Ánh mắt của Airi ánh lên một quyết tâm sắt đá, không hề lay chuyển. Dù thân thể mệt mỏi, tim cô vẫn đập đều với một ý chí kiên cường không gì có thể phá vỡ. Cô đứng chắn trước Takeshi như một bức tường vững chắc.
" Ai là đầu đàn của các ngươi? Mau ra đây"
Một con Drekh bước ra từ đằng sau những con Drekh khác.
Thân hình của nó có chút to hơn những con khác, răng nanh của nó cũng dài hơn bình thường. Và nguồn năng lượng của nó toả ra mang theo khí thế của một con thủ lĩnh.
Nhìn thấy nó bước ra, Airi ngẩng cao đầu của mình lên, giọng nói mang theo sự kiên định.
" Các ngươi đang đi săn ta đúng chứ? Vậy thì tha cho cậu ấy đi, ta biết các ngươi cũng chỉ chơi đùa chứ không ăn con người nhỉ?"
Giọng nói của con báo đen thủ lĩnh van lên vang lên, chậm rãi như tiếng gầm bị nén lại giữa đêm sâu. Âm trầm, dày và sắc lạnh, tựa như tiếng gió rít qua rặng đá trong hang tối. Mỗi từ phát ra đều khiến không khí xung quanh như đặc quánh lại, khiến kẻ đối diện vô thức nín thở mà lắng nghe.
Không cần gào thét, hắn chỉ cần cất giọng cũng đủ khiến cả bầy phải cúi đầu phục tùng. Đó là thứ âm thanh mang theo trọng lực của uy quyền, của kinh nghiệm, và cả bóng tối mà hắn đã sống cùng quá lâu. Giọng hắn không cao, không gấp, nhưng từng chữ đều như móng vuốt sắc bén rạch vào lòng kẻ khác, để lại cảm giác lạnh buốt như thể bị một cặp mắt dã thú dõi theo trong rừng đêm.
" Được thôi, ta cũng không hứng thú với bạn của ngươi"
" Thật không ngờ ngươi lại lang thang ngoài này mà không có ai đi cùng đó. Vậy ra thông tin ngươi đã trốn mất là đúng nhỉ?"
Airi không hề yếu thế khi ra điều kiện với kẻ đầu đàn đó.
"Được vậy đi theo ta ra xa nơi này đi. Ta đoán ngươi cũng không muốn ta tự rút năng lượng của mình mà tự sát chứ"
Với sự bình tĩnh của một kẻ đầu đàn, cho dù bị uy hiếp nhưng nó vẫn bình tĩnh.
" Được thôi"
-"Đây không thể là một cái bẫy, xung quanh con nhóc này không hề có năng lượng của bất kì một con ma cà rồng nào khác"
Takeshi ngồi dưới đất lặng giữa khoảng không, đôi mắt mở to mà không thể thốt lên lời nào. Mái tóc cô lay động trong gió, dáng lưng nhỏ bé của cô dần khuất xa.
" Airi..."
Airi quay lại với một nụ cười rạng rỡ trên môi, cho dù là màn đêm cũng không thể khiến nụ cười đó giảm đi ánh hào quang.
" Đừng lo, tôi sẽ không sao đâu"
Bước đi trong màn đêm tối cùng với bầy báo đen đi ngay sau. Vẻ mặt suy tư và lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt xinh xắn của cô.
-" Khốn kiếp, tuy mình đã cắt lọc năng lượng mà quản gia đã cho vào người mình để quan sát cơ thể. Nhưng khi viên đá bị phá hủy thì chắc chắn tín hiệu sẽ được gửi đi. Arata mau đến cứu ta đi"
-" Chắc chắn khi hắn đến sẽ bắt mình về cho xem, mình đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi"
Cả bầy báo đen đang đi theo Airi ngay phía sau với những bước chân gần như không phát ra âm thanh.
Đột nhiên bọn chúng cảm nhận được một thứ gì đó, một thứ gì đó lao đến với tốc độ cực nhanh. Con đầu đàn đang đi trước liền nhe răng ra vì tức giận.
