Cánh cửa phòng đóng sập, nhốt Mạnh Dao vào không gian riêng của sự cô độc. Cô khuỵu xuống sàn, ôm chặt lấy mình, để mặc những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Lời nói của Lục Duật như những nhát dao đâm thẳng vào tim cô, xé nát chút hy vọng mong manh về sự thấu hiểu. Cô đã cố gắng, đã dũng cảm đối mặt, nhưng đổi lại chỉ là sự phẫn nộ và những lời lẽ tàn nhẫn hơn.
Nỗi tủi thân dâng trào. Cô là vợ anh, nhưng lại bị đối xử như một kẻ xâm nhập, một món đồ không có giá trị. Cô nằm đó, khóc đến mệt lả, cho đến khi không còn nước mắt để rơi nữa.
Bên ngoài căn phòng, Lục Duật vẫn đứng đó. Hạ Lam khẽ nắm lấy tay anh, giọng cô ta đầy vẻ lo lắng giả tạo. "Duật, anh đừng quá tức giận. Em biết cô ta làm anh khó chịu. Nhưng dù sao cô ta cũng là vợ anh..."
Lục Duật giật tay ra khỏi Hạ Lam, ánh mắt anh vẫn xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng đêm bao trùm. "Cô về đi." Giọng anh lạnh băng, không chút cảm xúc.
Hạ Lam sững sờ. "Duật... anh đuổi em về sao?"
"Cô không nghe rõ sao?" Lục Duật quay lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Hạ Lam. "Tôi nói cô về đi."
Hạ Lam cảm thấy một sự lạnh lẽo khó hiểu trong thái độ của Lục Duật. Cô ta biết anh giận, nhưng chưa bao giờ anh lại lạnh lùng với cô ta đến vậy. Có phải những lời Mạnh Dao nói đã gieo rắc điều gì đó trong lòng anh? Hạ Lam cảm thấy bất an. "Được rồi, em về. Nhưng anh đừng suy nghĩ nhiều. Mấy lời của cô ta không đáng tin đâu." Nói rồi, Hạ Lam quay người bỏ đi, lòng đầy sự bực tức và lo sợ.
Lục Duật đứng một mình trong phòng khách, căn phòng chìm trong ánh sáng mờ ảo của đèn chùm. Anh nhắm mắt lại, những hình ảnh và ký ức cũ ùa về: khuôn mặt dịu hiền của mẹ, vụ tai nạn kinh hoàng, và cả gương mặt hoảng loạn của Hạ Lam trong đêm định mệnh đó. Rồi lời nói của Mạnh Dao vang vọng trong tai anh: "Anh ấy yêu cô, nhưng anh ấy cũng căm ghét cô, vì anh ấy tin cô có liên quan đến cái chết của mẹ mình." Và cả câu "Tôi là vợ anh! Tôi muốn hiểu anh!".
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ai đó dám chạm vào vết sẹo sâu nhất trong lòng anh, lại càng không ngờ đó là Mạnh Dao – người vợ hợp pháp mà anh cưới chỉ để trả thù. Lời nói của cô, dù đầy yếu ớt, lại có một sức mạnh lay động đến tận cùng trái tim đóng băng của anh. Nó không phải là sự trách móc, mà là sự thấu hiểu, một điều mà anh chưa từng nhận được từ bất cứ ai sau cái chết của mẹ.
Lục Duật quay người, chậm rãi bước lên cầu thang, tiến về phía căn phòng nơi Mạnh Dao đang bị giam lỏng. Anh dừng lại trước cánh cửa, do dự một lát. Bên trong, mọi thứ đều im lặng. Liệu cô có đang khóc không? Hay đã ngủ rồi?
Cuối cùng, anh vẫn không mở cửa. Anh chỉ đứng đó một lúc, rồi quay về phòng mình. Đêm đó, Lục Duật không ngủ. Anh cứ trằn trọc, hình ảnh Mạnh Dao với đôi mắt đẫm lệ nhưng kiên định cứ ám ảnh tâm trí anh. Lần đầu tiên, anh cảm thấy một sự dao động mạnh mẽ trong thế giới lạnh lùng, có trật tự của mình.
Trong phòng, Mạnh Dao đã thiếp đi vì mệt. Sáng hôm sau, cô thức dậy với đôi mắt sưng húp và cơ thể mỏi nhừ. Cô biết mình sẽ phải đối mặt với những ngày tháng bị giam lỏng, nhưng lòng cô không còn tuyệt vọng như trước. Lời nói của Lâm An, và cả những gì cô đã khám phá, đã cho cô một mục đích. Cô cần phải mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn.
Cô bước đến bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn bị phong tỏa. Cánh cửa cũ kỹ kia vẫn nằm đó, ẩn chứa những bí mật mà cô quyết tâm phải làm sáng tỏ. Cô biết rằng, để giải thoát cho Lục Duật, và cả cho chính bản thân mình, cô cần phải tìm ra sự thật cuối cùng về cái chết của mẹ anh, và vai trò của Hạ Lam trong bi kịch đó.