Arata cúi người thấp xuống chào cô công chúa một lần cuối, thể hiện sự tôn trọng rất lớn dàng cho Airi.
" Vậy chắc là không còn gì để nói rồi. Tạm biệt cô ạ. Tôi sẽ nói với ngài Yoruki, tôi nghĩ ngài ấy sẽ tức giận lắm đó"
" Cứ kệ ông ấy đi, ta nhất định sẽ không về đâu"
" Vâng ạ"
Arata ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo sự vấn vương, nhưng không còn cách nào khác. Từ sau phía lưng, hai cái lỗ ở áo như được thiết kế sẵn để làm một coi g việc nhất định.
Cánh của ma cà rồng xòe rộng như màn đêm đang tràn xuống thế gian. Chúng không phải là những đôi cánh thiên thần đầy lông vũ, mà là cánh da, dài và mỏng, căng ra giữa những gân xương đen sì như những nhánh cây chết khô. Mỗi lần cử động, lớp da mỏng ấy khẽ rung lên, phát ra tiếng lạo xạo như giấy bị xé, để lộ những mạch máu tím sẫm đang luồn lách qua từng thớ thịt.
Bề mặt cánh lấm tấm vết rách nhỏ – dấu vết của hàng trăm năm tồn tại, chiến đấu và săn mồi. Ở phần mép cánh, các móc nhọn bằng sừng mọc tua tủa, vừa để đe dọa kẻ thù, vừa như những lưỡi câu dùng để bám vào vách đá hoặc móc lấy con mồi đang bỏ trốn. Khi cánh khép lại, chúng ôm sát vào cơ thể, khiến ma cà rồng như quấn mình trong một chiếc áo choàng tăm tối bằng da thịt.
Mỗi khi mở ra, cánh phát ra âm thanh gió rít rợn người, kèm theo luồng khí lạnh buốt. Đó không chỉ là phương tiện để bay – mà là biểu tượng của bản chất dã thú, ác mộng và quyền năng cổ xưa còn sống sót.
đôi cánh ấy bất ngờ bung rộng hết cỡ , xé toạc âm thanh bằng tiếng rít sắc lạnh như tiếng kim loại va vào nhau. Làn gió tỏa ra từ cú vỗ đầu tiên mạnh đến mức quét bay lớp bụi mỏng dưới đất, khiến cỏ cây rạp mình run rẩy như đang cúi đầu trước một thực thể mang theo đầy quyền năng này.
Cặp cánh đen xì, to lớn và thô ráp đập mạnh một lần nữa — không gian như chao đảo. Từng cơ bắp ẩn sau lớn áo ở lưng hắn cuộn lại, phóng thích một sức mạnh nguyên thủy, hoang dã và ma mị. Từ mặt đất, thân thể hắn bốc lên như một bóng đen sống, nhẹ như sương khói nhưng mang theo sức nặng của sự chết chóc.
Không phải bay, mà là xé gió mà đi — mỗi cú vỗ cánh là một lần không khí rung chuyển, vang lên như tiếng sấm gào thét. Lớp màng cánh mỏng tang, tạo ra một thứ ánh sáng lập lòe như lưỡi dao được rèn từ bóng đêm.
Phía dưới, chỉ còn lại tiếng gió rít lạnh buốt. Arata phóng lên trên trời mà bay đi như một quả tên lửa vậy.
Hắn lướt đi mà không thềm để tâm đến gió — cặp cánh đen sì vỗ nhịp chậm rãi mà uy nghi, mang theo thân hình cao lớn nhẹ nhàng bay lên bầu trời lặng gió. Ánh sáng từ mặt trời soi lên lớp màng cánh mỏng tang, khiến hắn trông như một sinh vật không thuộc về thế giới này – vừa đẹp đến mê hồn, vừa rợn người đến ngạt thở.
Không một tiếng động, chỉ còn tiếng gió rít khe khẽ và âm thanh nhịp cánh đập xa dần… xa dần… như một khúc nhạc tử thần đang tắt lịm. Từ dưới nhìn lên, hắn chỉ còn là một cái bóng mờ trôi giữa nền trời loang lổ mây trắng, rồi từ từ biến mất — xa xa dần như đang hoà mình vào bầu trời.