" Ngươi dám lừa bọn ta"
Con đầu đàn vừa nói dứt câu, một vụ nổ lớn liền hiện ra ngay trước mặt nó. Đây không phải là một đòn năng lương, mà là một ai đó vừa đáp xuống nơi này.
Khói bụi dần tan đi, một cái hố cực lớn hiện ra. Đằng sau lớp khói bụi đó hiện ra một người đàn ông rất thanh lịch mà đứng ở đó.
Hắn đứng đó với hai tay để sau lưng. Mái tóc dài màu tro bạc được buộc gọn sau gáy bằng một dải ruy băng đen, từng lọn tóc rũ nhẹ trên vai áo. Gương mặt hắn thanh tú, lạnh lẽo như được chạm khắc từ đá cẩm thạch, với đôi mắt hẹp sâu thẳm, mang sắc đỏ thẫm như máu khô, phản chiếu ánh nhìn vừa điềm tĩnh vừa đáng sợ – như thể từng nhìn thấu hàng thế kỷ nhân loại.
Bộ lễ phục hắn mặc luôn hoàn hảo không tì vết: chiếc áo sơ mi màu đen bóng, áo choàng đuôi tôm màu đen, cúc bạc khắc hoa văn cổ xưa. Trên tay, hắn đeo găng tay đen, che đi đôi bàn tay thon dài.
Dù chỉ là một người hầu, nhưng hắn mang theo một khí chất quyền quý.
Giọng nói từ người quản gia này rất âm trầm như vang vọng lên từ đáy của vực thẳm.
" Cô có sao không công chúa?"
Airi đứng ở đầu bên kia của cái hố với nhiều vết lứt do quản gia của mình tạo ra.
" Ta ổn, ngươi sử lí hết bọn chúng cho ta"
" Vâng thưa cô chủ"
Bầy báo đen thấy Arata liền hoảng hốt, chúng quay đầu bỏ chạy nhưng đã quá muộn.
Arata đưa tay trái của mình lên trời triệu hồi ra hàng loạt thanh kiếm với màu đỏ tươi bay lơ lửng trên bầu trời đêm, vẻ mặt của lão rất nghiêm nghị và ánh mắt đang muốn phán xét những con báo đen khổng lồ kia.
Hắn hạ tay của mình xuống, những thanh kiếm liền phóng ra hướng thẳng về bầy Drekh.
Nhưng bầy báo đen này cũng khá mạnh. Những thanh kiếm được phóng ra chỉ găm vào một số con, có những con khá có thể đánh văng những thanh kiếm ra và tiếp tục chạy.
Quản gia Arata không thèm quan tâm đến đám báo đen kia nữa liền quay lại và đi dần về phía Airi, đưa một tay ra như đang muốn mời gọi cái gì đó.
" Về thôi cô chủ"
Airi với vẻ mặt tối sầm và màn đêm tối này khiến biểu cảm của cô không thể nhìn rõ. Giọng cô phát ra với sự nghiêm túc và ra lệnh cho Arata.
" Ta biết ngươi sẽ nói câu này mà"
" Ngươi về đi, ta không về đâu"
Arata vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng đó.
" Cho tôi một lí do hợp lí nhất để tôi không ép cô về bằng vũ lực đi cô chủ?"
Răng của Airi đang nghiến vào nhau.
" Ta không muốn về đó nữa, ta cảm thấy thế giới này hợp với ta hơn Arata à"
" Tôi đã nhắc với cô rất nhiều lần rồi nhỉ? Thế giới của con người này không dễ sống như cô nghĩ đâu công chúa ạ. Nếu như lúc nãy tôi không đến thì cô sẽ bị chết bởi bầy Drekh đó"
" Nó là loài truyên đi săn ma cà rồng mà cô quên rồi sao?"
Airi ngẩng mặt lên, ánh mắt màu đỏ của cô mang theo sự kiên định và quyết tâm.
" Ta biết chứ, nhưng ta sẽ không về đâu"
" Cô rất cứng đầu đó thưa công chúa"
Ánh mắt Airi đượm buồn và mang theo vẻ khẩn thiết nhìn Arata, ánh mắt ấy khiến cho người quản gia già có chút mềm lòng.
