chap 22: bị săn

Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, cái nắng chói chang chiếu xuống ngôi làng vừa đón nhận những tin buồn.

Kazuka đang đứng cùng mọi người dưới một cái cây, bóng râm của cái cây bao phủ một vùng lớn.

Aiko với khuôn mặt lo lắng nhìn Kazuka, ánh mắt của cô như không lỡ xa rời người bạn nhỏ này.

" Nhớ quay về thăm chị lúc nào có dịp đó Kazuka"

" Vâng em biết mà, em hứa sẽ quay về thăm chị nếu có dịp mà"

" Em hừa rồi đó nha? Không được quên đâu đó, em mà quên là chị sẽ giận em đó"

" chắc chắn em sẽ về mà chị không cần lo"

Kazuka lấy từ trong người chiếc còi của mình đưa ra trước mặt Aiko.

" Nè, em tặng chị này"

Aiko bất ngờ với thứ mà Kazuka muốn tặng mình.

" Hả? Đây chẳng phải là chiếc còi mà ông em để lại cho em mà, sao lại tặng chị chứ?"

Kazuka nở một nụ cười tươi.

" Có sao đâu, chỉ là một cái còi thôi mà, giờ em thấy nó bình thường rồi. Chỉ là một cái còi mà, có chị và mọi người làm bạn thì chắc chắn là tốt hơn rồi"

Aiko bất ngờ nhìn Kazuka, ánh mắt mang theo sự tò mò.

" Từ khi nào em nói được những câu đó vậy? Có vẻ như em đã trưởng thành hơn rồi nhỉ? Vậy chị sẽ nhận món quà nay của em nhé"

" Được rồi tôi nói xong rồi, mọi người có gì căn dặn thằng bé thì nói đi"

Tất cả mọi người đều mỉm cười.

" Anh nhắc thằng bé rồi"

" Tôi cũng nhắc cậu Kazuka đây rồi"

" Hả? Mọi người ai cũng nói rồi sao? Vậy là tôi làm chậm hành trình của thằng bé à?"

Tsuyu đứng một bên, nhưng cậu lại không biết nói gì khiến cậu rất ngại và lùi lại phía sau. Kazuka cũng để ý đến Tsuyu đang lùi lại dần.

" Này Tsuyu? Tuy cũng ít nói chuyện với cậu nhưng ở lại nhớ chăm sóc mọi người nhé"

Tsuyu liền chuyển qua vẻ hống hách.

" Tôi biết rồi cậu không cần phải lo"

Sau đó lại mỉm cười.

" Dù sao thì cũng tạm biệt, hẹn ngày sau gặp lại nhé"

" Ừ"

Kazuka bước lên phía trước ba bước và quay người lại nhìn mọi người. Cậu nói lớn cho mọi người cùng nghe.

" Tạm biệt nhé mọi người. Tôi nhất định sẽ quay về thăm mọi người"

" Tạm biệt..."

Trên đường đi Kazuka đang suy nghĩa về câu nói của Aiko lúc nãy:" có vẻ như em đã trưởng thành nhiều rồi"

-" Cả đêm qua mình nằm suy nghĩ về những lời tên sát nhân kia nói trước khi chết, nó cứ liên tục hiện lên trong tâm trí mình. Mặc dù mình với tên đó trước kia chả có quen biết gì"

-" Mình cảm thấy trước kia của mình vẫn quá vô tư và vẫn không chịu suy nghĩ gì."

Kazuka tự mỉm cười nhẹ.

" Mình đang tự kiểm điểm bản thân mình à?"

"Haizzz"

" Nhưng dù sao thì để thực hiện được ước mơ có những người bạn và những người thân, thì mình cần trước hết là có khả năng bảo vệ họ. Chắc chắn cách duy nhất chính là mạnh hơn"

" Hình như ông mình trước kia cũng từng hối hận khi không chịu mạnh lên mà cứ muốn bình yên mà đánh mất bà nhỉ?"

" Được rồi, vậy thì thẳng tiến đến Enjaku nào"

Chuyển cảnh.

Chiếc xe ngựa đang chạy trong đêm tối với một chiếc đèn được treo trước xe ngựa. Màn đêm tĩnh mịch khiến cho chiếc xe ngựa với ánh lập loè như một sinh vật nhỏ bé.