Hắn là ma cà rồng nhưng lại không sợ ánh sáng mặt trời mà bay thẳng về hướng Đông.
Chỉ trong chớp mắt, mọi dấu vết đã biến mất. Không còn cánh, không còn bóng, không còn gió. Bầu trời lại trở về với sự yên lặng của nó, nhưng đâu đó trong lòng người đứng dưới đất.
Trước khi biến mất hoàn toàn, hắn liếc nhìn đôi mắt đỏ của màu máu xuống dưới.
Là Takeshi, cậu đang bò lồm cồm dậy từ một vết bàn chân cực lớn.
" Mấy con quái vật chết tiệt, sao lại dẫm lên mình mà chạy đi đâu vậy?"
Cậu liếc nhìn toàn cơ thể đầy bụi bẩn, đưa hai tay mình khắp người để phủi đi lớp bủi bẩn từ mảnh đất này.
"Nhưng may không chết là hên rồi"
Arata với tầm nhìn xa dần đi về phía mặt trời.
" Là cậu nhóc đó làm cô suy nghĩ khác sao? Đúng là dù có khác loài đi nữa thì bất kì sinh vật nào cũng luôn thay đổi quyết định của mình bằng lời nói của kẻ khác mà"
Airi đứng bên dưới, mắt liếc nhìn lên trời xanh thăm thẳm, với những hàng mây bị đứt đoạn và rời rạc.
Cô không dữ ánh nhìn đó được lâu mà quay đầu ngược lại và đi về hướng Takeshi đang đứng.
Takeshi vẫn đang từ đằng xa cũng thấy Airi đang đi tới. Cậu chạy lại gần cô mang theo sự lo lắng cả về biểu cảm lẫn giọng nói.
" Này Airi? Cậu có sao không? Sao bầy báo đen kia lại chạy đi chứ?"
Ánh mắt Airi khẽ dao động – chỉ trong một thoáng rất nhanh, như mặt nước bị ai đó ném một hòn sỏi rất nhỏ vào. Khóe môi vẫn giữ nụ cười, nhưng lại hơi gượng, như thể bị ai đó vẽ bằng tay run.
Giọng nói giữ được vẻ bình thản như mọi khi, biểu cảm cũng như mọi khi.
" Tôi không sao đâu, tôi chỉ dùng một vật phẩm mạnh để hù doạ chúng thôi"
Takeshi nở ra một nụ cười có chút quá đà và hứng thú.
" Là thứ gì vậy nói cho tôi biết đi?"
Cô khẽ nhún vai, cố làm như chẳng hề để tâm và bất cần.
" Nó mất rồi, nó chỉ dùng được một lần thôi"
Takeshi với sự tiếc nuối khi không được nhìn thấy thứ mình kì vọng.
" Buồn ghê, tôi còn chả giúp được cậu chuyện gì"
Takeshi gương mặt cậu cúi gằm, mái tóc che đi khuôn mặt như đang muốn che giấu cảm xúc. Làn môi mím chặt run lên từng hồi Nỗi buồn sâu đến mức không thể bật thành tiếng.
" Ông lão đánh xe đã chết rồi Airi..."
Airi cũng cúi mặt xuống, cảm xúc buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt cô. Họ im lặng một hồi như đang tưởng nhớ lại hình bóng ông lão đánh xe.
Vẻ mặt Airi liền thay đổi sang tươi cười như mọi khi, cô mỉm cười nhìn Takeshi.
" Không sao đâu đừng buồn mà, những việc đó làm sao tránh khỏi chứ. Bây giờ đi xây với tôi một ngôi mộ nhỏ để chôn cất ông ấy đi, không lên để ông ấy như vậy, sẽ lạnh lắm"
Takeshi ngước mặt lên nhìn Airi, cậu lặng im nhìn cô một lúc.
Thấy Airi có thể mạnh mẽ như vậy, cậu liền trở lại vẻ mặt như mọi khi mà gật đầu.