" Ngươi chăm sóc ta từ bé dúng chứ"
" Dạ vâng ạ"
" Thậm chí số lần ta nhìn mặt của ngươi trong một ngày còn nhiều hơn số lần ta nhìn mặt cha mẹ ta trong một năm nữa"
" Ta quá chán nản với cái cuộc sống ở đó rồi, ngươi đã ở cùng ta lâu như vậy thậm chí không cả nhìn ra sao?"
Người quản gia già nhắm đôi mắt già nua của mình lại, ông ấy đang rất khó sử.
-" cô chủ muốn đánh vào tâm lí mình sao?"
" Cô Airi xin hãy nghe tôi đi, hãy trở về đi ạ. Tôi đã phục vụ cả dòng tộc này được 21 đời rồi đó. Tôi có thể tự tin với kiến thức bằng cả một thư viện của mình mà khẳng định. Cô chưa đủ trưởng thành để ra ngoài này đâu"
" Các anh của cô cũng đều trưởng thành và trở thành những kẻ vang danh khắp nơi mà. Vì vậy xin cô hãy về nhà đi, cô Airi"
Trời còn nhợt nhạt một màu lam xám khi chân trời bắt đầu loé ra những tia ánh sáng đầu tiên. Như ai đó vừa vẽ một nét cọ mỏng màu vàng cam lên nền trời u tối vậy, ánh bình minh len lỏi ra khỏi màn đêm, chậm rãi mà không thể ngăn cản.
Mặt trời hiện dần như một viên ngọc đang được mài sáng. Ánh sáng ban đầu yếu ớt, mỏng như sương, nhuộm cả bầu trời thành những dải màu rực rỡ – pha trộn giữa hồng, cam và vàng, như một bức tranh không ai có thể sao chép.
Airi đứng im, nơi những ánh bình minh đang chiếu sáng màn đêm. Gió thổi qua mái tóc màu hồng của Airi khiến nó đung đưa nhẹ vài sợi tóc
Nước mắt cô chậm rãi rơi xuống, lăn dần trên gò má. Cô cắn chặt môi, bàn tay nắm chặt lại. Không ai biết trong lòng cô đang gào thét đến mức nào.
" Nơi các ngươi luôn xem là nhà đối với ta nơi đó giống như là một nơi của những trò chơi vương quyền vậy"
Cô khóc – không phải vì yếu đuối, mà vì cô đã mạnh mẽ quá lâu. Và giờ đây… chỉ còn mình cô, đứng giữa ranh giới của tự do, không ai cứu lấy.
" Cảm giác như mỗi ngày của ta đều mang theo cả đống áp lực vậy, cảm giác như ta chỉ lơ là đi một khắc tập luyện thì cái danh công chúa thiên tài của ta sẽ biến mất vậy"
" Kẻ có tiềm năng nhất trong số các người em sao? Ta không quan tâm đến nó nữa đâu"
Arata đứng lặng một hồi, ông không thể để cô ở ngoài này nhưng đây lại là mong muốn của cô, ông cũng không thể phá hỏng điều đó được.
"Vậy, quyết định của cô là không về sao?"
" Phải ta sẽ không về, ta cảm thấy hứng thú hơn với thế giới này rồi, ta cảm thấy chỉ khi đi xa ra khỏi nơi đó thì ta chính là ta vậy"
" Vậy ai đã cho cô cái quyết tâm đó vậy?"
Airi mỉm cười một nụ cười đầy tự hào,
" Khi ta vừa bước ra khỏi thế giới này không lâu, thì nó đã dạy ta điều đó"
" Mà nói vậy cũng không rõ lắm nhỉ? Đúng hơn là thế giới này đang dần đả thông suy nghĩ của ta"
Người quản gia già với một sự lưỡng lự nhìn Airi một hồi lâu, ông đang băn khoăn các quyết định của mình.
" Cô chủ nói cho tôi biết là tôi phải làm sao bây giờ?"
