Đạo

Cộc..

Cộc...

Tiếng guốc gỗ vọng dài trên nền đất cỏ rạn vỡ, kéo lê theo tiếng vọng của chính nó như âm hồn vất vưởng trong giấc mộng chưa tan. Một kẻ lạc lối bước chân dằng dặc nối liền với trời đông lạnh giá, vương theo dấu máu còn chưa khô ở chiến địa phương Bắc.

Tuyết không rơi. Chỉ có gió. Gió lạnh như xương trắng, mang mùi sắt gỉ và khói thiêu lan tỏa khắp không gian hoang tàn. Kẻ lang bạt bước đi, dáng hình mờ mịt dưới bầu trời kia. Không ai biết hắn là ai. Không ai gọi tên. Hắn cũng chẳng buồn hỏi đến điều đó nữa.

Cộc.

Hắn dừng lại trước cổng một ngôi làng.

Không bảng tên, cũng chẳng có tiếng nói cười. Chỉ có lửa - lửa đỏ nhuộm trên những mái nhà lá mục nát, lửa cháy âm ỉ trong ánh mắt chết dần chết mòn của dân làng, lửa cuộn lên từ xác người chưa kịp nguội lạnh.

Hắn bước vào như thể đã quen với cảnh tượng này từ rất lâu - quá lâu để còn cảm thấy sững sờ hay đau lòng.

Dưới chân hắn, đất đã biến thành bùn nhão vì máu. Mùi khét của da thịt cháy sém, xen lẫn mùi tanh của tử thi, phảng phất trong không gian. Thân người gầy gò nằm chồng chất lên nhau.Khắp nơi, những người hành khất tay bấu víu vào vạt áo, tay vái lạy mà cầu xin bóng dáng mờ nhạt kia như tìm chút hơi ấm cuối cùng giữa giá lạnh cõi trần.

– Cơm… xin ngài, cho tôi một miếng cơm... chỉ một miếng thôi... con tôi... nó chưa đến tuổi biết nói... nó còn sống... còn sống mà...

– Lạy trời… cứu lấy chúng con…

–Tôi đã hai tuần không có một miếng ăn...Khụ.khụ...Xin… xin ngài một chén cháo thôi… xin…

Tiếng nói yếu ớt như tơ nhện, đứt quãng theo từng hơi thở, đan xen trong rên rỉ và khẩn cầu, những tiếng khóc ai oán của những đứa trẻ, những oán than của những kẻ hành khất lang thang. Nhưng lời khẩn cầu ấy không bay đến được trời cao. Nó chết từ trong cổ họng, tan rã trong tàn tro và lửa hận.

Hắn vung tay. Một nắm gạo rơi xuống nền đất bùn.

Chỉ là gạo.

Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc, đám đông xông vào như những con ma đói. Họ giẫm đạp lẫn nhau, tay cào cấu, mắt long sòng sọc, môi rách nát vì khô máu, miệng phát ra tiếng kêu hoang dã như thú dữ. Có tiếng khóc ré, tiếng xương gãy, tiếng thịt bị cắn rách, rồi im bặt.

Trong hiểm cảnh, nhân tính bị bóc trần.

Không có thiện lương cũng chẳng vương đạo lý.

Chỉ còn bản chất vốn có của một con thú vật.

Hắn lặng nhìn rồi rảo bước rời khỏi đám đông tranh giành phía sau.

Chiến tranh là một vở bi kịch không có hồi kết

Là sự kết tinh của lòng tham và sự ích kỷ của con người khi đạt tới giới hạn vốn có, lòng tốt bụng và vị tha dù tồn tại chẳng qua cũng chỉ là một hạt muối bỏ biển mà thôi.

Cuối làng, dưới chân một ngọn đồi khô cằn, có một ngôi chùa cổ. Cổng tre nát gãy nghiêng, mái ngói rơi rụng, tượng Phật bị cháy đen một nửa, như một phế tích đã cũ từ lâu. Ấy vậy vẫn còn đó tiếng tụng kinh khàn khàn khản đặc trong khoảng yên lặng.

Kẽo kẹt...

Bên trong, một vị trụ trì già ngồi xếp bằng giữa gian chính điện đổ nát. Thân thể ông ta gầy gò như thân tre mục, mỗi hơi thở lại mang theo sự trĩu nặng khó nói thành lời.

Nghe tiếng bước chân vọng lại, lão ngẩng đầu, đôi mắt mờ đục không còn nhìn rõ hình bóng trước mặt, giọng khàn đặc:

– Thí chủ… tìm ta có việc gì?

Hắn đứng im một khắc, rồi cất giọng:

– Xin chỉ giáo đôi điều

Hắn quỳ xuống mặt đất, chân xếp bằng trước mặt vị trụ trì già.

– Thí chủ tự nhiên.-vị trụ trì đáp

– Ta muốn hỏi người một câu… Người nghĩ Phật có tồn tại không?

Trụ trì không vội trả lời. Ông khép mắt, chắp tay trước ngực, trì niệm một câu Phật hiệu rồi khẽ gật đầu:

– Bần đạo cho rằng… là có.

Đôi mắt như phản chiếu ngọn lửa đỏ từ mái chùa cháy dở. Giọng hắn sắc bén như lưỡi dao:

– Vậy... Tại sao Thần Phật lại ngồi yên trên cao khi sinh linh nơi hạ giới đang chết dần từng ngày?... Tại sao nói Thần Phật ban phát phước lành cho chúng sinh nhưng chỉ thấy chúng sinh khổ nạn? Tại sao chỉ thấy dân chúng lầm than, đói chết không chỗ chôn, dịch bệnh, thiên tai giết người không chút nương tình ? Tại sao ?

Hắn quát lớn. Tiếng quát không vang xa, nhưng đủ để lay động cả niềm tin vốn đã lung lay của vị trụ trì già.

Trụ trì im lặng. Trong ánh mắt mờ đục ấy là sự hoài nghi lẫn sự vô vọng. Ông biết hắn không điên. Không phải một kẻ mất lý trí. Hắn là người từng có lòng tin. Nhưng chính niềm tin ấy đã giết chết hắn.

– Hay chính chúng vốn đã sắp đặt tất cả?

Câu nói ấy làm lão nặng trĩu sự suy tư và dằn vặt

Thần Phật có thật sự tồn tại không?

Thần Phật có thật sự giúp chúng sinh thoát khỏi biển khổ không?

Một câu hỏi khó, khó đến mức ngay cả những kẻ tận tâm nhất với đạo cũng chẳng thể trả lời

Trong thế giới đầu rẫy đau thương này, liệu còn ai có thể tin vào sự từ bi của đấng tối cao?

“Có lẽ.... Thần Phật không mù, chỉ là… họ đã ngoảnh mặt đi từ lâu.”

Ngoài kia, mưa rơi. Lặng lẽ cùng tiếng thở dài cuối cùng của người.

Hắn không mang ô hay áo choàng.

Từng giọt mưa rơi xuống vai hắn như nước mắt rỉ ra từ trời cao - nếu trời cao còn biết đau thương, vậy nơi nào tồn tại cái gọi là hạnh phúc thực sự ?

Hắn đi, để lại sau lưng ngôi chùa đổ nát và vị trụ trì già cô độc, đang chìm trong sự trầm ngâm không lời.