" Được, vậy tôi và cậu sẽ cùng chôn cất ông ấy"
Giữa khu rừng rậm rạp phủ đầy rêu xanh và bóng tối mờ ảo, có một khu đất nhỏ trũng xuống. Ánh mặt trời le lói xuyên qua tán lá dày đặc, đổ bóng xuống một nắm đất nhô lên có chút lớn.
Gió rừng thổi qua tạo nên những âm thanh xào xạc kỳ lạ, khiến không gian vốn tĩnh lặng càng thêm rợn ngợp.
Những cái cây nằm sát nhau như những người bạn tri kỉ qua hàng chục năm. Giờ đây ông lão đánh xe sẽ ở lại đây làm bạn với thiên nhiên và cảnh đẹp nơi rừng rậm.
Dưới những tia nắng yếu ớt rọi qua những tán cây rậm rạp, hai người – Airi và Takeshi – đang quỳ gối lặng lẽ trước một nấm mồ nhỏ nằm giữa khu rừng.
Cả hai đều không thốt nên lời. Họ chỉ quỳ đó – như để nói lời xin lỗi muộn màng, như để tưởng nhớ một người bạn mới quen với những kỉ niệm còn chưa kịp làm nóng trí nhớ. Không gian xung quanh im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng lá khẽ xào xạc và nhịp thở nặng nề, trĩu nặng của những người còn sống.
Sau một lúc quỳ dưới đất, Airi và Takeshi cùng lúc đứng dậy và quay lưng, Takeshi quay lưng lại với vẻ mặt vẫn còn mang theo sự hối tiếc.
" Tạm biệt nha, ông ở đây vui vẻ nhé"
Họ bước đi xa dần, xa dần khỏi nắm mồ.
Đi ra bên ngoài khu rừng, ánh mắt họ lại bị chiếu sáng chói vì mặt trời sau khi họ ở bên trong rừng một lúc lâu. Airi lấy tay che đi ánh sáng mạnh mẽ ấy, co nheo mắt, cố nhìn lấy mặt trời, mặt trời trên cao giống như đang không muốn cho cô nhìn vậy, cảm giác nhìn lên cứ như nó sẽ sáng hơn vậy.
Mặt trời treo lơ lửng trên đỉnh đầu như một khối cầu lửa rực cháy nhưng nó lại chưa hoàn toàn nằm ở trên đỉnh mà có chút lệch đi một chút, tỏa ra thứ ánh sáng chói lòa đến mức khiến người ta phải nheo mắt lại dù chỉ lướt nhìn thoáng qua. Ánh nắng trắng gắt đổ xuống khắp mặt đất, làm mọi thứ trở nên rực rỡ nhưng cũng gay gắt đến nghẹt thở.
Cái nóng hừng hực từ mặt trời như thấm vào từng tấc da thịt, phản chiếu trên mặt đường tạo nên lớp hơi nóng nhấp nhô như ảo ảnh. Bầu trời lúc này trong xanh đến mức không một gợn mây, càng làm cho mặt trời nổi bật hơn – trơ trọi, chói chang và áp đảo.
Mọi bóng râm đều co rúm lại, chỉ còn những mảng sáng loang lổ trải dài, như thể cả thế giới đang bị nhấn chìm dưới luồng ánh sáng rực rỡ nhưng khắc nghiệt của buổi trưa. Không khí gần như đông cứng vì nắng, khiến từng nhịp thở cũng trở nên nặng nề và nóng bỏng.
Airi quay xuống nhìn Takeshi.
" Tầm này là gần giữa trưa rồi, nắng quá đi mất. Bây giờ chúng ta nên đi đâu đây Takeshi?"
Đứng cạnh cánh rừng, ánh mắt nhìn ra rất xa bãi đất trống rộng lớn. Gió nhẹ thổi qua, cuốn theo lớp bụi mỏng phủ đầy mặt đất khô cằn. Bàn tay anh siết lại, ánh nhìn nặng trĩu.
Cậu thở dài khẽ, đầu óc quay cuồng giữa hàng loạt suy tính.
Cậu đang rất băn khoăn. Đôi mắt cậu khẽ nheo lại, rồi đột ngột ngẩng đầu – quyết định sắp được đưa ra.
