Những ngày bị giam lỏng trong phòng tưởng chừng như sẽ là địa ngục đối với Mạnh Dao, nhưng cô lại dùng khoảng thời gian này để sắp xếp lại suy nghĩ. Cô không còn sợ hãi, mà thay vào đó là một ý chí mạnh mẽ để tìm ra sự thật. Cô biết mình cần phải hành động một cách khôn ngoan hơn, không thể liều lĩnh như lần trước.
Lục Duật vẫn đi sớm về khuya. Mạnh Dao thỉnh thoảng nghe thấy tiếng xe của anh, hoặc tiếng bước chân trầm ổn của anh đi ngang qua phòng. Anh không đến gặp cô, cũng không một lời hỏi han, nhưng Mạnh Dao cảm nhận được một sự thay đổi tinh tế trong không khí.
Bữa ăn của cô vẫn được người giúp việc mang đến đúng giờ, nhưng lần này, thức ăn được trình bày đẹp mắt hơn, và có cả những món mà trước đây cô chỉ vô tình nhắc đến là mình thích. Điều này có thể là do quản gia Lương, hoặc có lẽ... là một sự quan tâm vô hình từ Lục Duật? Mạnh Dao không dám hy vọng, nhưng cô cũng không thể phủ nhận cảm giác ấm áp nho nhỏ len lỏi trong lòng.
Một buổi chiều mưa, Mạnh Dao đang ngồi đọc sách bên cửa sổ thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô mở cửa và thấy quản gia Lương đứng đó, trên tay là một khay trà nóng hổi và vài cuốn sách mới.
"Thiếu gia dặn tôi mang trà và sách đến cho thiếu phu nhân," quản gia Lương nói, giọng điệu vẫn giữ sự khách sáo nhưng ánh mắt có phần dịu đi. "Ngài ấy nói thiếu phu nhân có lẽ sẽ buồn chán khi ở trong phòng mãi."
Mạnh Dao ngạc nhiên. Cô không ngờ Lục Duật lại làm điều này. "Cảm ơn quản gia Lương. Và... cảm ơn thiếu gia."
Quản gia Lương gật đầu nhẹ rồi rời đi. Mạnh Dao nhìn khay trà bốc hơi ấm và những cuốn sách mới. Một trong số đó là một tuyển tập thơ, một thể loại mà cô rất yêu thích nhưng chưa từng dám nhắc đến ở đây. Điều này khiến Mạnh Dao tin rằng Lục Duật đang quan tâm đến cô nhiều hơn những gì anh thể hiện. Anh đã nghe những gì cô nói, và có lẽ, anh đang suy nghĩ về chúng.
Tuy nhiên, cô biết rằng đây chỉ là những dấu hiệu rất nhỏ. Bức tường ngăn cách giữa họ vẫn còn rất lớn, và sự căm ghét của anh đối với Hạ Lam, cùng với nỗi đau về cái chết của mẹ anh, vẫn là những gánh nặng đè nén anh.
Mạnh Dao bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo của mình. Cô cần một cách tinh tế hơn để tìm hiểu sự thật về vụ tai nạn và vai trò của Hạ Lam. Cô không thể đối mặt trực tiếp nữa, vì điều đó chỉ khiến mọi chuyện thêm tệ. Cô cần bằng chứng không thể chối cãi.
Cô chợt nhớ đến Lâm An. Anh ấy là người ngoài duy nhất cô có thể tin tưởng. Anh ấy có lẽ có những mối quan hệ và thông tin mà cô không thể có được. Mạnh Dao quyết định sẽ liên lạc lại với Lâm An, nhưng lần này sẽ cẩn trọng hơn. Cô sẽ hỏi anh về những chi tiết nhỏ nhặt nhất của vụ tai nạn năm xưa, những thông tin mà có thể không được công bố rộng rãi.
Đêm đó, khi mọi thứ chìm vào im lặng, Mạnh Dao lại tìm đến chiếc điện thoại bàn. Cô bấm số của Lâm An, và lần này, cô đã chuẩn bị kỹ càng hơn cho cuộc trò chuyện. Cô không chỉ muốn tìm hiểu về vụ tai nạn, mà còn muốn biết thêm về Lâm An. Anh ấy dường như là một người tốt, một người có thể giúp cô vượt qua giai đoạn khó khăn này.