chap 29: khả nghi

Lão sói đứng dậy, đưa 2 ngón tay ra và hướng về Kazuka và Takeshi.

" Thôi nói thế đủ rồi, các ngươi ngồi xuống đất và khoanh chân lại đi, nhắm mắt nữa"

Takeshi và Kazuka liền làm theo những gì lão nói và ngồi cách nhau một khoảng.

" Kazuka, ngươi hãy cảm nhận năng lượng xung quanh đi, có phải sẽ thấy năm màu sắc khác nhau không?"

Kazuka nhắm chặt mắt, trong tiềm thức cậu, những đốm sáng với các màu khác nhau hiện ra và bay xung quanh cậu. Có năm màu sắc bay xung quanh cậu là: màu đen, màu trắng, màu xanh dương, màu vàng và màu tím

" Tôi thấy rồi"

" Hãy tìm nguồn sáng màu xanh dương và hấp thụ chúng đi"

" Còn nhóc Takeshi cứ hấp thụ năng lượng vào cho ta xem đi"

" Để ta giải thích luôn cho, có năm màu sắc đó đại diện cho năm tộc khác nhau, nhưng cũng chỉ là đại diện thôi, ví dụ như màu tím là của yêu tộc, nhưng con người chúng ta cũng có thể có năng lượng màu tím đó. Nói chung là thiểu số thôi, còn lại số nhiều vẫn mang cùng một màu"

Lão sói liền đi lại gần chỗ Airi đang ngồi và ngồi xuống, lấy hai khuỷu tay chống vào chân và hai bàn tay sói nhiều lông đan vào nhau, ánh mắt vẫn hướng về phía Takeshi và Kazuka.

" Ngươi không định tập luyện à?"

Airi cũng hướng ánh mắt về phía Kazuka và Takeshi.

" Tôi không, tôi ghét tập luyện lắm"

" Ta cũng nghe qua về ma cà rồng các ngươi rồi, nhưng thì sao chứ"

Airi quay đầu qua nhìn lão sói vẫn đang hướng ánh mắt về phía trước.

" Ngươi muốn nói gì thì nói đi, ta không thích kiểu nói đó đâu"

Lão sói liền nhếch mép cười.

" Ngươi nghĩ mình tập luyện đủ rồi sao? Hay mình quá mạnh?"

Airi lại hướng ánh nhìn về phía hai người kia.

" Ta không muốn tập, vậy thôi"

" Vậy ngươi muốn để hai thằng nhóc kia mạnh hơn và bảo vệ ngươi à? Ngươi muốn đi cùng chúng nhưng lại không chịu cố gắng về bất kì thứ gì, vậy ngươi đang muốn làm gì vậy?"

Ánh mắt Airi thoáng qua nét đượm buồn.

" Ta không biết nữa, nhưng ta ghét học lắm"

" Ngay cả một kẻ mạnh nhất cho dù đã gần đất xa trời thì cũng học đó, ngươi là một ma cà rồng với số tuổi cực lớn đó mà lại làm mấy điều không đâu sao?"

Giọng của lão sói có chút thay đổi như muốn nhấn mạnh.

" Cuộc hành trình của các ngươi cũng chỉ được vài chục năm thôi, ngươi phải tự hiểu chứ, bọn chúng là con người đó. Ta thấy ngươi nên làm tốt những gì mình làm đi"

" Ông nói thì ta mới để ý đó, có lẽ cuộc hành trình của bọn ta sẽ rất ngắn nhỉ? Vậy ta phải làm gì?"

" Ngươi hỏi ta làm gì? Ngươi thấy rõ rồi mà, thế giới này cần là sức mạnh. Thế giới này sức mạnh còn lớn hơn tiền rất nhiều, sức mạnh của ngươi lớn thì sẽ bảo vệ được chúng thôi, và khi chúng mạnh lên thì chúng cũng sẽ bảo vệ lẫn ngươi thôi"

" Nói chung là ngươi chỉ cần mạnh, cho dù có một trận chiến giữa ngươi và một tộc khác đi nữa thì ngươi mạnh, ngươi vẫn sống, một vài kẻ mạnh trong lịch sửa chắc ngươi cũng biết rồi đó. Vậy thôi"

" Mà ngươi cũng cần sống cho bản thân mình một chút nữa đó... Haizzz mà thực ra sức mạnh sẽ đem cho ngươi quyền lực lớn và quyền lực lớn sẽ đem cho ngươi mọi thứ"

Airi liền gật đầu như để chấp thuận.