" Tôi cần phải đưa cô trở về nhưng tôi lại không thể làm vậy khi nghe tiếng lòng của cô"
Đứng trước sự lựa chọn ấy, có thể thấy rõ sự lưỡng lự và khó sử hiện rõ trong ánh mắt sâu thẳm ấy.
" Cha ta cũng biết rồi phải không?"
" Dạ vâng, ông ấy cũng biết chuyện là tôi đi cứu cô rồi ạ"
" Con gái mình sắp chết mà vẫn bình tĩnh vậy sao?"
" Xin cô đừng nói những lời như vậy, thua cô chủ"
" Về nói rõ với cha ta là: ta sẽ không bao giờ về nơi đó nữa"
Người quản gia cúi đầu xuống để chào tạm biệt, cũng như kìm nén cảm xúc của mình lại.
Airi tám tuổi, mái tóc hồng được buộc gọn bằng một sợi dây màu đỏ, với một hình lớn như một con rơi đang tung cánh. Gò má lúm phính phính hồng hào như trái đào chín, lúc nào cũng phập phồng theo từng tràng cười trong trẻo. Nụ cười của cô như một tia nắng ban mai xuyên qua mây mù, làm bừng sáng cả không gian quanh mình – hồn nhiên, ấm áp và đầy sức sống.
Ánh mắt cô tròn xoe, trong veo như giọt sương đầu ngày, ánh lên vẻ tò mò và háo hức trước thế giới rộng lớn. Mỗi khi cô nhìn ai đó, người ta có cảm giác như cả tâm hồn mình được soi chiếu bằng sự chân thành và tinh khôi nhất – không một chút toan tính, không một vết bụi trần.
Dưới ánh nắng nhẹ, cô chạy nhảy tung tăng trên bãi cỏ ở giữa là một cây táo lớn với những quả táo chín đỏ, đôi chân nhỏ xíu lấm lem đất nhưng trái tim thì rực rỡ như một đóa hướng dương đang ngẩng cao đầu chào đời.
Quản gia Arata đứng lặng bên rìa cánh đồng, hai tay đặt nhẹ sau lưng, dáng người thẳng, nhưng ánh mắt lại sáng lên một cách lạ kỳ. Những vết chân chim hằn sâu nơi khoé mắt như cũng giãn ra đôi chút khi ông dõi theo Airi lúc nhỏ đang chạy nhảy giữa biển cỏ xanh mướt.
Gió thổi nhè nhẹ, cuốn theo tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp không gian. Cô bé chạy lon ton, đôi chân nhỏ xíu lướt qua từng vạt cỏ, vấp rồi lại cười, lại đứng dậy. Ông không gọi, cũng không ngăn, chỉ lặng lẽ mỉm cười – nụ cười hiền hậu, đong đầy yêu thương và yên bình.
Mái tóc bạc của ông lay nhẹ trong gió, tựa như thời gian đang ve vuốt một cách dịu dàng. Ông biết, những khoảnh khắc như thế này là món quà vô giá mà cuộc đời đã dành tặng – nơi tuổi già được nối liền với tuổi thơ bằng sợi dây vô hình của tình yêu thương.
Trong đôi mắt nhòe mờ vì năm tháng, ánh nhìn của ông vẫn chưa hề phai nhạt – vẫn dõi theo, vẫn tràn đầy sự trìu mến dành cho Airi, như thể chỉ cần đứng đó, nhìn thôi, là đủ thấy lòng mình bình yên.
Trong số những đứa trẻ mà ông đã chăm sóc qua bao đời nay, Airi chính là đứa bé mà Arata dành nhiều tình yêu thương nhất.
Airi liền dừng lại, ánh nhìn chuyển hướng qua cây táo với những quả táo chính đỏ, cô chảy ra nước miếng, ánh nhìn thèm ăn của cô hiện rõ.
Cây táo thường không quá cao, trung bình khoảng 1.5 đến 2 tharn, với thân cây màu nâu xám, sần sùi, vỏ có thể bong tróc nhẹ theo thời gian. Tán cây tròn rộng, tỏa ra đều theo nhiều hướng, tạo thành một chiếc ô xanh mát vào mùa xuân và hè.