Takeshi vé tấm rèm của xe ngựa ra, ông lão lái xe ngựa thấy vậy cũng liền quay lại. Ánh đèn lập loè từ một ngọn đèn khiến cho ngồi cạnh nhau cũng khó mà nhìn rõ mặt nhau.

" Có chuyện gì sao cậu trai trẻ?"

Takeshi bước ra và ngồi cạnh ông lão.

" Đi trong đêm tối như vậy có ổn không ông"

" Cậu đừng lo, đây là một đoạn đường phẳng mà, cứ để xe ngựa chạy vậy cũng không sao đâu. Trừ khi bị thứ gì đó chú ý đến thôi, nếu hai người không gấp rút muốn quay lại nhà thì tôi đã để cho ngựa nghỉ đêm rồi"

" Thứ gì đó chú ý là sao?"

" Ban ngày cậu có chú ý đến hai bên cánh rừng không?"

" Ừ, tôi có. Nhưng nó có vấn đề gì sao?"

" Cậu vẫn không biết à, thường thường mấy khu rừng hay có quái vật mà"

Takeshi hoảng hốt và nhìn ông lão.

" Cái gì? Vậy tại sao không nói sớm chứ?"

Takeshi liền cầm lấy chiếc đèn đang treo trước xe và thổi một hơi khiến nó tắt đi.

" Mau cho xe dừng lại đi"

Sáng hôm sau. Chiếc xe ngựa lại tiếp tục chạy. Ba người đang ngồi ăn lương khô. Airi với khuôn mặt khó chịu khi nhìn miếng lương khô trên tay.

" Tôi không ăn cái thứ này đâu, khô như vậy ai mà ăn được chứ?"

Takeshi với cái miệng phìng to vì cậu nhét rất nhiều lương khô vào mồm nhìn về phía Airi.

" Có sao đâu chứ, khô thì uống nước được mà"

Airi tức giận với Takeshi, cô đáp miếng lương khô ra ngoài và quay lại mắng cậu.

" Cậu đi mà ăn chứ tôi không ăn nổi nữa đâu, tôi đi ngủ đây"

Airi liền nằm ra ngủ, Takeshi ngồi đó cũng bất ngờ

" Hả? Trời vừa mới sáng mà, sao lại ngủ tiếp vậy"

" Kệ tôi"

Takeshi đang mắc nghẹn, cậu lấy tay vỗ vào ngực liên tục, tay cầm lấy bình nước và tu ừng ực. Ợ ra một hơi dài, cậu sảng khoái cười lớn.

" Tí nữa thì chết mà"

" Mà Airi ơi? Cậu chỉ tôi cái chiêu quả cầu của cậu được không? Có gì tôi còn bảo vệ cậu?"

Airi liền ngồi dậy, gương mặt nghiêm túc nhìn Takeshi.

" Tôi không biết dạy đâu, mà có dạy thì chắc cậu cũng không hiểu hoặc không thành công đâu"

" Hể? Sao vậy? Cậu ăn tham quá vậy? Mau chỉ mình đi?"

" Không phải là tôi không muốn dạy cho cậu, mà là nó có một vài vấn đề"

Takeshi vẫn ngồi tươi cười.

" Không sao đâu, nếu không được thì thôi, đằng nào chúng ta cũng còn hai ngày nữa mới đến nơi mà"

Đối mặt với vẻ mặt vô tư của Takeshi, Airi đành chấp nhận với sự cau có.

" Thôi được, nếu không được thì là do cậu nhé?"

" Ừ, tôi biết mà"

" Nhắm mắt lại đi"

" Sau đó cậu phải tập trung cảm nhận năng lượng"

Màn đêm buông xuống, chiếc xe ngựa đang đỗ tại cạnh một khu rừng, Airi bất ngờ với những gì nhìn trước mắt. Đó là Takeshi, cậu đang vừa xoa vừa thổi tay mình vì đau.

" Là cậu đấm nó hả Takeshi?"

" Ừ là mình làm đó"

Bên cạnh chỗ Takeshi đang đứng là một thân cây lớn bị đổ xuống.

" Mình cũng không ngờ là học dùng năng lượng lại có thể mạnh như vậy đó"

" Thật hả Takeshi?"

" Hả? sao lại hỏi tôi vậy chứ?"