" Ta hiểu rồi"

Bất ngờ có một thứ gì đó khiến biểu cảm của Airi và lão sói trở lên cực kì bất ngờ, mắt mở lớn hết cỡ nhìn về phía Kazuka. Cả hai liền đứng dậy và chạy lại gần. Lão sói là người lên tiếng trước.

" Cái quái gì vậy? Năng lượng của thằng nhóc này đang hấp thụ sao lại có chút pha trộn với màu đen chứ?"

Airi và lão sói hiện giờ cũng đang lờ mờ đoán ra một điều gì đó.

" Không lẽ nào..."

" Không lẽ nào..."

Takeshi ngồi bên cạnh cũng cảm thấy bất thường, cậu liên ngừng hấp thụ năng lượng và mở mắt ra, quay đầu qua quan sát Kazuka, sau đó lại quay đi và nhìn thấy biểu cảm của Airi và lão sói đang rất bất ngờ khi nhìn Kazuka.

Lão sói đi lại gần với tay phải mang theo nguồn năng lượng màu xanh dương rất lớn. Lão sói đấm qua lớp năng lượng có chút bất thường đang bao quanh Kazuka, cú đấm trúng thẳng vào bụng cậu. Cậu liền kêu lên một tiếng "hự" và ngã ra sau với vẻ đau đớn.

Cậu ngồi dậy với chút khó khăn, ôm lấy bụng mình mang theo sự đau đớn hiện rõ.

" Cái gì vậy? Sao lại đấm tôi chứ?"

Lão sói đi lại gần với giọng tra khảo.

" Này nhóc con? Lúc nhóc hấp thụ năng lượng không thấy có gì bình thường à?"

" Tôi không, ngược lại còn cảm thấy rất tốt mới đúng, cảm giác còn tuyệt vời hơn trước ý"

" Được rồi, các ngươi ngồi hết xuống đi"

Mọi người lại ngồi xuống khúc gỗ một lần nữa. Lão sói liền lên tiếng.

" Này nhóc con, ngươi đến từ đâu?"

Kazuka nhăn mặt, tay vẫn xoa bụng mình với vẻ rất đau đớn.

" Tôi không nhớ rõ, chỉ nhớ đến từ hướng Đông thôi"

" Chỉ nhớ vậy thôi sao? Không nhớ rõ hơn được à?"

-" Thằng nhóc này đang nói dối sao? Nếu đúng như những gì mình suy nghĩ thì nếu tra khảo nó bằng vũ lực thì không thể, mình đã quá yếu rồi"

" Vậy, người thân ngươi có ai rất mạnh không?"

" Có chứ, ông tôi rất mạnh đó"

" Ông ngươi là ai?"

" Ông tôi là Hiroshi"

" Nói cả họ và tên đi nhóc"

" Là Shimizu Hiroshi"

Lão sói liền mở mắt lớn hơn một chút như vừa nhớ ra điều gì đó.

" Có phải ông ngươi bên mắt phải không có mắt đúng không? Giống như bị móc ý"

Kazuka gật đầu với vẻ đồng tình.

" Đúng rồi, nhưng ta có hỏi ông mấy lần thì ông không trả lời"

"Thì ra là vậy, ta từng gặp ông ngươi rồi"

Kazuka bất ngờ với những gì mình vừa nghe được, cậu bật dậy, giọng nói lớn hơn, biểu cảm mang theo sự hào hứng.

" Ngươi nói thật sao? Kể cho ta đi?"

" Thôi được, để ta kể?"

Airi ngồi bên cạnh mang theo sự khó hiểu.

" Nó có liên quan gì với nguồn năng lượng đó sao?"

Lão sói liền gật đầu.