" Cũng khá khó đó. Đi xe ngựa nhanh là 2 ngày đến nơi, nhưng khi đi bộ thì lại rất khó nói đó"
Airi với khuôn mặt chán nản, biểu cảm thất vọng khi nghe Takeshi nói.
" Trời ơi, đi bộ sẽ rất khó đó"
Takeshi liền chỉ tay về phía trước. Cậu không chỉ vào ai đó đang ở bãi đất trống rộng lớn mà chỉ tay xa hơn nữa. Đó là một vách đá treo theo thẳng đứng, nó ở đấy sừng sững và vững trãi như một toà thành của thiên nhiên vậy.
" Hay chúng ta leo lên trên đó và quan sát đi"
Airi bất ngờ và nhìn theo hướng tay Takeshi chỉ. Cô tức giận quay về phía cậu mà trách móc.
" Cậu điên à? Tôi tưởng cậu đang muốn về làng mà?"
Takeshi với vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt vẫn hướng về vách đá.
" Đương nhiên rồi, nhưng hình như tôi từng đi bộ theo hướng đó mà, có cảm giác như nó sẽ nhanh lên ý"
Airi với giọng nói bất lực và vẻ mặt chán nản.
" Đó chỉ là cảm giác của cậu mà thôi"
Takeshi liền chạy qua người Airi, cậu không quay đầu lại nhưng giọng nói lại thúc dục Airi.
" Kệ đi, đi theo tôi đi, hoặc cậu ở đây đợi tôi một lát nữa tôi sẽ quay về"
Airi bất ngờ, cô hốt hoảng đưa tay theo Takeshi đang chạy rất nhanh đi như muốn gọi cậu ở lại.
" Ơ từ từ đã, đợi tôi với, tôi sẽ đi cùng cậu mà..."
Takeshi và Airi lao đi giữa bãi đất trống, nơi mặt đất nứt nẻ, khô khốc dưới cái nắng trói chang của buổi trưa. Hơi nóng hầm hập bốc lên từ lòng đất, làm không khí như rung lên theo từng bước chân họ. Mồ hôi lấm tấm trên trán, quần áo dính bết vào cơ thể, nhưng họ không dừng lại. Cát bụi cuốn theo gót chạy, từng nhịp thở gấp gáp vang vọng giữa không gian rộng lớn.
Takeshi vừa chạy, vừa thở dốc liên hồi.
" Sao... Sao nơi này rộng quá vậy? Chạy mãi mới được một nửa đoạn đường sao?"
Họ băng qua bãi đất ấy như thể bị thứ gì đó đuổi sát phía sau, cho đến khi trước mắt hiện ra một vách đá lớn – cao sừng sững, dựng đứng như chắn lối. Dưới ánh mặt trời gay gắt, những vệt sáng chói lòa phản chiếu trên mặt đá thô ráp, nhấn mạnh thêm sự bức bối và căng thẳng đang đè nặng lên họ.
Takeshi thở dốc nhìn về bên trái của mình một cách xa xăm. Airi cũng ở phía sau, cô cúi người xuống, lấy hai tay chống vào đầu gối, cơ thể mệt mỏi mà thở dốc theo từng đợt.
Takeshi chỉ tay, đầu cậu quay ra chỗ Airi.
" Tôi nhớ lúc trước ngồi xe ngựa tôi nhìn thấy có một chỗ có bậc thang nằm dọc từ chân núi đi lên mà. Vậy chúng ta sẽ đi một đoạn nữa thử xem sao..."
Sau một lúc họ đi men theo vác đá cao dựng đứng và nóng rực khi bị mặt trời chiếu xuống từ trên cao.
Ánh nắng ban trưa khiến cho thể lực của họ đang dần cạn kiệt.
Airi mệt mỏi, mồ hôi chạy khắp cơ thể cô, giọng nói gần như không phát ra tiếng vì mệt.
" Bao... Bao giờ mới đến vậy?"
Takeshi cũng không khá hơn Airi, tình trạng của họ đều giống nhau.