Airi lấy lại bình tĩnh, ho ra một tiếng.

" Tôi không ngờ khả năng cường hoá bằng năng lượng của cậu lại tốt đến vậy thôi. Vừa mới học lúc sáng mà cậu đã đấm đổ một cái cây là rất mạnh đó"

Mũi của Takeshi dài ra, cậu chống tay, ngước mặt lên trời cười lớn.

" Sao nào? Tôi cũng có tài năng nhé. Cứ đợi đó đi Kazuka, tôi sẽ hạ cậu trong lần gặp tiếp theo"

Ông lão lái xe ngựa, đang ngồi cạnh một chiếc nồi đặt trên một cái hố toả ra một ngọn lửa nóng rực.

" Đúng là tuổi trẻ mà"

" Được rồi, hai cô cậu ra ăn đi cho nóng"

Đang ngồi ăn bỗng nhiên Airi cảm nhận được một thứ gì đó, cô rùng mình mà quay đầu về đằng sau khu rừng.

một nguồn năng lượng cực kì tà ác đang đến, cô cắn răng mà suy nghĩ.

-" Cái quái gì vậy? Nguồn năng lượng này quen quá."

-" Nó đang đi đến gần mình sao? Nhưng sao nó lại biết vị trí mình chứ?"

-" gần quá. Không lẽ là Gravulorn sao? Khốn kiếp, gặp con gì không gặp, sao lại gặp nó chứ?"

Airi hoảng loạn nhìn về phía Takeshi và ông lão đang ngồi ăn.

" Hai người, mau tránh khỏi khu rừng"

Nói xong Airi liền chạy đi về hướng ngược lại với khu rừng. Hai người đang ăn cũng bất ngờ nhìn cô.

" Này đi đâu vậy Airi?"

" Không có thời gian đâu, mau theo tôi"

Ông lão là người đứng lên trước và chạy đi, quay lại và gọi Takeshi.

" Mau chạy đi cậu trai trẻ"

Takeshi cũng chạy ngay sau, cậu chạy bắt kịp ông lão.

" Có chuyện gì vậy hả ông?"

" Ta không biết, nhưng thấy cô bé kia hoảng vậy thì chắc chắc sẽ có chuyện rồi"

" Có chuện sao? Không lẽ là quái vật như lời ông kể?"

" Cũng có thể lắm, cô bé kia biết dùng năng lượng chắc là cảm nhận được đó"

Airi chạy phía trước, cách không xa Takeshi và ông lão chạy. Cô quay lại, giọng nói mang theo sự hối thúc.

" Mau lên mọi người"

Ánh mắt của Airi nhìn về phía khu rừng phía sau, vẻ mau lo lắng hiện rõ.

-" nó sắp đuổi kịp rồi, hiện giờ mà đối đầu với nó là chết chắc. Khốn kiếp, năng lượng của mình chỉ có hai phần thì làm sao mà đối đầu với nó được chứ?"

Bên trong rừng, một bóng đen đang lao vút đi, nó nhảy ra khỏi khu rừng, đáp đất tại chỗ trước đó mà nhóm Takeshi đã ngồi.

Thấy Airi quay lại nhìn về hướng khu rừng, hai người phía sau đang chạy cũng quay lại. Bọn họ đều chung một biểu cảm, bất ngờ và sợ hãi đang bao trùm lấy cả ba người.

-" nó nhanh quá, như vậy thì làm sao mà chạy được đây?"

" Nhanh nữa nên, nếu không sẽ chết đó"

Ánh sáng từ chiếc bếp lửa đã soi sáng hình dáng của con quái vật.

Nó cao hơn 1 tharn, mặt nó giống như một con nhím, cơ thể mọc rất nhiều lông màu đen. Nó có tai rất dài và hướng thẳng lên trời, tay của nó dài gần chạm đến mặt đất và móng vuốt sắc nhọn.

Nó gào lên một tiếng lớn, âm thanh vang vọng khắp màn đêm u tối. Khi gào, miệng của nó mở ra rất rộng. Có hàm răng dài và nhọn giống như một con cá mập. Đôi mắt của nó chỉ có một màu đen sâu thắm.

Nó phóng đi với tốc độ rất nhanh, lao thẳng về hướng mà mọi người đang chạy. Mọi người quay lại nhìn nhưng không thấy nó ở chỗ đống lửa nữa.