" Có một chút, nếu đúng thật thì đây sẽ là một siêu manh mối suy luận đến cái mà chúng ta đang nghĩ"

" Vào khoảng 15 năm trước, lúc đó ta vẫn còn là người"

Vừa nghe đến đây, cả ba liền bật dậy mà hô lớn đồng thanh.

" Cái gì? Ông là người á?"

Lão sói liền nổi giận mà quát lớn.

" Im miệng, ta đang kể thì không được nói gì, các ngươi quên rồi à?"

Bị quát lớn, cả ba liền ngồi xuống và im lặng, ánh mắt mang theo sự tò mò.

Một chàng trai trẻ, xuất hiện với vóc dáng cao lớn, vững chãi như thể sinh ra để đứng giữa chiến trường. Trên người anh khoác một bộ giáp trắng sáng bóng, từng mảnh giáp ôm sát cơ thể được rèn tinh xảo, khúc xạ ánh sáng mặt trời lấp lánh như ánh bạc. Bộ giáp không thô kệch, mà vừa mạnh mẽ, vừa mang đường nét thanh thoát của một hiệp sĩ hoàng gia.

Sau lưng anh là một thanh đại kiếm lớn – cũng mang sắc trắng bạc – với những hoa văn uốn lượn như dòng chảy ánh sáng. Các họa tiết được khắc tinh tế, mang hơi thở cổ xưa và trang nghiêm, như thể thanh kiếm ấy từng được tạo ra cho một anh hùng huyền thoại. Mỗi bước chân anh đi, thanh kiếm nhẹ đung đưa, phát ra tiếng kim loại nhẹ nhàng chạm vào lớp giáp phía sau.

Gương mặt anh khiến người ta phải ngoái nhìn – đẹp một cách cao quý và cuốn hút. Làn da trắng khỏe, sống mũi cao, đường nét gương mặt sắc sảo nhưng không quá lạnh lùng. Mái tóc vàng óng như tắm trong nắng sớm, hơi rối nhẹ bởi gió, càng làm nổi bật đôi mắt xanh dương sâu thẳm – một màu xanh như mặt hồ dưới bầu trời quang đãng, vừa ấm áp, vừa ẩn chứa một điều gì đó xa xăm.

Anh đứng đó, không cần lên tiếng, nhưng khí chất hiệp sĩ từ anh tỏa ra mạnh mẽ và chói sáng, khiến người đối diện khó lòng rời mắt.

Bước đi vào hội thám hiểm với tất cả những ánh nhìn của mọi người xung quanh.Chàng trai với bộ giáp trắng bước vào, từng bước chân nặng và dứt khoát vang lên trên nền gạch, tạo nên những tiếng "cộp" trầm vang đầy uy lực. Ánh sáng phản chiếu từ giáp của anh làm cả căn phòng sáng rực một góc, khiến những người đang trò chuyện bỗng im bặt. Tất cả ánh mắt trong hội đều đồng loạt hướng về anh.

Anh không nhìn ngang ngó dọc, cũng không cần lên tiếng. Ánh mắt xanh dương sâu thẳm ấy hướng thẳng về phía trước – nơi một nhóm tám người đang ngồi như thể đã chờ đợi anh từ trước. Những chiếc bàn gỗ to lớn, những ly bia còn đang sủi bọt bị bỏ quên trong tay người khác, tất cả giờ đây chỉ là hậu cảnh cho khoảnh khắc người thứ chín xuất hiện.

Ba trong số tám người kia là phụ nữ – mỗi người mang một vẻ đẹp và khí chất riêng biệt. Người thì khoác áo choàng phép với cây trượng dài tỏa ánh tím nhạt, người đeo hai lưỡi dao cong bên hông, ánh mắt sắc như mèo rừng. Người còn lại mặc áo giáp nhẹ, tay đặt trên chuôi kiếm ngắn bên hông, ánh nhìn lạnh lùng như thể đang đánh giá mọi mối nguy.

