Chương 6: Vô Sỉ Đối Đầu Băng Sương Mỹ Nữ

Cuộc chạm trán giữa Lý Cẩu Đản và Lâm Thanh Thanh ngay cổng Phù Vân Môn nhanh chóng thu hút sự chú ý. Lâm Thanh Thanh, đệ tử chân truyền của Lạc Hà Tông, danh tiếng lẫy lừng, dung mạo như tiên tử, đang đứng đối diện một tên tạp dịch gầy gò, mặt mày lấm lem bùn đất, lại còn khoác lên mình bộ đồ cũ rách mà hắn "mượn tạm". Khung cảnh này khiến không ít đệ tử Phù Vân Môn phải dụi mắt, ngờ vực.

"Ngươi chính là Lý Cẩu Đản?" Lâm Thanh Thanh một lần nữa hỏi, giọng điệu vẫn lạnh lùng như băng. Nàng quan sát hắn từ đầu đến chân, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

"Chính là tiểu nhân đây ạ!" Cẩu Đản vẫn giữ nụ cười toe toét. "Không ngờ tiểu nhân lại có duyên được tiên nữ giáng trần ghé thăm. Thật là phúc ba đời cho cái thôn Bồng Lai bé tí này!"

Lâm Thanh Thanh nhíu mày. Nàng chưa từng gặp kẻ nào vô sỉ đến vậy. "Ngươi đừng có luyên thuyên. Ta đến đây là vì ngươi đã làm nhục danh tiếng của giới tu tiên. Ngươi, một phàm nhân không linh căn, lại chuyên đi nhặt nhạnh, trộm cắp, rồi tự xưng là tu tiên giả? Ngươi không thấy xấu hổ sao?"

"Ấy, tiên nữ nói gì mà nặng lời vậy?" Cẩu Đản gãi đầu. "Tiểu nhân chỉ là... sống theo bản năng thôi mà. Hơn nữa, những thứ tiểu nhân nhặt được đều là đồ vô chủ, hoặc người khác không cần nữa. Thí dụ như cái váy tiên nữ đang mặc đây này, nếu tiên nữ không thích nữa, tiểu nhân cũng có thể 'nhặt' giúp ạ."

"Ngươi...!" Lâm Thanh Thanh tức đến mức mặt đỏ bừng. "Ngươi dám vô lễ với ta?"

Nàng rút kiếm ra, một luồng kiếm khí sắc bén hướng thẳng vào Lý Cẩu Đản. Các đệ tử Phù Vân Môn xung quanh đều hốt hoảng. Lâm Thanh Thanh ra tay không hề nương nhẹ.

Cẩu Đản thấy kiếm khí sắc lẹm bay tới, chân tay luống cuống. Hắn đâu có tu vi gì cao siêu để chống đỡ. Trong lúc hoảng loạn, hắn nhớ đến bài học về "Vô Sỉ Độn Pháp" của mình. Hắn lập tức "vấp chân", ngã nhào ra đất, lăn lộn như một cục bùn.

Kiếm khí của Lâm Thanh Thanh sượt qua người hắn, cắt đứt vài sợi tóc. Cẩu Đản nằm bò dưới đất, giả vờ rên rỉ thảm thiết: "Ối trời ơi! Tiên nữ định giết người phàm! Có ai không cứu mạng với!"

Lâm Thanh Thanh thấy hắn nằm lăn lộn như con sâu, bộ dạng vừa đáng ghét vừa buồn cười, không khỏi khựng lại. Nàng chưa bao giờ gặp kẻ nào vô liêm sỉ đến vậy.

"Ngươi đứng dậy ngay!" Nàng quát.

"Tiểu nhân không đứng dậy nổi đâu ạ! Tiên nữ ra tay ác quá, tiểu nhân cảm thấy nội thương nghiêm trọng!" Cẩu Đản vẫn nằm ỳ, thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng.