Bất ngờ một hơi thở ngay cạnh ông lão đánh xe. Takeshi cũng chạy cạnh, hai người bất giác mà quay đầu sang. Đôi mắt đen của nó nhìn về phía hai người. Sự sợ hãi bao trùm lấy tất cả.

Airi đang chạy thì quay lại nhìn một lần nữa, cô cắn môi mình chảy máu và quay người lại.

Đưa tay phải ra trước mặt, một đòn tấn công mang theo năng lượng màu đỏ như một cơn lốc xoáy hướng thẳng về phía con quái vật.

" Xích Lôi Bão Ảnh!!!!!"

Con quái vật bị trúng đòn liền biến mất trong màn đêm tối. Takeshi và ông lão đánh xe liền ngã ra đất mà thở. Airi quay lại với vẻ mặt khó chịu.

" Không có thời gian đâu, mau chạy tiếp đi"

Takeshi và ông lão đang ngồi trên mặt đất và nhìn về phía sau Airi với vẻ hoảng hốt, Takeshi lắp bắp không thể nói thành lời.

" Ai... Airi... Phía... Phía sau cậu"

Airi cũng cảm nhận được, nhưng cô không quay đầu lại. Cơ thể con quái vật đang chảy máu vì đòn đánh vừa nãy của cô.

-" khốn kiếp, nó muốn chêu đùa sao? Khả năng mình quay lại là nó tung đòn ngay. Con Gravulorn này rất thích tấn công phía sau lưng nữa. Quá khó để phản công với tốc độ đó"

Airi cắn răng, năng lượng màu đỏ bao quanh toàn thân cô, con quái vật thấy vậy liền đưa một tay với móng vuốt dài lên.

" Con quái vật kia, ta không sợ ngươi đâu, chỉ là ta ngại đối đầu thôi"

" Vực thảm máu"

Trong phạm vi 5 tharn xung quanh Airi, xuất hiện một vùng với màu đỏ trong như một đầm lầy.

Con quái vật chuẩn bị tấn công, thì nhận ra mình đang tụt dần xuống, nó hoảng loạn vùng vẫy nhưng càng vùng vẫy thì càng bị kéo sâu xuống.

Nó mở miệng ra và gào lên khiến mọi người phải bịt tai lại vì khó chịu.

Airi cũng nhận ra điều bất ổn trong lần kêu này của nó. Âm thanh hoàn toàn khác với lúc nó nhảy ra khỏi khu rừng.

" Không ổn rồi, mau đứng dậy mà chạy đi nó đang gọi đồng bọn đó"

Takeshi và ông lão liền đứng dậy và chạy tiếp. Takeshi tụ năng lượng vào tay, nhảy lên trên đầu con quái vật đang bị nuốt chửng bởi đòn tânh công của Airi. Cậu tung ra một cú đấm vào đầu của nó và nhảy qua bên kia cái hố do Airi tạo ra.

" Dám doạ tao hả con quái vật thối?"

" Mau nhanh lên, không có thời gian đâu"

Airi cắn răng, mắt liếc nhìn xung quanh màn đêm tĩnh mịc.

-" Ở đây là một vùng đất trống rộng lớn, làm gì có chỗ trốn chứ, phải làm sao đây?"

Cả ba đang chạy trong màn đêm tối, một hòn đá lớn hiện ra trước mặt, nó giống như một tấm lá mỏng manh vậy. Cả ba người liền chạy đến hòn đá lớn này và lấp phía sau nó. Tiếng thở dốc đang lấn áp tiếng gió nhẹ.

Ngồi phía sau hòn đá, Airi cắn răng mình một cách khó chịu, liếc nhìn một lần nữa vào màn đêm tối, cô quay lại nhìn Takeshi.

" Takeshi, bảo vệ cơ thể tôi"

" Hả? Bảo vệ?"

Airi chĩa năm ngón tay bùng mình, nguồn năng lượng từ những đầu ngón tay phóng thẳng vào bụng của cô. Đồng tử liền co lại vì căn đau, biểu cảm đau đớn khiến Takeshi hốt hoảng, cậu cầm lấy vai Airi khi cô đang ngục xuống.

" Cậu làm cái gì vậy Airi? Cậu điên à?"