Những người đàn ông trong nhóm cũng không hề kém phần ấn tượng – từ kẻ mang tấm khiên to tướng sau lưng, đến người lặng lẽ chỉnh lại cung tên dài bên cạnh ghế. Họ mang theo những vũ khí đa dạng, thể hiện vai trò khác nhau trong đội hình, nhưng đều có một điểm chung: tất cả đều quay lại nhìn người vừa bước vào, và không ai tỏ ra ngạc nhiên.

Bước chân anh không hề chần chừ, như thể đây là vị trí vốn dĩ thuộc về mình.Và khi anh đến gần, một trong số họ – có lẽ là người lãnh đạo – khẽ gật đầu, nở một nụ cười khó thấy.

“Cuối cùng cũng đến, cậu toàn đi muộn vậy Kibaou"

Trái ngược với vẻ đẹp trai toát ra khí tức lạnh lùng đó, Kibaou liền cười lớn.

" Xin lỗi nha, tôi ngủ quên"

Từ phía đằng xa có một người đàn ông trung niên, dáng người cao lớn nhưng không hề cồng kềnh. Trên người ông là một chiếc áo choàng đen dài đến tận gót, nặng nề và cũ kỹ như đã cùng ông trải qua không biết bao nhiêu trận chiến. Mỗi bước chân ông đi đều vững vàng, mang theo khí chất lạnh lẽo và dứt khoát của một kẻ từng bước qua sinh tử.

Bên hông trái, một thanh kiếm dài lặng lẽ nằm trong vỏ. Không có hoa văn rườm rà, không có ánh kim sáng chói, nhưng chỉ cần nhìn qua người ta cũng cảm nhận được sự chết chóc được giấu trong từng đường gân thép của lưỡi gươm ấy – như thể nó chỉ chờ được rút ra là sẽ cắt đứt tất cả.

Khuôn mặt ông nghiêm túc đến mức khó ai dám đến gần. Những đường nét góc cạnh, hốc mắt sâu và nếp nhăn hằn rõ trên trán và quanh miệng cho thấy đây là gương mặt của một người không dễ cười – thậm chí đã quên mất thế nào là nụ cười từ rất lâu rồi.

Nhưng điều khiến ai cũng phải chú ý... là đôi mắt.

Mắt của ông – lạnh, sâu và bình thường như bao người khác, nhưng luôn giữ một ánh nhìn sắc bén khiến kẻ đối diện phải rụt người lại. Còn bên phải… không có mắt. Không phải là nhắm lại, không phải là bị che đi. Ở đó chỉ là một khoảng tối, một hố đen rỗng không – như thể đôi mắt ấy đã từng bị thứ gì đó xé toạc khỏi khuôn mặt và để lại một lỗ hổng không thể lấp đầy.

Ánh sáng không thể phản chiếu vào khoảng không đó. Nó hút lấy mọi tia nhìn, khiến bất cứ ai vô tình nhìn vào cũng thấy lạnh sống lưng – như thể trong bóng tối ấy đang ẩn giấu một ký ức.

Người đàn ông ấy không nói gì, chỉ đứng lặng trong bóng áo choàng, nhưng sự hiện diện của ông đủ khiến cả căn phòng trở nên trầm lặng và nặng nề.

Bước lại gần hơn nhóm của Kibaou, và đứng cạnh Kibaou, nhìn thấy bên phải không có mắt làm Kibaou giật mình và lùi lại.

" Mắt... Mắt ngươi...?"

Người có vẻ là đội trưởng ngồi bên ngoài khi thấy người đàn ông đó thì liền đưa tay ra để giới thiệu.

" Mọi người làm quen đi, đây là Shimizu Hiroshi, anh ấy sẽ đi cùng chúng ta trong lần thảm hiểm vào mạch hiểm tích lần này"

" Tôi sẽ nói nhanh và chúng ta sẽ đi luôn nhé. Mạch hiểm tích lần này là chúng ta đi lại của một nhóm thám hiểm khác đã khám phá đến tầng 30 và chết ở đó, lần này chúng ta sẽ đi đến tầng 40. Chiến lợi phẩm chúng ta sẽ chia đều nha, anh Hiroshi này đang cần tiền nên đã quyết định đi cùng chúng ta"

" Vậy chúng ta bắt đầu đi luôn nhé"

Giọng của Kibaou vang lên như một người kể chuyện thực thụ.

