Chương 10: Âm Mưu Tiên Thảo và Kế Hoạch "Hút Sạch"

Sau vụ "giải độc" bằng nồi lẩu thần kỳ, danh tiếng của Lý Cẩu Đản trong Phù Vân Môn lại càng thêm phần quái dị. Các đệ tử vừa sợ vừa tránh xa hắn, nhưng cũng không ít người lén lút hỏi xin "thuốc giải độc" của hắn khi bị cảm mạo hay đau bụng. Tô Ngưng Tuyết thì hoàn toàn bị hắn thuyết phục. Nàng bắt đầu nghiên cứu những loại thảo dược bình thường, kết hợp với vài món đồ "rác rưởi" mà Cẩu Đản nhặt được, để xem liệu có thể tái tạo lại công dụng của cái chảo vỡ hay không.

Một buổi sáng đẹp trời, Phù Vân Môn đón tiếp một phái đoàn từ Vạn Dược Các, một tông môn chuyên về luyện đan và thảo dược. Người dẫn đầu là Đan Sư Tôn, một vị đan sư cao cấp, khuôn mặt đầy vẻ tự mãn. Hắn ta đến để đánh giá chất lượng dược liệu của Phù Vân Môn, đồng thời tìm kiếm một loại tiên thảo quý hiếm có tên là "Phượng Hoàng Tiên Thảo", được cho là đang ẩn mình đâu đó trong khu vực này.

"Đan Sư Tôn, Phù Vân Môn chúng ta tuy nhỏ, nhưng linh khí dồi dào, chắc chắn sẽ có dược liệu tốt," Trưởng lão Trương cung kính nói.

Đan Sư Tôn hừ một tiếng, ánh mắt đầy khinh thường: "Phù Vân Môn nhỏ bé như vậy, liệu có đủ khả năng sở hữu Phượng Hoàng Tiên Thảo? Loại tiên thảo đó chỉ xuất hiện ở nơi linh khí cực phẩm, không phải chỗ nào cũng có."

Lý Cẩu Đản đang lén lút lượn lờ gần đó, nghe lỏm được. "Phượng Hoàng Tiên Thảo? Nghe tên đã thấy xịn rồi! Chắc là thứ gì đó siêu quý hiếm, nhặt được thì bán bao nhiêu tiền đây ta?" Mắt hắn sáng lên như đèn pha ô tô.

Sau đó, Đan Sư Tôn cử người đi khắp nơi để tìm kiếm Phượng Hoàng Tiên Thảo. Hắn còn ra điều kiện: nếu Phù Vân Môn không tìm được, thì Vạn Dược Các sẽ không hợp tác nữa, thậm chí còn gây khó dễ cho môn phái. Điều này khiến các trưởng lão Phù Vân Môn lo lắng không thôi.

Cẩu Đản thấy cơ hội đến, lập tức vắt óc suy nghĩ. Hắn không biết Phượng Hoàng Tiên Thảo trông thế nào, nhưng hắn biết mình có một "công cụ" đặc biệt: cái nhẫn không gian. Cái nhẫn này, thỉnh thoảng lại có xu hướng "hút" những vật có linh khí mạnh mẽ.

Hắn lén lút ra khỏi môn phái, đi lang thang trong khu rừng phía sau. Hắn đi đến đâu, lại vận Khí Hạt Đậu, cố gắng tập trung linh lực vào chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn chỉ rung nhẹ, không có phản ứng gì đặc biệt.

"Hay là mình phải..." Cẩu Đản nghĩ ngợi. Hắn nhớ lại những lần mình "vô tình" nhặt được đồ. Luôn là trong những tình huống dở khóc dở cười, hoặc khi hắn đang gặp nguy hiểm.

Đột nhiên, hắn cảm thấy bụng mình cồn cào. "Đói quá! Có khi nào Phượng Hoàng Tiên Thảo nằm ở chỗ nào có đồ ăn không nhỉ?" Hắn bắt đầu tìm kiếm những cây ăn quả dại.

Hắn đi mãi, đi mãi, cuối cùng lạc vào một khu vực thung lũng hẻo lánh, được bao phủ bởi sương mù dày đặc. Linh khí nơi đây nồng đậm hơn hẳn những nơi khác. Cẩu Đản cảm thấy chiếc nhẫn không gian trên tay mình rung lên bần bật, rồi phát ra một lực hút mạnh mẽ.

"Chính là nó!" Cẩu Đản reo lên. Hắn đi theo lực hút của chiếc nhẫn. Cuối cùng, hắn đến một hồ nước trong vắt, giữa hồ có một gò đất nhỏ. Trên gò đất, một khóm cây nhỏ đang tỏa ra ánh sáng ngũ sắc. Chính là Phượng Hoàng Tiên Thảo!

