Cuộc rượt đuổi náo loạn kết thúc khi Lâm Thanh Thanh bị các trưởng lão Phù Vân Môn khuyên giải, đành tạm gác lại mối hận khăn lụa. Cẩu Đản thì trốn biệt trong phòng tạp dịch, hí hửng kiểm tra "chiến lợi phẩm". Chiếc khăn lụa mềm mại, thêu hình hoa sen tinh xảo, tỏa ra một chút linh khí nhàn nhạt. Hắn vò vò, ngửi ngửi, rồi hài lòng nhét vào nhẫn không gian. "Tuyệt vời! Cái này có thể làm khăn lau mặt, chắc tiên nữ dùng rồi nên thơm thế này!"
Dù thoát được một kiếp, Lý Cẩu Đản biết mình không thể mãi trốn chui trốn lủi. Hắn vẫn phải kiếm cách để nâng cao tu vi. Cái "Khí Hạt Đậu" của hắn đã lớn hơn hạt mít một chút, nhưng so với những đệ tử Luyện Khí tầng năm, tầng sáu thì vẫn còn yếu ớt lắm.
Một ngày nọ, tin tức về một bí cảnh cổ xưa sắp mở cửa lan truyền khắp giới tu tiên. Bí cảnh này vốn là di tích của một tông môn đã sụp đổ, ẩn chứa vô số cơ duyên và bảo vật. Các môn phái lớn nhỏ đều cử đệ tử tinh anh đi thăm dò. Tất nhiên, Phù Vân Môn cũng không ngoại lệ.
Lý Cẩu Đản nghe lỏm được, lòng hắn lại sôi sục. "Bí cảnh! Chắc sẽ có nhiều đồ rơi vãi lắm đây!" Hắn lại lén lút bám theo đoàn đệ tử Phù Vân Môn do Trưởng lão Trương dẫn đầu.
Khi đến nơi, bí cảnh đã tập trung đông đảo tu sĩ từ khắp nơi. Các thiên tài kiêu ngạo, pháp bảo rực rỡ, linh thú gầm gừ... Lý Cẩu Đản thấy choáng ngợp. Hắn cố gắng hòa mình vào đám đông tạp nham, tránh bị ai đó nhận ra.
Cửa bí cảnh mở ra, một luồng sương mù dày đặc bao trùm. Các nhóm tu sĩ lần lượt tiến vào. Cẩu Đản bám theo một nhóm đệ tử nội môn của Lạc Hà Tông – không ai khác chính là nhóm của Lâm Thanh Thanh. Hắn nghĩ đi theo cường giả thì sẽ an toàn hơn, và biết đâu... lại nhặt được gì đó.
Vào đến bên trong, không gian bí cảnh rộng lớn, cây cối cổ thụ vươn cao, linh khí nồng đậm. Nhóm của Lâm Thanh Thanh tiến sâu vào một khu rừng rậm, nơi linh khí biến động mạnh mẽ. Đột nhiên, một đám linh thú cổ thụ lao ra tấn công. Chúng là những thân cây biết di chuyển, mỗi cú vung vẩy đều mang theo sức mạnh kinh người.
Các đệ tử Lạc Hà Tông nhanh chóng triển khai đội hình, Lâm Thanh Thanh dẫn đầu, kiếm pháp sắc bén. Cẩu Đản ẩn nấp sau một tảng đá lớn, quan sát cuộc chiến. Hắn thấy các sư huynh sư tỷ chật vật chống đỡ, linh lực tiêu hao nhanh chóng.
Trong lúc hỗn loạn, một con linh thú cổ thụ khổng lồ vung cành cây như roi, đánh văng Lâm Thanh Thanh. Nàng ngã văng ra xa, một quyển ngọc giản quý giá rơi khỏi tay nàng, lăn lông lốc đến gần chỗ Cẩu Đản.
"Cơ hội!" Mắt Cẩu Đản sáng lên. Hắn không hề nghĩ đến việc cứu người, mà chỉ nghĩ đến "của rơi". Hắn nhanh chóng bò tới, tóm lấy quyển ngọc giản. Nó tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, rõ ràng không phải đồ tầm thường. Hắn vội vàng nhét vào nhẫn không gian.