Lá táo có màu xanh tươi, hình bầu dục, mép hơi răng cưa, mặt trên nhẵn bóng còn mặt dưới thì có chút lông mịn.
Khi mùa hè dần trôi qua, những quả táo bắt đầu chín. Chúng tròn trịa, treo lủng lẳng trên cành như những chiếc chuông nhỏ màu đỏ, xanh hoặc vàng tùy giống. Vỏ táo mịn màng, bên trong là phần thịt mọng nước, ngọt thanh hoặc chua nhẹ, rất được ưa chuộng.
Rễ cây táo cắm sâu vào lòng đất, giúp nó vững vàng trước mưa gió, như một biểu tượng của sự bình dị và kiên cường.
Airi lại gần cây táo, cô nảy ra ý định muốn chèo lên và hái chúng xuống để thoả mãn cơn thèm ăn của mình.
Cô bé Airi nhỏ nhắn đứng dưới gốc cây táo, ngẩng đầu nhìn lên những quả chín đỏ lấp ló giữa tán lá xanh mướt. Đôi mắt đỏ tròn xoe ánh lên vẻ háo hức, môi khẽ mím lại đầy quyết tâm. Không chần chừ, cô vươn tay nắm lấy một cành thấp, rồi thoăn thoắt leo lên như một chú sóc nhỏ.
Chiếc váy hoa khẽ tung bay trong gió, vướng víu đôi chút vào cành lá, nhưng cô chỉ bật cười khúc khích, gỡ ra rồi tiếp tục trèo cao hơn. Đôi chân gầy guộc nhưng chắc khỏe bám lấy từng nhánh cây, bàn tay lấm lem đất siết chặt lấy vỏ cây sần sùi. Trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi là sự rạng rỡ, hồn nhiên đến lạ lùng.
Khi đã lên tới một cành vững chãi, cô bé vươn tay với lấy quả táo đỏ au gần nhất.
“Tóm được rồi!”
Cô reo lên khe khẽ, ánh mắt long lanh niềm vui chiến thắng. Ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu xuống, phản chiếu lên quả táo chín mọng trong tay em – như thể cả thiên nhiên đang mỉm cười cùng em.
Từ dưới gốc cây, tiếng gió hòa cùng tiếng cười trong trẻo vang xa, gợi lên một khung cảnh đầy sức sống và tuổi thơ.
Nhưng bầu không khí ấy chẳng duy trì được lâu. Vị vua của loài ma cà rồng xuất hiện hiện lên như một biểu tượng vĩnh cửu của bóng tối và quyền lực, năng lượng màu đỏ toả ra không ngừng như một con sông lớn. Thân hình ông cao lớn, mảnh mai nhưng rắn chắc, bao phủ bởi một tấm áo choàng dài màu đỏ thẫm như máu đông, viền bằng lông quạ đen tuyền. Ở giữa tấm áo choàng đó là một hình thù lớn trông như những con rơi. Áo choàng không lướt trên đất, mà như lơ lửng trong không khí, từng mép vải nhấp nhô như có linh hồn riêng.
Gương mặt ông tái nhợt như ánh trăng bạc giữa đêm sâu, các đường nét được chạm khắc sắc lạnh, cao quý và tuyệt đối không mang một chút nhân từ nào. Cặp mắt sâu thẳm như vực thẳm không đáy, đồng tử đỏ rực như than hồng cháy âm ỉ – ánh nhìn ấy có thể xuyên thấu linh hồn kẻ đối diện, bóp nghẹt ý chí chỉ bằng một cái liếc.
Tóc ông dài đến thắt lưng, màu hồng, buông xõa như một dải bóng tối chảy tràn trên đôi vai gầy. Mỗi khi ông cử động, những sợi tóc ấy khẽ bay như vệt khói đen bị gió cuốn. Trên đầu ông đội vương miện bạc khảm ngọc huyết hồng, chạm khắc những biểu tượng cổ xưa – ký hiệu của máu, bóng đêm và sự bất tử.