" Quả thực lúc đó ta chính là người mạnh nhất cái thành này, nhưng ông nhóc còn mạnh hơn đó"

Giọng của kazuka xen vào.

" Trời ơi, lúc đó ông tôi ngầu quá vậy"

Nhóm của Kibaou đang ngồi trong một cái hang với những viên đá phát sáng được cài lên bức tường. Mọi người đều đã ngủ, nhưng Kibaou và Hiroshi vẫn còn thức, hai ngươi ngồi cạnh nhau mà không nói gì. Kibaou cầm lất bình nước và tu một hơi lớn sau đó lau những giọt nước trên miệng đi.

Vì mọi người vẫn còn ngủ nên Kibaou nói khá nhỏ nhưng vẫn đủ để nghe.

" Này, anh mạnh thật đó, còn mạnh hơn cả tôi nữa. Hồi nãy nếu không nhờ anh chém mấy con chó lớn đó chắc tôi chết rồi, mà còn một đường đi nữa chứ, là tôi thì chắc không làm được rồi"

Những bức tường đá mục nát rêu phong, trần hang lởm chởm những mũi đá sắc nhọn, còn mặt đất thì lở loét, nứt nẻ như từng bị thứ gì đó cào cấu điên loạn. Từng đợt khí lạnh thở ra từ sâu bên dưới như hơi thở của một sinh vật khổng lồ đang ngủ say.

Kibaou và mọi người đang đi, sự cảnh giác hiện rõ. Bọn họ đi theo đội hình hình vuông, với một người trị thương, pháp sư và cung thủ ở giữa. Đi qua những cái xác không còn nguyên vẹn của đội thám hiểm trước đó đã không may phải bỏ mạng ở đây.

Một bầy sói lớn với cơ thể chỉ một màu xám, con mắt thèm khát máu thịt và cái đuôi như một con dao găm nhọn và lớn.Chúng lao ra tấn công mọi người.

" Quả thực lúc đó rất khó đánh, với cái hang nhỏ đó, nếu bọn ta mà dùng năng lượng thì nó sẽ sập xuống ngay lập tức"

Trận chiến đang trong căng thẳng, Kibaou vừa tung ra hai nhát chém khiến đầu con sói lớn rụng xuống. Kibaou đã bị chia cắt với mọi người và bị chúng bao vậy. Không gian hang trật trội khiến những con sói đó với hàm răng sắc nhọn chỉ cách Kibaou một khoảng nhỏ. Cắn răng với sự khó chịu.

" Khốn kiếp, đoạn đường hầm này còn là đường hầm năng lượng nữa chứ, chỉ cần mình toả ra năng lượng mạnh ra bên ngoài thì cái hang nhạy cảm này sẽ tự động sập xuống luôn, pháp sư và cung thủ bên mình mà không dùng năng lượng thì làm sao hỗ trợ được mình chứ?"

Bất ngờ, một thân ảnh cực nhanh lướt qua khiến cho đầu những con sói này liền rụng xuống. Kibaou mở mắt lớn với vẻ khó tin. Đó là Hiroshi với thân ảnh cực nhanh bước tới.

" Có sao không?"

Trở lại trong cái hang mà mọi người đang nghỉ. Hiroshi với vẻ bình tĩnh.

" Không có gì đâu"

Kibaou quay qua với vẻ hứng thú.

" Mà này, sao anh lại cần tiền mà đi cùng bọn tôi vậy, tôi cũng khá tò mò với con mắt phải của anh nữa"

" Thực ra tôi đang cần tiền để làm một số việc thôi"

" Còn về con mắt này, anh biết thông tin 4 tháng trước không? Thông tin mà con trai của quỷ vương bị chính cha mình truy sát đó?"

Kibaou với biểu cảm như nhận ra một điều gì đó và gật đầu.

" Tôi biết"

" Tôi là người cuối cùng sống sót trong nhóm người được tộc quỷ thuê để truy sát Kagurei và Hatgetsu"

Kibaou còn bất ngờ hơn nữa, mắt liền mở lớn.

