Sau màn "rớt đài" đầy kịch tính, Lý Cẩu Đản và Tô Ngưng Tuyết được các đệ tử Phù Vân Môn và Lạc Hà Tông giải cứu khỏi cái hang. Lâm Thanh Thanh nhìn Cẩu Đản bằng ánh mắt vừa tức giận vừa khó hiểu, nhưng thấy Tô Ngưng Tuyết bị thương, nàng đành nén cơn giận lại.
Tô Ngưng Tuyết, sau khi được "Đan Giải Độc Thần Kỳ" của Cẩu Đản "chữa trị" và được các tu sĩ khác sơ cứu, đã dần hồi phục. Nàng nhìn Cẩu Đản bằng ánh mắt phức tạp. Hắn đúng là vô sỉ, nhưng lại cứu nàng một mạng. Hơn nữa, viên đan dược kỳ quái của hắn tuy khiến nàng phải "giải độc" bằng cách khó đỡ, nhưng lại thực sự có tác dụng thanh lọc cơ thể.
"Cảm ơn ngươi đã cứu ta," Tô Ngưng Tuyết nói với Cẩu Đản khi hắn đang lén lút "thu hoạch" vài viên linh thạch còn sót lại từ xác yêu thú.
"Ây da, khách sáo làm gì tiên nữ! Cứu người là việc nên làm mà!" Cẩu Đản cười toe toét. "Tiên nữ có thể mời tiểu nhân một bữa linh thực thịnh soạn là được rồi."
Tô Ngưng Tuyết bật cười khúc khích, lần đầu tiên nàng thấy một tu sĩ... à không, một phàm nhân tạp dịch lại vô tư như vậy. Nàng quyết định ở lại Phù Vân Môn một thời gian để dưỡng thương, và cũng để tìm hiểu thêm về kẻ kỳ lạ này.
Việc Tô Ngưng Tuyết ở lại Phù Vân Môn khiến cuộc sống của Lý Cẩu Đản có chút thay đổi. Nàng là một tán tu, hiểu biết rộng, thường xuyên chỉ dẫn cho hắn những điều cơ bản về linh căn, kinh mạch, và các loại thảo dược. Mặc dù Cẩu Đản vẫn vô sỉ và lười biếng, nhưng hắn cũng dần dà học được nhiều điều từ nàng.
Một ngày nọ, Tô Ngưng Tuyết muốn chế tạo một loại đan dược trị thương cao cấp cho bản thân. Nàng cần một số loại thảo dược quý hiếm và một cái đỉnh luyện đan chuyên dụng. Phù Vân Môn tuy nhỏ, nhưng cũng có một cái đỉnh luyện đan cổ xưa trong kho báu.
"Cái đỉnh này lâu rồi không ai dùng, chắc nó bụi bặm lắm," Trưởng lão Trương nói khi Tô Ngưng Tuyết hỏi mượn. "Lý Cẩu Đản, ngươi đi dọn dẹp cái đỉnh cho sạch sẽ đi."
Cẩu Đản lè lưỡi. Hắn lôi cái đỉnh ra, phủi bụi, rồi đột nhiên hắn nảy ra một ý tưởng. Hắn nhớ đến cái chảo vỡ của mình, cái chảo đã tạo ra "Đan Giải Độc Thần Kỳ" và "Vũ Điệu Huyễn Hoặc".
"Biết đâu cái đỉnh này cũng có thể dùng để nấu... lẩu?" Hắn nghĩ bụng.
Cẩu Đản mang cái đỉnh về phòng, cùng với mấy loại thảo dược mà Tô Ngưng Tuyết đang chuẩn bị. Hắn lén lút lấy ra cái chảo vỡ của mình. "Thảo dược này thơm quá! Chắc nấu canh ngon lắm đây!"
Hắn bắt đầu thử nghiệm. Hắn ném bừa vài loại thảo dược trị thương của Tô Ngưng Tuyết vào cái chảo, lại thêm một ít nấm dại hắn nhặt được ngoài rừng, vài cọng hành lá từ vườn rau của môn phái, và tất nhiên là không thể thiếu... một ít nước bọt của chính hắn. Hắn vận Khí Hạt Đậu, thổi phù phù vào cái chảo.
Cái chảo vỡ lại phát ra ánh sáng kỳ dị, rồi sôi ùng ục. Một mùi hương nồng nặc lan tỏa khắp phòng tạp dịch. Nhưng mùi hương này không phải là mùi thơm của đan dược, mà là mùi... vừa chua, vừa hăng, lại hơi tanh tanh, giống như một nồi lẩu thập cẩm bị ôi thiu.