Đôi tay ông thon dài với móng vuốt đen nhọn, không khác gì những thanh dao mỏng. Chúng từng là vũ khí kết liễu vô số kẻ phản bội và những kẻ khinh thường loài ma cà rồng. Khi ông cất giọng, âm thanh khàn khàn, trầm thấp, vang lên như tiếng vọng từ cõi chết.
" Thì ra ngươi đưa con bé đó đến đây chơi sao?"
Cảm nhận được nguồn năng lượng đó phát ra, tiếng chân vang vọng từ đằng sau và giọng nói mang theo uy quyền ấy.
Arata lập tức quay người lại và cúi xuống – sống lưng tạo thành một góc 90 độ chuẩn xác đến từng độ.
" Kính chào ngài ạ, có chuyện gì mà ngài lại phải đích thân đến đây vậy"
Liếc ánh nhìn xuống Arata. Khuôn mặt ấy – thanh tú một cách hoàn hảo – là sự giao thoa giữa vẻ dịu dàng của một vị vua và sự lạnh lẽo chết chóc của bóng tối.
Đôi mắt hắn – thứ khiến kẻ khác quên cả thở – có màu đỏ sâu thẳm, ẩn sau hàng mi dài. Mỗi cái chớp mắt là một nhát dao ngọt lịm cứa vào tâm trí kẻ đối diện, kéo họ vào một cơn mộng mị không lối thoát.
" Ngẩng lên đi"
" Ngươi không cần phải cúi thấp với hành lễ với ta đâu Arata, cha ta mà thấy thì ông ấy sẽ lại chửi ta đó"
Arata ngẩm đầu lên, vẫn giữ cái phong thái lạnh lùng như vô cảm, tuy với vẻ mặt già ấy nhưng sự lạnh lẽo từ khuôn mặt ấy vẫn hiện ra.
" Sao tôi có thể làm như vậy chứ? Đây là bổn phận mà ta phải làm mà"
Ánh mắt của Arata nhìn vào vị vua kia. Còn ánh mắt của vị vua lại như những cục tha đỏ rực vừa ở trong bếp vậy. Hai người họ mắt đối mắt với nhau.
" Công lao của ngươi trong gia tộc này còn lớn hơn những gì ta làm nữa"
" Sao tôi có thể so với một vị vua chứ"
" Thôi được rồi, con bé Airi chơi ở đây lâu chưa?"
Hai người họ vừa nhìn về phía Airi và vừa nói chuyện.
" Dạ, khoảng một nén hương rồi ạ"
" Vậy đưa nó về phòng đi, hoặc đưa nó ra sân tập mà tập luyện đi"
Giọng nói của Arata có chút thay đổi khi nói với vua của ma cà rồng.
" Thưa ngài, nhiêu đó chưa đủ đâu ạ, trẻ con cần được chơi đùa như vậy sẽ dễ dàng phát triển hơn ạ"
" Không được, nếu không tập luyện nó mà cứ mải chơi thì nó sẽ rất yếu"
" Khi ta bằng tuổi con bé, ta đã đánh bãi được gần hết các anh chị rồi. Huống hồ con bé kia có khả năng điều khiển huyết xích thì càng cần phải tập luyện"
" Cho tôi nói nên ý kiến của mình được không ạ?"
" Ngươi cứ nói tiếp đi không cần phải xin phép ta đâu"
"Dạ vâng"
" Thưa ngài Yoruha, trong số các đời vua ma cà rồng khác nhau, tôi đã nhận thấy hầu hết các vị vua đều phải qua bảy mươi tuổi mới bắt đầu phát huy năng lượng ạ"
" Cô chủ mới chỉ tám tuổi và không chỉ loài ma cà rồng mà bất kìa loài nào cũng cần có thời gian để phát triển"
Yoruha nhắm mắt lại và liếc nhìn Arata với ánh mắt sắc lạnh như đang muốn đe doạ và dùng áp bức này mà khiến Arata không nói nữa.
" Ta biết điều đó, nhưng ngươi phải biết rằng đó là những thời xưa thôi. Trong năm đời gần đây, hầu hết đều phát triển trước khi mười tám tuổi đó. Chúng ta đang có khả năng phát triển tốt hơn, giống như con người vậy"
" Tôi nghĩ rằng những suy nghĩ so sánh như vậy là không nên thưa ngài"
Yoruha nổi ra áp lực bằng năng lượng cực lớn như đang muốn đe doạ Arata.