Đúng lúc đó, Trưởng lão Trương từ trong Phù Vân Môn vội vã chạy ra. "Lâm tiên tử, xin người dừng tay! Đây chỉ là một tên tạp dịch, không đáng để người phải động thủ!" Ông lão cũng phải bó tay với Lý Cẩu Đản, nhưng dù sao hắn cũng là người của Phù Vân Môn.

Lâm Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Nàng thu kiếm lại, trừng mắt nhìn Cẩu Đản: "Ngươi may mắn đó, nếu không phải vì danh tiếng Lạc Hà Tông, ta đã cho ngươi biết tay rồi!"

Cẩu Đản thấy nàng thu kiếm, lập tức bật dậy như lò xo, phủi phủi quần áo. "Ấy, tiên nữ đừng nóng giận! Sức khỏe là vàng bạc mà! Hay là tiểu nhân mời tiên nữ một ly trà giải nhiệt nhé? Trà Phù Vân Môn tuy không bằng tiên trà của Lạc Hà Tông, nhưng cũng đậm đà tình người lắm đấy ạ!"

Lâm Thanh Thanh không thèm trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng bỏ đi. Nàng không muốn lãng phí thêm thời gian với kẻ vô sỉ này.

Nhưng đúng lúc nàng quay lưng, Cẩu Đản lại nảy ra một ý. Hắn nhớ đến công dụng của Nhẫn Không Gian của mình. Hắn lén lút vận dụng "Khí Hạt Đậu", tập trung vào chiếc nhẫn. Nhẫn Không Gian chập chờn phát sáng, một luồng hút nhẹ nhàng bay ra, hướng về phía Lâm Thanh Thanh.

"Hả?" Lâm Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy... nhẹ nhõm một cách bất thường. Nàng liếc nhìn xuống, và khuôn mặt xinh đẹp của nàng lập tức biến sắc. Một chiếc khăn lụa thêu tinh xảo, vốn được nàng cài trên tóc, đã biến mất!

"Khăn của ta đâu?" Nàng sờ lên đầu, rồi quay phắt lại nhìn Cẩu Đản.

Cẩu Đản đứng đó, giả vờ ngây thơ. "Tiên nữ nói gì ạ? Khăn gì cơ?" Hắn thề rằng mình không hề có ý định lấy cắp, chỉ là "vô tình" hút vào thôi! Chiếc khăn lụa giờ đây đã nằm gọn trong không gian chập chờn của chiếc nhẫn.

"Ngươi! Tên vô lại này! Ngươi đã làm gì khăn của ta?" Lâm Thanh Thanh giận đến run người, lại rút kiếm ra.

Lần này, Cẩu Đản không giả vờ ngã nữa. Hắn biết mình đã trêu chọc quá trớn. Hắn ba chân bốn cẳng chạy thục mạng vào trong môn phái, vừa chạy vừa la làng: "Tiên nữ muốn giết người! Cứu mạng! Cứu mạng!"

Lâm Thanh Thanh tức giận đến mức quên cả hình tượng, nàng cưỡi kiếm đuổi theo, tiếng hét vang vọng khắp Phù Vân Môn: "Lý Cẩu Đản! Ngươi đứng lại cho ta! Ta không chém ngươi thì ta không phải Lâm Thanh Thanh!"

Cẩu Đản chạy trốn khắp môn phái, Lâm Thanh Thanh đuổi theo sát nút, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn và hài hước chưa từng có. Từ ngày đó, danh tiếng của Lý Cẩu Đản không chỉ dừng lại ở Phù Vân Môn mà còn lan ra toàn bộ giới tu tiên, với biệt danh mới: "Kẻ Chuyên Trêu Chọc Mỹ Nữ".

Hành trình tu tiên của Lý Cẩu Đản vẫn còn dài. Liệu hắn có sống sót qua những cơn thịnh nộ của Lâm Thanh Thanh, và tiếp tục "nhặt nhạnh" được những bảo bối nào nữa đây?