" Sắp đến rồi, cậu kiên nhẫn đi"
Bước chân hai người vẫn đang chạm lên nền đất , hơi thở dồn dập như muốn phá tung lồng ngực. Mồ hôi nhỏ giọt xuống từ cằm, lăn theo đường xương quai hàm đã siết chặt vì mệt mỏi. Gương mặt lấm lem bụi đất, nhưng đôi mắt thì mở to, khuôn mặt có chút vui mừng hiện ra.
Không có tiếng reo hò, không có sự nhẹ nhõm. Chỉ có một nụ cười nghiêng lệch, pha giữa kiệt sức và hoang mang. Khóe môi khẽ nhếch lên, như không chắc bản thân nên bật cười hay tiếp tục thở dốc. Đôi mắt ánh lên vẻ không tin nổi – vừa nhẹ nhõm, vừa thấp thỏm – như thể đã đi qua cả một đời người chỉ để tìm thấy cái cầu thang tưởng chừng đơn giản này.
Takeshi và Airi liền mệt mỏi bước gần đến bậc thang. Cô thở liên tục vì mệt mà liếc nhìn lên trên.
Takeshi cũng vậy, cậu liếc nhìn lên trên với vẻ mặt nghiêm túc. Tầm nhìn từ dưới lên trên như ánh nhìn của người thường đang nhìn lên cánh của của thiên đàng.
" Chưa xong đâu, thử thách giờ mới bắt đầu này Airi..."
" Leo được lên trên sẽ rất mệt đó, cậu ở đây đi, tôi sẽ leo lên và xem sét tình hình. Sau đó sẽ gọi xuống sau"
Airi chỉ gật đầu mà không trả lời, đầu óc cô đang sử lí sự mệt mỏi.
Takeshi từng bước leo lên, sau một lúc, cậu cũng đã leo được lên đỉnh. Cậu không quan sát mà nằm ra mặt đá thô ráp và cứng mà thở, ánh mắt nhìn lên bầu trời xanh không một bóng mây.
" Cuối cùng cũng lên được"
Sau một lúc thở, Takeshi đứng dậy và nhìn về phía xa, cậu phát hiện có một toà thành ở đó.
" Là một toàn thành, hình như mình từng đi ngang qua rồi thì phải"
" Bây giờ chắc cần đến đó để dừng chân, nếu bây giờ bắt đầu đi thì tầm đến tối muộn sẽ đến thành. Trong người mình còn ba đồng bạc, sẽ đủ để mua một chút đồ ăn thôi"
Takeshi đưa tay vào trong túi quần và lấy ra bông hoa luna, nó không còn đất nữa mà chỉ là một hoa trơ chụi. Nhưng năng lượng của cậu lại bao lấy bông hoa như đang tiếp thêm sự sống.
Takeshi mỉm cười và đút nó lại vào túi. Ánh mắt hiện lên sự quyết tâm.
" Được, vậy sẽ đi đến cái thành đó"
Màn đêm buông xuống, ánh trăng bị mây đen che lấp, chỉ để lại một thứ ánh sáng bạc lạnh lùng phủ lên mặt đất. Trong cái tĩnh mịch dày đặc của đêm, hai bóng người lặng lẽ bước đi, từng bước đè lên lớp cỏ ẩm ướt trải dài dưới chân. Airi đang bước với sự mệt hỏi có thể thấy qua trong từng bước chân Mái tóc cô dài, xõa nhẹ, thỉnh thoảng bay ngang qua mặt, che đi ánh nhìn đang hướng thẳng về phía trước – nơi những bức tường thành sừng sững đang dần hiện ra dưới màn sương mỏng.
Takeshi đi bên cạnh, cậu im lặng không nói một lời nào, ánh mắt vẫn luôn hướng về phía trước.
Họ không nhìn nhau, nhưng mỗi bước chân đều khớp nhịp và đều hướng tới một phía.
Trước mặt họ, tòa thành hiện ra như một bóng ma khổng lồ giữa đêm đen – cao ngạo, lạnh lùng và im lìm như thể đang nín thở chờ đợi điều gì đó. Những ngọn đuốc hiếm hoi le lói trên tường thành tạo nên vầng sáng lờ mờ, soi rõ từng vết rêu, từng vết máu đã khô.