"Cái gì thế này?" Tô Ngưng Tuyết, đang đi ngang qua, ngửi thấy mùi lạ, liền ghé vào xem. Nàng thấy Cẩu Đản đang hí hửng khuấy một nồi nước xanh lè trong cái chảo vỡ.
"À, tiên nữ! Tiểu nhân đang thử nghiệm món lẩu mới! Đảm bảo độc nhất vô nhị!" Cẩu Đản hồ hởi nói.
Tô Ngưng Tuyết nhíu mày. "Ngươi bỏ cái gì vào đó vậy?" Nàng nhìn thấy những thứ quái dị trôi nổi trong chảo.
"À, có thảo dược, có nấm, có hành, có... linh khí của tiểu nhân!" Cẩu Đản tự hào khoe.
Tô Ngưng Tuyết không thể chịu nổi mùi hôi thối, nàng lập tức bỏ chạy. Cẩu Đản không để ý, hắn múc một thìa nếm thử.
"Khụ khụ! Đắng quá! Mà sao lại tê tê lưỡi thế này?" Cẩu Đản ho sặc sụa. Nhưng sau khi nuốt xuống, hắn lại cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ hơn hẳn viên đan dược trước đây, cuồn cuộn trong cơ thể. Khí Hạt Đậu của hắn lại lớn thêm một chút, giờ đã bằng... quả trứng gà bé. Tu vi của hắn cũng tăng lên Luyện Khí tầng 5!
"Ha ha ha! Quả nhiên là lẩu thần kỳ!" Cẩu Đản reo lên. Hắn phát hiện ra rằng, cái chảo vỡ của hắn, khi kết hợp với những nguyên liệu "độc đáo" và phương pháp "luyện" đặc biệt của hắn, lại có thể tạo ra những thứ có công hiệu bất ngờ, dù mùi vị thì kinh khủng khiếp.
Vài ngày sau, một sự cố xảy ra. Một tên đệ tử nội môn, do sơ ý, bị trúng độc của một con yêu thú. Hắn ta nằm liệt giường, các trưởng lão và Tô Ngưng Tuyết đã dùng đủ mọi cách nhưng không thể giải độc hoàn toàn.
Cẩu Đản thấy vậy, bỗng nảy ra một ý. Hắn lén lút mang nồi lẩu "thần kỳ" của mình đến. "Để tiểu nhân giúp!" Hắn tự tin nói.
"Ngươi làm gì vậy?" Lâm Thanh Thanh, người đang túc trực bên cạnh đệ tử bị thương, cảnh giác hỏi.
"À, tiểu nhân có một loại... thuốc giải độc đặc biệt!" Cẩu Đản nháy mắt. Hắn múc một thìa "nước lẩu" xanh lè, mùi hôi thối nồng nặc, rồi... đổ thẳng vào miệng tên đệ tử bị trúng độc.
"Khụ khụ! Mùi gì ghê vậy?" Tên đệ tử kia lập tức ho sặc sụa, suýt nôn ra hết. Mọi người đều bịt mũi.
Nhưng kỳ lạ thay, sau khi nuốt hết "nước lẩu", tên đệ tử kia bắt đầu co giật, mồ hôi vã ra như tắm, rồi... nôn thốc nôn tháo. Và sau khi nôn xong, hắn ta lại cảm thấy khỏe hơn hẳn, độc tố trong người đã được tống ra ngoài một cách triệt để!
Lâm Thanh Thanh và Tô Ngưng Tuyết đều kinh ngạc. "Cái gì thế này?"
Cẩu Đản cười đắc ý: "Thế nào? Lẩu độc dược của tiểu nhân lợi hại không?"
Tô Ngưng Tuyết nhìn hắn bằng ánh mắt vừa bái phục vừa bất lực. Nàng không hiểu nổi, tại sao một tên vô sỉ như hắn, với những phương pháp tu luyện và luyện đan quái gở như vậy, lại có thể làm được những điều không tưởng.
Từ đó, danh tiếng của Cẩu Đản không chỉ dừng lại ở sự vô sỉ và vận may, mà còn gắn liền với cái "Chảo Vỡ" và những loại đan dược "độc nhất vô nhị" của hắn. Hắn vẫn chỉ là Luyện Khí tầng 5, nhưng giờ đây, hắn đã có một người bạn bất đắc dĩ là Tô Ngưng Tuyết, và một biệt tài "cứu người" bằng cách không giống ai.