Sau cuộc "thám hiểm" bí cảnh thành công ngoài mong đợi, Lý Cẩu Đản trở về Phù Vân Môn với một bụng đầy linh khí và một cái nhẫn không gian nặng trĩu chiến lợi phẩm. Hắn lại lén lút trốn trong phòng tạp dịch, bắt đầu nghiên cứu quyển ngọc giản "nhặt" được.
"Đại Diễn Thiên Cơ Quyết... nghe tên đã thấy hoành tráng rồi!" Cẩu Đản lẩm bẩm, mắt sáng rỡ. Hắn lật giở những trang ngọc giản. Khác với những công pháp tu luyện thông thường, quyển này toàn là những hình vẽ phức tạp, những ký hiệu lạ mắt, và những dòng chú giải khó hiểu.
"Cái gì mà 'bát quái tương sinh', 'ngũ hành tương khắc', 'kỳ môn độn giáp'?" Cẩu Đản gãi đầu bứt tóc. Hắn đọc đi đọc lại, nhưng vẫn như vịt nghe sấm. "Chắc là bí quyết luyện ra đan dược mới đây mà! Hay là cách bố trí bẫy cho mấy con yêu thú ngu ngốc?"
Với bản tính suy diễn lung tung của mình, Lý Cẩu Đản bắt đầu thử nghiệm. Hắn dựa vào vài hình vẽ lờ mờ trong ngọc giản, loay hoay sắp xếp mấy viên linh thạch tạp nham thành một cái vòng tròn. Hắn còn rải thêm vài hạt đậu, mấy cọng rơm, và vài cái lông gà hắn nhặt được.
"Trận pháp... chắc là phải cần linh khí mới kích hoạt!" Hắn vận dụng Khí Hạt Đậu, thổi phù phù vào cái vòng tròn. Không có gì xảy ra.
"Chắc là phải... nhảy múa?" Hắn bắt đầu nhảy nhót xung quanh "trận pháp", miệng lẩm bẩm những câu chú vô nghĩa mà hắn tự bịa ra.
Đột nhiên, "trận pháp" của hắn phát ra một luồng sáng yếu ớt, rồi... "Bùm!" Một tiếng nổ nhỏ vang lên, mấy viên linh thạch tạp nham vỡ tan tành, mấy cọng rơm cháy xém, và mấy cái lông gà bay tứ tung. Cẩu Đản thì bị khói đen hun cho lem luốc, ho sặc sụa.
"Ôi giời! Trận pháp gì mà... dễ nổ thế này?" Cẩu Đản vừa ho vừa than vãn. Mấy viên linh thạch "đắt giá" của hắn đã thành tro bụi. Hắn thử đi thử lại vài lần nữa, nhưng kết quả vẫn y chang. Có lần còn suýt đốt cháy cả căn phòng tạp dịch.
"Chắc là mình không có duyên với mấy cái đồ rắc rối này rồi!" Cẩu Đản thất vọng. Hắn đành cất quyển ngọc giản vào nhẫn không gian, quyết định tạm thời gác lại "Đại Diễn Thiên Cơ Quyết" mà hắn gọi là "Thiên Cơ Quyết Phá Sản".
Tuy nhiên, trong quá trình thử nghiệm "Thiên Cơ Quyết Phá Sản", Lý Cẩu Đản lại vô tình rèn luyện được khả năng kiểm soát linh khí của mình một cách tinh tế hơn. Dù không tạo ra trận pháp nào ra hồn, nhưng mỗi lần "thử nghiệm" hắn đều phải tập trung cao độ vào Khí Hạt Đậu. Nhờ vậy, Khí Hạt Đậu của hắn lại lớn thêm một chút, giờ đã đạt đến kích thước của một... quả cà chua bi. Tu vi của hắn cũng tiến thêm một bước, đạt đến Luyện Khí tầng 4.
Một buổi chiều nọ, Cẩu Đản được Trưởng lão Trương sai đi lấy nước suối trên đỉnh núi. Đường lên núi quanh co hiểm trở, lại có nhiều yêu thú cấp thấp ẩn nấp. Hắn vừa đi vừa cẩn thận, không quên ôm chặt cái Vô Sỉ Kiếm và Chảo Vỡ.
Đến lưng chừng núi, Cẩu Đản nghe thấy tiếng la hét. Hắn tò mò lén lút đến gần. Một nhóm tu sĩ đang bị một con Yêu Hổ Cổ Thụ khổng lồ tấn công. Con Yêu Hổ này thân hình như cây cổ thụ, móng vuốt sắc như dao, linh khí cuồn cuộn. Nhóm tu sĩ kia chật vật chống đỡ, có người đã bị thương.