"Đúng là tiên thảo!" Cẩu Đản mừng như điên. Hắn lao tới, định nhổ cả khóm. Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

"Đứng lại!"

Cẩu Đản giật mình quay lại. Một bóng người từ trong sương mù bước ra. Đó là Mộ Dung Băng, một cường giả tán tu nổi tiếng với tính cách lạnh lùng và tu vi Nguyên Anh kỳ. Nàng đã theo dõi Phượng Hoàng Tiên Thảo từ lâu, chờ đợi thời cơ để thu hoạch.

"Ngươi là ai? Dám động vào Phượng Hoàng Tiên Thảo của ta?" Mộ Dung Băng hỏi, ánh mắt sắc như dao.

Cẩu Đản nuốt nước bọt. Hắn cảm nhận được khí tức mạnh mẽ từ Mộ Dung Băng, biết mình không thể chống lại được. Nhưng Phượng Hoàng Tiên Thảo quý giá thế này, hắn không nỡ bỏ qua!

"À, chào tiên tử! Tiểu nhân là Lý Cẩu Đản, vô tình lạc vào đây ạ. Tiên thảo này... nó tự bay vào tay tiểu nhân chứ tiểu nhân đâu có ý định cướp đoạt gì đâu ạ!" Cẩu Đản lại bắt đầu bài ca "vô sỉ".

Mộ Dung Băng nhíu mày. Nàng chưa từng gặp kẻ nào mặt dày đến thế. "Nói nhảm! Đưa tiên thảo đây, nếu không, đừng trách ta không khách khí!"

Cẩu Đản thấy tình thế nguy hiểm, hắn lập tức nghĩ ra một kế. Hắn lùi lại một bước, giả vờ như rất sợ hãi. "Tiên tử đừng nóng! Tiên thảo này... nó có vẻ kén chủ! Tiểu nhân đang thử xem nó có hợp với mình không thôi!"

Hắn vừa nói, vừa lén lút vận dụng Khí Hạt Đậu và chiếc nhẫn không gian hết công suất. Hắn không cố gắng nhổ cây, mà chỉ tập trung lực hút vào... chính cái gò đất mà Phượng Hoàng Tiên Thảo đang mọc. Mục tiêu của hắn không phải là cành lá, mà là... cái gốc rễ và đất xung quanh!

Mộ Dung Băng thấy hắn làm trò, khinh thường không thèm ngăn cản. Nàng nghĩ hắn chỉ là tên phàm nhân, có làm gì cũng vô dụng.

Nhưng đột nhiên, "Ùm!" Một tiếng động lạ vang lên. Cả cái gò đất nhỏ, cùng với Phượng Hoàng Tiên Thảo đang mọc trên đó, bị chiếc nhẫn của Lý Cẩu Đản hút... biến mất hoàn toàn! Nước hồ bắn tung tóe.

Mộ Dung Băng trố mắt. "Cái gì?" Nàng không thể tin vào mắt mình. Phượng Hoàng Tiên Thảo, cùng với cả gò đất, đã biến mất!

Cẩu Đản thì đứng đó, khuôn mặt tái mét vì dùng quá nhiều linh khí, nhưng miệng vẫn toe toét cười. "Ha ha ha! Tiên thảo này đúng là kén chủ, nó chui tọt vào nhẫn của tiểu nhân rồi! Chắc là duyên phận!" Hắn biết mình vừa chơi một vố cực lớn.

Mộ Dung Băng giận dữ đến mức run rẩy. Nàng chưa bao giờ gặp kẻ nào trơ tráo và may mắn đến mức này. "Ngươi! Ngươi dám cướp Phượng Hoàng Tiên Thảo của ta!"

"Ấy, tiên tử nói gì lạ vậy? Tiên thảo này tự động chạy vào nhẫn của tiểu nhân mà! Tiểu nhân cũng bất ngờ lắm!" Cẩu Đản vẫn giả vờ ngây thơ vô số tội. Hắn biết mình phải chạy ngay lập tức.

Không nói một lời, Mộ Dung Băng lao tới, khí thế Nguyên Anh kỳ bùng nổ. Cẩu Đản lập tức ba chân bốn cẳng chạy thục mạng, vừa chạy vừa la làng: "Cướp bóc! Tiên nữ cướp bóc! Cứu mạng!"

Hắn dùng hết sức bình sinh, vận dụng Vô Sỉ Độn Pháp, lăn lê bò toài, vấp ngã liên tục nhưng lại di chuyển nhanh một cách kỳ lạ. Mộ Dung Băng đuổi theo sát nút, kiếm khí tung hoành. Cuộc rượt đuổi náo loạn này lại một lần nữa khiến giới tu tiên thêm một phen xôn xao. Danh tiếng của Lý Cẩu Đản không chỉ là "vô sỉ" mà còn là "kẻ chuyên hút sạch".