Máu đỏ đang chảy ra không ngừng, bộ quần áo của cô giờ chỉ còn là màu đỏ, máu rơi xuống đất và đang hình thành những vũng máu.

Ông lão đánh xe ngồi bên cạnh cũng hoảng hốt nhìn Airi. Ông không thể nói nên lời nào.

Takeshi liền nhìn ông lão ngồi phía sau và thúc dục.

" Mau lại đây giúp tôi"

Cậu liếc nhìn lại Airi với vẻ mặt lo lắng. Chưa thấy ông lão chạy ra, Takeshi cắn răng, ngẩm đầu lên và nhìn lại về phía ông lão.

Tim của Takeshi đang đập liên tục như muốn nổ tung ở trong lồng ngực, cổ họng cậu như bị thứ gì đó làm nghẹn mà không thể nói thành lời. Mồ hôi đang liên tục toát ra từ người cậu.

Miệng cậu lắp bắp như đang muốn nói cái gì đó.

" Ông... Ông lão"

Ông lão vốn đang ngồi phía sau trước đó giờ đây đã không còn nguyên vẹn. Chỉ còn phân thân ở đó với máu chảy liên tục.

Đầu của ông lão đã mất.

Airi đang đưa bàn tay của mình vào bụng của chính mình, cô như đang muốn tìm kiếm một thứ gì đó, tay của cô đang tìm mọi ngõ ngách của bụng mình khiến cô đau đớn. Nước mắt Airi chảy xuống không ngừng, mặt của cô sát với mặt đất nên Takeshi không hề biết.Cậu vẫn chết lặng nhìn về phía sau.

Cơn bàng hoàng vẫn chưa hết thì một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cậu.

Con quái vật đã xuất hiện ngay sau, bộ răng của nó là phần sáng nhất của cơ thể. Phía sau cậu có rất nhiều bộ răng từ bé đến lớn. Chưa kịp quay đầu về sau thì những bộ răng đó cũng đang xuất hiện phía trước của cậu.

Như một con chuột đang bị dồn vào đường cùng, Takeshi bao bọc năng lượng màu cam toàn cơ thể, cậu rất muốn đứng dậy nhưng chân của cậu đang không cho phép làm điều đó.

Bất ngờ Airi cua tay ra, đáp một viên đá có hai đầu nhọn màu đỏ ra. Năng lượng đang bao bọc toàn bộ cơ thể của cô cực kì dày đặc. Vết thương cũng đang được hồi phục.

" Không cần đâu Takeshi, cậu cứ ngồi im đó đi"

Airi đứng dậy với sự quyết tâm bị bóng mà đêm che mất.

" Vực thẳm máu!!!!"

Lần này Airi đã thi triển nó ra với phạm vi cực lớn. Một cái hố rộng lớn hiện ra trong đêm.

Những tiếng kêu của những con Gravulorn vang vọng khắp màn đêm. Chúng giống như đang bị kẹt trong một cái đầm lầy không nối thoát vậy, chúng vùng vẫy trong hỗn loạn.

Nhưng vẫn có những con chưa bị kẹt trong " Vực Thẳm Máu" của Airi, chúng nhảy lên ở khắp nơi và cùng hướng về một hướng với vẻ mặt hung dữ, tay chúng đưa sẵn lên cao để tấn công

Airi liền triệu hồi ra những sợi xích bao quanh cơ thể, tay cô cầm một đầu khác. Sợi xích có màu đỏ và những ánh hồng đỏ bao quanh sợi xích, vung một đường khiến cho sợi xích quay đi đánh bay toàn bộ lũ quái vật.

" Huyết Xích!!!!!"

Chiêu " Vực thẳm máu" của Airi đã nuốt rất nhiều con quái vật và hoá thành mặt đất ban đầu.

Những con quái mà cô đánh liền rơi xuống mặt đất. Có những con thì chết nhưng có những con vùng vẫy trong đau đớn rồi mới chết.

Cú vung xích đó sắc bén như dao mà để lại những đường chém trên người những con quái vật, chúng bốc cháy như một ngọn lửa màu hồng vậy.

Takeshi vẫn ngồi dưới đất và chiêm ngưỡng màn trình diễn của Airi mà không nói lên lời.

Nhưng Airi vẫn cảm nhận được từ đằng xa vẫn còn những con khác đang lao tới với tốc độ rất nhanh. Đột nhiên những nguồn năng lượng của những con Gravulorn đang biến mất dần.