Trong khi đó, cuộc chiến của Lâm Thanh Thanh và đồng môn ngày càng gay cấn. Cẩu Đản thấy họ sắp bị áp đảo, bỗng nhiên hắn nhớ đến cái chảo vỡ của mình. "Biết đâu nó có ích?" Hắn lấy cái chảo ra. Hắn lại nhớ đến việc mình vô tình làm rơi thảo dược và tóc rụng vào đó, tạo ra khói độc.
"Thử xem sao!" Cẩu Đản nhổ một bãi nước bọt, xé một mảnh vải áo bẩn thỉu của mình, vứt vào cái chảo. Hắn còn nhặt bừa mấy cọng rêu trên đá, cũng ném vào. Hắn run rẩy vận Khí Hạt Đậu, thổi phù phù vào cái chảo.
Cái chảo đột nhiên rung lên bần bật, rồi phun ra một luồng khói xanh lét, nồng nặc mùi hôi thối và... mùi chân. Luồng khói bay thẳng về phía bầy linh thú cổ thụ.
"Khụ khụ! Mùi gì ghê vậy?" Một con linh thú cổ thụ đang vung cành đột nhiên khựng lại, khụ khụ vài tiếng, rồi bắt đầu... lắc lư.
Con khác cũng hít phải, lập tức buông vũ khí, bắt đầu nhún nhảy một cách kỳ quặc, cành cây đung đưa như đang khiêu vũ. "Ôi la la! Sao ta lại muốn nhảy múa thế này?"
Cả bầy linh thú cổ thụ, thay vì tấn công, lại bắt đầu nhảy múa điên cuồng, tạo thành một cảnh tượng dở khóc dở cười. Chúng va vào nhau, tự đập vào thân cây, không còn màng đến nhóm Lâm Thanh Thanh nữa.
Lâm Thanh Thanh và các đệ tử Lạc Hà Tông kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. "Cái gì thế này?"
Lợi dụng lúc lũ linh thú đang "múa quạt", nhóm Lâm Thanh Thanh nhanh chóng thoát khỏi vòng vây. Lâm Thanh Thanh ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía bụi cây nơi Cẩu Đản đang ẩn nấp. Nàng mơ hồ thấy một luồng khói xanh lét bay ra từ đó, kèm theo một tên tạp dịch đang hì hụi với cái chảo vỡ.
"Lại là hắn!" Lâm Thanh Thanh nghiến răng. Nhưng lần này, hắn lại vô tình giúp họ thoát nạn.
Sau khi thoát hiểm, nhóm Lâm Thanh Thanh tiếp tục tiến sâu vào bí cảnh. Lý Cẩu Đản cũng lén lút đi theo, không quên kiểm tra lại quyển ngọc giản mà mình vừa "nhặt" được. Hắn mở ra, thấy những dòng chữ cổ xưa. Hắn không hiểu gì nhiều, nhưng hắn cảm nhận được một luồng linh khí mạnh mẽ từ bên trong.
"Tuyệt vời! Lần này đúng là đi một ngày đàng, học một sàng khôn... à nhầm, nhặt được một mớ đồ!" Cẩu Đản cười tủm tỉm. Hắn đâu biết rằng, quyển ngọc giản đó là một phần của bộ "Đại Diễn Thiên Cơ Quyết" – một công pháp cao cấp về trận pháp và cơ quan, mà ngay cả Lạc Hà Tông cũng muốn có được.
Với Linh Thạch Tạp Nham, phù lục rách nát, Vô Sỉ Kiếm, Chảo Vỡ, Nhẫn Không Gian và giờ là một phần của Đại Diễn Thiên Cơ Quyết, Lý Cẩu Đản đang dần dần xây dựng "hệ thống tu luyện" của riêng mình. Hắn vẫn là một tạp dịch ở Phù Vân Môn, nhưng mỗi lần ra ngoài, hắn lại trở thành một "kẻ nhặt rác chuyên nghiệp" trong mắt giới tu tiên.