" Thật sao? Thì ra thông tin là thật, chỉ có duy nhất một người đi qua cổng dịch chuyển mà quay về với một đống vết thương trên người, hoá ra lại là anh sao?"

" Là tôi đó"

" Bảo sao anh lại mạnh như vậy"

" Còn nếu các ngươi muốn nghe về tại sao hiện tại ta lại thành sói thì để ta kể cho"

Cả ba người đều đồng thanh.

" Kể đi"

" Sau khi đi thám hiểm với ông ngươi được vài tháng thì hôm đó, bọn ta quyết định đến một mạch hiểm tích khác"

" Trong lần thám hiểm đó, bọn ta đã bước vào một căn phòng"

Khung cảnh chuyển đến một hành lang tối, nhóm của Kibaou mỗi người đều cầm một chiếc đuốc phát sáng. Vẫn như chiến thuật cũ, một người đàn ông cầm khiên đi trước và những người còn lại sẽ bao quanh chủ lực của nhóm.

Họ đi đến một cánh cửa lớn. Người đàn ông cầm khiên liền sờ tay vào cánh cửa lớn màu đen này và quay lại.

" Có lên đi tiếp không?"

Mọi người đứng một lúc suy nghĩ. Một người đàn ông khác trong nhóm liền cất tiếng.

" Tôi nghĩ là nên đi tiếp, chúng ta đã đánh nhau với rất nhiều quái vật từ lúc vào đây rồi, lần này chúng ta biết nguy hiểm nên cũng đã chuẩn bị theo đá năng lượng để đề phòng rồi. Và còn hơn một nửa nữa cơ"

" Quy luật mà ai cũng dùng là: nếu quá yên tĩnh lên quay trở về, nhưng dọc đường đi, chúng ta đã chiến đấu liên tục và giải rất nhiều bẫy rồi. Tôi nghĩ khả năng bên trong có kho báu"

Mọi người có vẻ hưởng ứng với người đàn ông vừa nói. Cô gái cầm theo quyền trượng liền hưởng ứng.

" Cậu ấy nói cũng đúng đó, tôi nghĩ chúng ta nên thử vào, nhưng vẫn phải giữa cảnh giác"

Kibaou liền truyền năng lượng vào cánh cửa, sau một lúc, cánh cửa lớn được mở ra, mọi người bước vào với sự cảnh giác cực cao mà quan sát xung quanh.

Bất ngờ một làn sói từ phía xa lao đến như một chiếc cột khổng lồ. Cô gái cầm trượng liền dựng một lớp kết giới bao quanh lấy tất cả, làn khói đó liền tan biến.

" Mọi người cẩn thận"

Bất ngờ mặt đất dưới chân họ liền vỡ vụn, một làn khói đen liền lao ra bao quanh lấy tất cả mọi người. Những người đứng trong làn khói đó liền hiện lên một dấu ấn kì lạ.

Kibaou cũng vậy, ôm đầu với vẻ đau đớn và lùi lại, đội trưởng của nhóm và một người đàn ông với vẻ hiền từ là một trị liệu sư không ở trong làn khói, liền đỡ lấy Kibaou lao ra khỏi làn khói đó. Người đội trưởng hoảng hốt gọi lớn.

" Này... Này... Kibaou cậu có sao không?"

Trị liệu sự ngồi bên cạnh, thấy một thứ gì đó phát sáng từ sau gáy của Kibaou. Lao tới và nghiêng đầu Kibaou một bên. Đó là một kí hiệu kì quái như một con sói. Kibaou vẫn ôm đầu mà gào lớn.

" Đau quá, đau quá..."

Những người khác trong đám khói và Kibaou đang dần biến đổi. Có người biến thành rắn khổng lồ, có người biến thành một con chim với kích thước lớn... Và Kibaou biến thành một con sói.

Bầy quái vật khác từ đằng xa lao tới, mọi người đều hoảng hốt và chạy hướng về phía cửa. Kibaou vẫn nằm trên đất với vẻ đau đớn và nhìn vào đôi tay soi của mình, đưa đôi bàn tay lên vuốt mặt với vẻ hoảng hốt, nước mắt đang dần chảy ra từ khoé mắt.