" Cái quái gì? Tại sao lại mất cảm nhận của một số con vốn trong vùng cảm nhận của mình chứ?"

Từ bên trong rừng sâu thẳm, có rất nhiều những bóng đen lớn đang vút đi qua những cái cây, trên miệng của chúng vẫn ngậm theo vài bộ phận của những con Gravulorn.

Nó đang hướng thẳng đến chỗ của Takeshi và Airi.

Airi bỗng đứng chết lặng, đôi mắt mở to kinh ngạc như không tin vào những gì mình vừa cảm nhận. Một luồng năng lượng đen tối, độc ác đang từ đằng xa phóng tới, lạnh lẽo và đầy sát khí, khiến không khí xung quanh dường như ngưng đọng lại.

Tim cô đập rộn ràng, hơi thở gấp gáp và cơ thể run lên từng đợt như bị luồng điện vô hình đâm xuyên qua. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ trở nên u ám và nặng nề đến mức cô gần như không thể cử động, một cảm giác sợ hãi tột độ dâng lên, bóp nghẹt cả lý trí và tâm trí cô. Đôi mắt cô lóe lên vẻ kinh hoàng tột cùng, cố gắng tìm cách thoát khỏi bóng đen sắp ập đến, nhưng vô vọng – thứ độc ác ấy đã gần bên, không thể tránh khỏi.

-" không lẽ là báo đen sao? Chúng cảm nhận được mình vì mình dùng quá nhiều năng lượng sao?"

Một bầy báo đen lặng lẽ di chuyển như một bóng tối trong rừng rậm um tùm, bộ lông bóng mượt hút mất ánh sáng yếu ớt xung quanh. Đôi mắt nó rực cháy với ánh nhìn lạnh lùng, sắc bén của một kẻ săn mồi không khoan nhượng, xuyên thấu màn đêm như hai ngọn lửa xanh lục ma quái.

Từ những bàn chân to lớn của nó vươn ra những móng vuốt sắc nhọn, cong vút và đầy uy lực, có thể xé nát áo giáp hay da thịt một cách dễ dàng đáng sợ. Họng nó chứa bộ răng nanh dài và to như những chiếc dao găm, lấp lánh dưới ánh sáng khi nó rít lên một tiếng gầm thầm lặng — một lời cảnh báo cho thấy đây không chỉ là một sinh vật uyển chuyển mà còn là một kẻ sát thủ sinh ra từ bóng tối sâu thẳm.

Thoát cái, những con báo đen với thân hình to lớn đã đang đi xung quanh chỗ Airi và Takeshi. Chúng đi vòng quanh như đang chơi đùa với một thứ đồ chơi mà thiên nhiên vừa tặng cho chúng. Với vóc dáng cực lớn, đứng trước nó giống như đang nhìn một chiếc đồng hồ cát trôi về những hạt cái cuối cùng vật.

Takeshi đứng chết lặng nhìn xung quanh, cơ thể run lên bần bật.

" Cái... Cái quái gì vậy? Là báo đen sao? Nhưng sao nó to quá vậy?"

Với chín con Drekh bao quanh, cả Airi và Takeshi đều không dám cử động quá mạnh, có cảm giác như nếu chỉ đưa tay lên thôi là chúng sẽ lao vào và xé xác ngay lập tức.

" Là Drekh... Báo đen Drekh..."

" Drekh?"

" Chúng đang đến tìm tôi, cậu nên ngồi xuống dưới đất một cách từ từ đi"

Takeshi với sự khó hiểu và sợ hãi trộn lẫn trong đầu, cậu hốt hoảng nhìn Airi.

" Là sao? Sao lại ngồi xuống chứ?"

" Nghe tôi đi, cậu hãy từ từ, chậm rãi ngồi xuống đi"

Takeshi làm theo những gì Airi nói, nhưng sự khó hiểu vẫn còn bên trong cậu. Takeshi liền chậm rãi ngồi xuống nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn xung quanh với sự cảnh giác cao độ trước những tiếng ngầm gừ của bầy Drekh.

Ánh mắt của chúng đang dồn về chung tâm. Chính là Airi, có vẻ như mục tiêu của chúng không phải là Takeshi mà chính là Airi.