra từ kẽ răng, mang theo một sự nguy hiểm rõ rệt. "Mạnh Dao, cô giải thích đi."

Mạnh Dao cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cô biết, trong khoảnh khắc này, mọi lời giải thích của cô đều vô nghĩa. Hạ Lam đã nhanh tay hơn, đã đẩy cô vào thế bị động. Nhưng cô không thể trốn tránh.

"Tôi không vu khống," Mạnh Dao nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất có thể, dù trái tim cô đang đập loạn xạ. "Tôi chỉ muốn tìm hiểu sự thật về cái chết của mẹ anh. Tôi đã đọc nhật ký của bà ấy, và tôi tìm thấy thông tin Hạ Lam là người duy nhất sống sót trong vụ tai nạn đó." Cô nhìn thẳng vào mắt Lục Duật, cố gắng truyền tải sự chân thành trong lời nói của mình. "Tôi muốn biết tại sao thông tin đó lại bị che giấu, và tại sao cô ấy lại biến mất sau tai nạn."

Hạ Lam bật khóc lớn hơn, bám chặt lấy Lục Duật. "Duật, anh đừng nghe cô ta! Cô ta đang cố chia rẽ chúng ta! Cô ta ghen tị với em! Em đã phải trải qua cú sốc lớn như thế nào sau vụ tai nạn, anh biết mà!"

Lục Duật không nhìn Hạ Lam, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào Mạnh Dao. Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt anh. "Nhật ký của mẹ tôi? Cô đã động vào đồ của bà ấy?" Giọng anh vẫn đều đều, nhưng Mạnh Dao cảm nhận được sự giận dữ đang dâng trào trong anh. Đây không còn là sự thờ ơ nữa, mà là một cơn thịnh nộ bị kìm nén.

"Tôi... tôi chỉ muốn biết sự thật," Mạnh Dao lắp bắp. "Anh đã đau khổ vì chuyện đó quá lâu rồi. Em muốn giúp anh."

"Giúp tôi?" Lục Duật cười nhạt, một nụ cười đầy châm biếm và cay đắng. Anh buông Hạ Lam ra, bước đến gần Mạnh Dao. Mỗi bước chân của anh đều khiến Mạnh Dao lùi lại một bước, cảm thấy như một con thú bị dồn vào đường cùng. "Cô nghĩ mình là ai mà dám xen vào chuyện của tôi? Cô nghĩ cô có quyền phán xét hay điều tra quá khứ của tôi sao?"

"Tôi là vợ anh!" Mạnh Dao bất chợt thốt lên, giọng cô run rẩy nhưng đầy kiên quyết. "Tôi muốn hiểu anh!"

Cả Lục Duật và Hạ Lam đều sững sờ trước lời nói của Mạnh Dao. Lục Duật ngưng lại, ánh mắt anh như muốn xuyên thủng cô. Sự căm phẫn và phẫn nộ trong anh dường như đang dâng lên đến đỉnh điểm.

"Vợ?" Lục Duật nhếch môi, giọng anh lạnh lẽo đến tận xương tủy. "Cô đừng quên, cô chỉ là một món hàng trong một giao dịch. Cô không có tư cách để nói những lời đó. Cô càng không có quyền được biết bất cứ điều gì về tôi, hay về mẹ tôi."

Anh quay sang ra lệnh cho người giúp việc: "Đưa cô ta về phòng! Cấm cô ta bước chân ra khỏi phòng cho đến khi tôi cho phép!"

Mạnh Dao cảm thấy hụt hẫng và đau đớn tột cùng. Tất cả sự cố gắng, tất cả sự thấu hiểu của cô, đều bị anh chà đạp không thương tiếc. Cô bị người giúp việc kéo đi, nhưng ánh mắt cô vẫn không rời khỏi Lục Duật. Anh vẫn đứng đó, lạnh lùng và tàn nhẫn, không một chút biểu cảm.

Khi cánh cửa phòng Mạnh Dao đóng sập lại, cô khuỵu xuống sàn. Nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô đã nghĩ rằng mình có thể phá vỡ bức tường băng giá của anh, nhưng cô đã lầm. Cơn giận của Lục Duật quá lớn, và bí mật của anh quá sâu.

Trong lúc đó, Hạ Lam lại gần Lục Duật, đặt tay lên cánh tay anh. "Duật, anh đừng giận cô ta. Cô ta chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện thôi." Giọng cô ta đầy vẻ dịu dàng, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự đắc thắng.

Lục Duật vẫn đứng im, ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng đêm đang bao trùm. Khuôn mặt anh vô cảm, nhưng trong sâu thẳm đôi mắt đó, một nỗi đau cũ kỹ lại trỗi dậy, cùng với sự tức giận và phức tạp.