" Mình biến thành cái quái gì vậy?... Mình ... Mình là quái vật sao?"

Người đội trưởng đáng kính kia thấy cậu vẫn nói được và vẫn có ý thức liền gào lớn.

" Kibaou, nếu còn là cậu thì hãy chạy đi"

Nhưng chạy không được bao xa, mọi người giờ là những con quái vật đang bị những con quái vật khác xé xác. Kibaou chạy cùng đội trưởng và trị liệu sư ra bên ngoài cánh cửa quay đầu lại với sự hoảng sợ. Nhưng họ phải cố chạy tiếp.

Chạy được một đoạn Kibaou với hình dạng sói liền dừng lại. Đội trưởng và trị liệu sư cũng dừng lại theo.

" Cậu làm gì vậy Kibaou? Sao không chạy tiếp?"

Người đội trưởng và trị liệu sư chợt mở mắt lớn, họ như nhận ra điều gì đó.

" Không lẽ nào cậu..."

" Đừng làm vậy, dù là hình dạng nào thì bọn tôi vẫn đón nhận mà, mau chạy tiếp đi"

" Hai cậu đón nhận tôi thì có ích gì chứ? Mọi người thì sao? Tôi phải sống trong rừng à?"

Người trị liệu sư lên tiếng khuyên Kibaou.

" Đừng lo mà, cậu được tất cả mọi người yêu quý mà, nếu giải thích thì họ sẽ chấp nhận thôi"

" Ai lại đi chấp nhận một con sói chứ, các cậu quay về đi, tôi nghĩ từ giờ cái hang này sẽ là nhà của tôi"

Người đội trưởng liền rút thanh kiếm ra khỏi vẻ, âm thanh cọ sát ấy vang vọng hang. Đưa lên cổ và gào lớn về phía Kibaou với sự tức giận.

" Kibaou, nếu cậu không muốn sống thì bọn tôi cũng sẽ tự sát ở đây đó"

Kibaou cắn răng, hàm răng sói vang lên những âm thanh ớn lạnh.

" Cậu đang làm cái quái gì vậy? Mau cút đi, tại sao lại tự tử chứ?"

" Theo về với bọn tôi đi, bọn tôi sẽ không đi đâu nếu không có cậu. Bọn mình đã hứa:' chúng ta sẽ giúp đỡ nhau ngay cả khi làm sai và chống lại mọi thứ ' cậu quên rồi sao? Bây giờ bọn tôi giúp cậu, nếu không ai cho cậu ở đây thì chúng ta sẽ đến nơi khác, nếu cậu không đi thì bọn tôi sẽ chết ở đây"

Đôi mắt sói chảy ra những giọt nước mắt và chạy về hướng họ.

" Mấy tên ngốc"

" Sau đó bọn họ đã giúp ta giải thích với mọi người xung quanh, lúc đó thực sự rất khó, nhưng may sao ta cuối cùng cũng được chấp thận. Một phần cũng nhờ việc hội thám hiểm giúp ta nữa"

" Sau đó họ dùng số tiền chung của cả nhóm mua cho ta ngọn đồi này và khu rừng, số tiền còn lại họ đi đến quê của những người khác để đưa cho gia đình họ. Sau đó họ cũng về quê hương của họ"

" Không ngờ ta lại biến thanh ma sói, ma sói từng có rất nhiều hằn với ma cà rồng, nên lần đầu ta gặp Airi, mọi dây thần kinh của ta đều rơi vào trạng thái cảnh giác"

Lão liền nhếch mép như đang tự cười chính mình.

" Có vẻ như ta sắp không còn là người rồi"

Airi liền nói" hoá ra đó là lý do là một ma sói nhưng lại có năng lượng con người"

Ánh hoàng hôn đang loé lên từ đằng xa mang theo vẻ u buồn, không thể diễn tả. Takeshi và Kazuka với vẻ mặt buồn bã mà cúi mặt mặt xuống đất. Lão sói liền đứng dậy quay đi.