" Ngươi đang đi quá xa khi nói chuyện với một vị vua rồi đó"
Đối mặt với áp lực khủng khiếp đấy, Arata vẫn bình thản như thể đây chỉ là một trò trẻ con vậy.
" Tôi nghĩ rằng ngài lên hỏi lại cha của mình ạ. Tuy tôi không phải là người chăm sóc ngài vì hồi đó tôi có một vài lí do quan trọng phải cùng cha ngài bàn bạc lại một số chuyện. Nhưng hồi đó ta chăm sóc cha ngài vẫn như chăm sóc Airi vậy, thậm chí còn thoả mái hơn nữa"
" Và ngài ấy vẫn thể hiện sức mạnh của mình rất sớm và trở thành vua ạ"
" Tôi rất mong ngài lên thay đổi một chút suy nghĩ khi chăm sóc những đứa trẻ là mầm mống giúp gia tộc này, trở lên mạnh mẽ hơn ạ"
Giọng nói của Yoruha liền chuyển biến, cơn tức giận đang bùng lên của một vị vua có thể hủy diệt mọi thứ. Ánh mắt tức giận liếc qua Arata đang đứng ngay bên cạnh với một vẻ mặt thản nhiên và bình tĩnh.
" Vậy là ngươi cho rằng từ trước đến giờ ta vẫn luôn sai sao? Và suy nghĩ của ta đang có vấn đề sao?"
" Tôi không dám ạ"
Với cơn tức giận điên cuồng ấy, nhưng yoruha là một vị vua và cảm xúc không thể chi phối hắn một cách dễ dàng được. Hắn quay người bỏ đi với sự tức giận hiện rõ.
Airi đang ngồi trên một cành cây lớn trên cây. Tay cầm theo hai quả táo đỏ tươi và cắn liên tục vào chúng, miệng phồng lớn và gương mặt thoả mãn hiện rõ trên khuôn mặt của một đứa trẻ.
Arata đứng ở phía xa mỉm cười nhìn Airi đang thưởng thức chiến lợi phẩm của mình.
-" cô Airi, đừng lớn quá nhanh làm gì cả, bởi vì càng lớn nhanh và có những suy nghĩ, suy tư bên trong mình thì lúc này cô sẽ không thể cười tươi như vậy được nữa đâu"
-" ông của cô là một ví dụ đó, có những suy nghĩ trưởng thành khi chỉ mười một tuổi, đã dẫn đến rất nhiều hệ lụy mai sau đó"
-" thế giới hiện tại chưa dành cho cô đâu, hãy cứ sống trong thế giới nhỏ bé của mình trước đi rồi từ từ hãy hiểu sau cũng không muộn"
Ánh mắt già nua đó như ánh mắt của một người ông với sự nuông chiều cho đứa cháu của mình. Nhưng cũng mang theo sự thương sót với cuộc đời của Airi.
Mái tóc hồng buộc cao đong đưa theo từng bước chân. Trên tay, cô ôm khư khư hai quả táo đỏ mọng, lớn gần bằng bàn tay nhỏ xíu của mình. Khuôn mặt lấm tấm mồ hôi nhưng rạng rỡ ánh lên niềm vui, đôi mắt long lanh háo hức. Váy cô lấm lem vết cỏ non, gấu váy còn đung đưa theo từng nhịp chạy.
Chạy đến gần Arata và đưa quả táo lên trước mặt, cô cười lên.
" Ngươi muốn ăn táo không?"
Tiếng cười trong trẻo vang vọng giữa cánh đồng cỏ đầy nắng.
Trở về hiện tại, Arata đứng trước mặt cô với sự lưu luyến không muốn rời đi.
" Cho tôi đi theo cô được không"
Vẻ mặt của Airi nghiêm túc, ánh nhìn không còn là một cô bé nữa. Cô đã thực sự quyết tâm rời đi.
" Đương nhiên là không rồi"