Cô dừng lại trong thoáng chốc. Ánh mắt cô lặng như mặt nước.
Toà thành không có một ai canh ở cửa cả, như thể nói nơi đây không cần những thứ đó. Và thế là họ tiến vào trong toà thành với không một chút khó khăn nào.
Ngay khi họ bước vào bên trong thành, bầu không khí xung quanh lập tức thay đổi. Không còn là màn đêm tĩnh lặng bên ngoài thành, mà là một thế giới âm u, mục rỗng và lặng lẽ rên rỉ.
Airi hơi chậm lại một bước, ánh mắt lướt quanh. Khắp sân lát đá là những chuồng gỗ tạm bợ, những cọc xiềng bằng sắt gỉ, và bóng người co rút lại như những cái bóng mờ nhòe. Không ai lên tiếng. Chỉ có ánh nhìn – những ánh mắt trống rỗng, vô hồn, hoặc đã bị bóp méo bởi đau đớn và tuyệt vọng.
Một đứa trẻ trong lồng sát đó nghe tiếng động, chầm chậm ngẩng lên. Đôi mắt to, không có nước mắt, chỉ phản chiếu ánh đuốc lập lòe từ xa. Airi khựng bước, ánh mắt chạm vào ánh nhìn đó – và một thoáng gì đó như nghẹn lại trong cổ họng cô.
Nhưng Takeshi chợt nhận ra vấn đề, cậu kéo tay Airi và chạy đi, chạy đến một góc phí sau một ngôi nhà lớn, nơi ánh sáng gần như không thể chạm đến.
" Nè cậu làm gì vậy?"
Takeshi quay lại với vẻ mặt nghiêm trọng. Cậu ngó lại con đường tối om mình vừa chạy và không thấy ai, cậu quay lại với vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn Airi.
" Cậu nhìn lại bộ dạng của chúng ta đi Airi? Trông không khác gì những nô lệ vừa chạy trốn cả"
Airi nhìn một lượt Takeshi, sau đó lại lia ánh mắt về và nhìn xung quanh cơ thể mình, quần áo của cô vẫn còn dính máu và một lỗ lớn trên áo do trước đó cô làm thủng.
" Ừ nhỉ, như vậy đúng là nguy hiểm thật"
" Xin lỗi nha, hồi nãy tôi đã chạm mắt với một cô bé đang bị nhốt trong lồng sắt nên có chút sao nhãng"
Takeshi liền gạt vấn đề đó qua một bên, giọng nói nghiêm túc của cậu và ánh mắt quyết tâm.
" Không sao đâu. Bây giờ tôi thấy hợp lí nhất là cậu nên ở đây đi, tôi sẽ đi kiếm quần áo khác cho chúng ta và đồ ăn nữa"
Airi với giọng nói thất vọng và chán nản, ánh mắt mang theo sự khẩn thiết như muốn Takeshi mang mình đi theo.
" Hả? Chán thế, sao tôi toàn phải ngồi đợi vậy?"
"Thế cậu muốn như nào hả Airi?"
Bị Takeshi hỏi ngược lại khiến Airi bất ngờ, cô đang muốn nói gì đó thì bị Takeshi chặn lại.
" Umm..."
" Cậu xem lại hai chúng ta đi, quần áo cậu rách hơn tôi và còn dính máu nữa. Quần áo tôi nguyên vẹn hơn thì đi là đúng rồi. Mà cậu cũng đã gặp mấy tình huống nguy hiểm đâu mà biết cách thoát thân chứ?"
" Vì vậy... Tôi đi là hợp lí"
Airi thất vọng, cô chán nản ngồi xuống và dựa vào góc tường, tay ôm lấy chân mình như đang muốn cuộn mình lại.
" Thôi được rồi, cậu đi đi, nhớ về nhanh đó"
" Ừm, nhớ ngồi yên đợi tôi đó"
" Tôi không phải trẻ con"
Trong lúc Airi ngồi tựa người vào bước tường của một ngôi nhà đợi Takeshi về, cô bất ngờ thấy một con rắn nhỏ đang bò tới từ phía bước tường đối diện qua.