"Yêu Hổ mạnh quá!" Cẩu Đản rụt cổ lại. Hắn không định ra tay giúp đỡ. Hắn chỉ muốn tìm một chỗ ẩn nấp tốt, đợi chúng đánh nhau chán rồi thì ra... nhặt đồ.
Nhưng đúng lúc đó, một cô gái trong nhóm tu sĩ bị Yêu Hổ hất văng. Nàng ngã xuống một vách đá cheo leo. Cẩu Đản nhìn thấy, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ. "Ơ, hình như... hơi giống mình hồi xưa bị vấp ngã nhỉ?"
Cô gái ấy chính là Tô Ngưng Tuyết, một tán tu (tu sĩ không thuộc môn phái) xinh đẹp và thiện lương, nổi tiếng với tài năng chữa thương. Nàng đang bị thương nặng, sắp rơi xuống vực.
Lý Cẩu Đản không nghĩ nhiều, một cách bản năng, hắn lao ra. Hắn dùng Vô Sỉ Kiếm của mình, chém ra một luồng kiếm khí ám mùi, khiến con Yêu Hổ hơi khó chịu, ngưng lại một nhịp. Sau đó, hắn dùng chiêu "Vô Sỉ Độn Pháp" tối thượng của mình – lăn lông lốc đến chỗ Tô Ngưng Tuyết, cố gắng đỡ lấy nàng.
"Cẩn thận!" Cẩu Đản la lên, nhưng hắn lại vấp phải một cành cây mục, ngã nhào, cả người và Tô Ngưng Tuyết cùng lăn xuống một cái hang nhỏ dưới vách đá.
"RẦM!" Hai người rơi xuống một đống lá khô. Tô Ngưng Tuyết yếu ớt mở mắt, nhìn thấy tên tạp dịch lấm lem bùn đất đang nằm chồng lên mình. "Ngươi là ai?" Nàng hỏi, giọng đầy cảnh giác.
"À, tiểu nhân là Lý Cẩu Đản, chuyên đi nhặt... à không, là chuyên đi cứu người lúc nguy hiểm ạ!" Cẩu Đản cười toe toét. Hắn thấy Tô Ngưng Tuyết bị thương, liền lấy từ trong nhẫn không gian ra một viên đan dược màu xanh lét – viên đan dược mà hắn tạo ra từ Chảo Vỡ, viên mà đã khiến hắn tiêu chảy ba ngày.
"Tiên nữ bị thương rồi! Uống cái này vào, đảm bảo khỏi ngay!" Hắn hồn nhiên đưa ra.
Tô Ngưng Tuyết nhìn viên đan dược xanh lè, lại nhìn Cẩu Đản với vẻ mặt khó tin. Nhưng vết thương quá nặng, nàng đành liều mạng nuốt xuống. Vừa nuốt xong, nàng cảm thấy bụng mình... sôi ùng ục.
"Ngươi... đây là đan dược gì?" Tô Ngưng Tuyết xanh mặt.
"À, cái này tiểu nhân gọi là 'Đan Giải Độc Thần Kỳ' ạ! Đảm bảo mọi thứ độc tố trong người sẽ được... tống ra ngoài!" Cẩu Đản tự hào giải thích.
May mắn thay, sau khi "tống độc", Tô Ngưng Tuyết cảm thấy khỏe hơn hẳn. Mặc dù quá trình hơi "thốn", nhưng công hiệu thì không thể chối cãi. Tô Ngưng Tuyết nhìn Lý Cẩu Đản bằng ánh mắt phức tạp. Hắn vừa vô sỉ, vừa kỳ quặc, nhưng lại cứu mạng nàng.
Trong lúc đó, con Yêu Hổ Cổ Thụ đã bị các tu sĩ khác đánh bại. Các đệ tử Phù Vân Môn, bao gồm cả Lâm Thanh Thanh, chạy đến nơi Cẩu Đản và Tô Ngưng Tuyết rơi xuống. Lâm Thanh Thanh nhìn thấy Cẩu Đản và Tô Ngưng Tuyết nằm trong hang, ánh mắt càng thêm khó hiểu.
"Ngươi... lại là ngươi!" Lâm Thanh Thanh chỉ vào Cẩu Đản.
Lý Cẩu Đản mỉm cười, vẻ mặt vô cùng vô sỉ. Hắn biết rằng, cuộc phiêu lưu của hắn, và những mối quan hệ "khó đỡ" của hắn, sẽ còn tiếp diễn.