Nó chỉ là một con rắn con nhỏ nhắn bằng cánh tay trẻ em, thân hình thon dài uốn lượn với lớp vảy đen ánh tím óng ánh như khói đêm dưới trăng. Đôi mắt tròn xoe, to và ngây ngô như thể luôn ngơ ngác trước thế giới rộng lớn. Đầu nó hơi to so với thân hình, khiến mỗi lần nghiêng đầu là một lần trông vừa ngốc nghếch vừa dễ thương. Nó thường phát ra những tiếng "sì sì" nhỏ nhẹ.
Airi bất ngờ thấy con rắn bò lại chỗ của mình. Nó đứng im trước mặt cô và nhìn một hồi lâu.
Thấy vậy, Airi liền đưa tay ra, tò mò muốn xem nó làm gì.
Thấy Airi đưa tay ra như thể muốn mời gọi. Con rắn liền bò lên tay cô, sau đó chui vào áo và cuối cùng là quấn lên cổ cô.
Airi với ánh mắt bất ngờ nhìn con rắn đang quấn quanh cổ mình.
-" Hả nó muốn làm gì vây? Cũng không cắn mình nữa. Rắn gì mà kì vậy?"
" Nè, hay là ngươi đang lạnh à? Mà giờ là mùa hè thì lạnh gì chứ? Ngươi làm sao à?"
Bất ngờ con rắn bò ra sau lưng Airi như thể đang muốn trốn tránh cái gì đó, nó kêu lên vài tiếng" sì sì" nhỏ và có thể nhìn rõ nó đang sợ một thứ gì đó.
Ở bên ngoài đường, những âm thanh của những tên đàn ông đang quát lớn, và có chút hỗn loạn như đang gấp rút tìm một thứ gì đó.
" Mau tìm con rắn đó, lũ vô dụng các ngươi có biết các ngươi đã gây hoạ lớn rồi không?"
" Đó là con rắn sẽ giao cho tam hoàng tử đó, nếu không tìm được là chết chắc"
Airi mặc kệ những tiếng la mắng bên ngoài kia, cô ngoái cổ lại về phía sau và xem biểu hiện của con rắn bé này.
Nó run rẩy sợ hãi mà ở phía sau lưng cô, thấy con rắn bé này lại hiền như vậy, Airi liền thả lỏng.
" Trời ơi, nhìn biểu hiện sợ sệt của nó sao dễ thương vậy?"
Cô đưa tay về phía sau, mời gọi chú rắn bé nhỏ này bò lên tay mình. Thấy bàn tay Airi đưa ra, con rắn cũng ngạc nhiên một hồi, ánh mắt ngây thơ ấy lưỡng lự một lúc sau đó bò lên tay cô mà cuộn tròn cơ thể lại.
Airi đưa con rắn ra trước mặt, con rắn cũng nhìn cô chăm chú sau đó nghiêng đầu qua một bên một cách rất dễ thương, nó như thể không hiểu Airi đang làm gì vậy.
Airi lấy tay chọc chọc vào má nó vài cái, cô tò mò.
" Nè? Sao ngươi lại ở một mình vậy?"
Nó vẫn nhìn cô ngơ ngác, một người một rắn không hiểu tiếng của nhau cứ như vậy nhìn nhau một hồi lâu.
Airi thất vọng mà thở dài ra một hơi.
" Haizzzz chán ghê"
" Mà ngươi có tên chưa? Hay ta đặt cho ngươi một cái tên nhé, trông ngươi bé như vậy chắc chưa có tên đâu nhỉ?"
Airi vuốt cằm, mặt đăm chiêu suy nghĩ một hồi, cô liền bừng sáng như vừa nảy ra một cái tên hợp lí.
" Vậy ngươi tên là Raiga nhé. Ta không có nhiều cái tên trong đầu nhưng từng nhớ cái tên này đã nghe ở đâu rồi nên đặt cho ngươi nhé"
Vừa nói xong Airi liền quay xuống nhìn Raiga, với ánh mắt mong chờ. Nhưng Raiga đã cuộn tròn mình lại và chìm vào giấc ngủ sâu. Airi thất vọng nhìn chú rắn nhỏ đang ngủ say trên tay mình.