Tàn

Cộc..

Cộc...

– Chúng ta phải đi đến bao lâu?

Không có lời hồi đáp

Sở Mặc thở dốc, hắn đã leo dốc cũng đã ba canh giờ, mồ hôi rơi thấm ướt vạt áo

Hộc...

Hộc.

Thanh Phong cất giọng:

– Tương truyền vào thuở Hoàng Ma loạn thế, trên đỉnh Hạc Phi Lĩnh cao vạn trượng có một tiên nhân sinh sống

Hắn ta tinh thông y thuật, có tài năng chữa bách bệnh

– Vậy tại sao hắn ta không xuất thế độ nhân?- Sở Mặc vừa tu ngụm nước vừa hỏi trong sự nghi hoặc

– Ngu ngốc.

Ngươi quả thật giống như hắn ta, năm ấy hắn cũng rời khỏi núi, xuống núi cứu chúng sinh

Nhưng hắn ta lại bị kẻ khác lợi dụng, buộc chữa trị với chi phí đắt đỏ, chỉ có thể cứu chữa cho những kẻ quyền quý lắm tiền nhiều của

Hắn bị khinh miệt bởi những người dân nghèo đã từng tin tưởng, chỉ có thể sống cô độc trong đình viện chẳng khác gì tù ngục, sau này quốc nạn nổi lên, triều Vũ bị diệt, những kẻ mê tín đã bắt trói và giết hắn để tế Dược Thần

Từ đó, đỉnh Hạc Phi Lĩnh không còn một bóng người thăm viếng, người ta chỉ nghe thấy tiếng ai oán của người lương y năm xưa, tiếng khóc của hạc trắng từng đậu chốn dương gian

...

– Vậy.. Đây là ?

Có lẽ ta đến đúng nơi rồi..

Hắn ta nhặt trên đất cỏ lên một sợi lông hạc trắng muốt nhưng đã lấm tấm đất bùn

-Đúng, đây chính là Thăng Hạc Sơn

____________________________

Cả hai bước vào đình viện bỏ hoang, xung quanh chỉ còn là tàn tích, mái ngói đã sập một nửa, những cột trụ cũng đã mục nát từ lâu, bám đầy rêu phong

– Nơi này từng thấm mùi thuốc nồng đượm, tiếng sáo hạc ngân, giờ chỉ còn là mùi ẩm mốc và tiếng núi thở dài

Sở Mặc chau mày, hỏi:

– Vì cớ gì chúng ta tới đây?

Hắn quay đầu, thản nhiên đáp:

– Để đưa ngươi đi chết.

– Ta vốn muốn chết

Chỉ là lời của ngươi… cũng tục tĩu quá đấy.

Bên trong, hiên viện cũ có dược liệu đang phơi, giờ đã bị giẫm nát bươm.

Từng nắm than dược chưa kịp bốc xong vẫn còn vương vãi nơi thềm đá.

Cọt... kẹt...

Gió lùa qua khe cửa mục, cất lên tiếng rên rỉ. Một luồng khí lạnh không rõ từ đâu trườn dọc sống lưng, khiến da thịt sởn gai.

Là oán khí.

Trong gian phòng ẩm mốc là một khoảng không tối om, ngập mùi máu tanh.

Hắn ta lấy từ tay áo ra một chiếc đèn dầu, châm lửa.

Phụt.

Ngọn lửa nhỏ chập chờn, hắt ánh sáng mờ nhạt lên các vách tường đen bám bụi nhưng ít ra vẫn có thể nhìn thấy chập chờn

Cửa các gian phòng đều đóng kín. Không gian im lặng đến mức chỉ nghe được tiếng nhịp tim mình.

Trên mặt đất, nhiều vệt máu khô đọng lại, sẫm đen và đặc quánh, bám lên một tờ đơn thuốc úa màu.

Xung quanh chỉ có cối giã dược, lò chưng, bình thủy tinh cổ xưa, và một chiếc cân tay bằng đồng xanh - tất thảy đều đã bám bụi

Lạ thay, trong một nơi mục nát như vậy, lại không có lấy một con chuột hay sâu bọ; thay vào đó là mùi hắc nồng tỏa khắp gian phòng

Cộc…

Tiếng vang nhẹ nơi sàn nhà. Sở Mặc cúi nhìn - có một vết cạy nhỏ, ẩn giữa tấm ván gỗ đã mủn.

Một cánh cửa hầm được mở ra, dẫn xuống mật thất phía dưới.

Ánh đèn dầu chiếu xuống, hiện ra giữa phòng một bàn mổ lớn.

Trên đó, một thi thể đang phân hủy nằm yên, làn da xám xịt, cắm đầy kim châm cùng những đường cắt sắc gọn, lạnh lẽo như từ tay người từng luyện y thuật, thân thân đã không còn nội tạng, có thể thấy rõ cả xương.

Đường Thanh Phong buông lời:

– Đây chính là căn nguyên của mọi chuyện.

Sở Mặc quay sang, ánh mắt sắc lạnh:

– Ý ngươi là gì?

– Ngươi cảm nhận được mùi hắc kia chứ?

– Có.

– Là độc dược.

Sở Mặc cũng chẳng mấy ngạc nhiên:

- Cũng không lấy làm lạ. Trải qua hàng trăm loại độc, thân ta từ lâu đã gần như miễn nhiễm.

Bước quanh mật thất, ánh mắt hắn dừng lại nơi vệt máu loang lổ và những cánh cửa đã bị niêm phong cẩn mật.

– Xét theo huyết tích, bố cục mật đạo và dụng cụ còn sót lại, chỉ có thể là hắn - vị dược sư năm xưa.

Khi bị giam lỏng nơi đây, hắn hẳn đã phát điên, dốc tâm nghiên cứu phương thuốc trường sinh để không phải chết mục rữa ở đây.

Không hề có cái gọi là hiến tế cho Dược Thần, chỉ là tin đồn được tô vẽ mà thôi

Sở Mặc lặng người, lòng dậy sóng.

– Buồn cười thay, một người từng được xưng tụng là ‘tiên nhân hạ phàm’ lại bị quay mặt bởi chính những kẻ mình cưu mang, cuối cùng cũng trở thành món đồ chơi trong tay những kẻ lắm tiền.

– Và rồi, sự thiện lương dần biến chất trở thành những sự điên dại tràn ngập dã tâm

– Chỉ tiếc...

Bất tử là thật, trường sinh cũng là thật, chỉ chỉ có con người là giả. Kẻ uống thuốc không còn là người. Trở thành những khối thịt vặn vẹo, đầy khát máu và vô tình, ký ức bị tẩy xóa, nhân tính bị nuốt chửng.

– Đó chính là lý do Thăng Hạc Sơn này không còn bóng người, đúng không?

“Lã Thanh...”

– Ngươi vừa nói gì sao?

– Không, chỉ là đột nhiên ta nhớ đến một vị bằng hữu cũ mà thôi

Bỗng thân thể bất động kia khẽ động.

Một tiếng rục rịch vọng lên từ bàn mổ.

Thi thể ấy bắt đầu vặn vẹo, rồi bò dậy bằng chi thể khô héo.

Hốc mắt nó không còn nhãn cầu, thay vào đó là hai miệng thịt đen kịt, rỉ máu, trồi ra, há hốc nuốt lấy không khí.

Khuôn mặt chẳng có mũi, chẳng có tai - chỉ là một khối thịt teo tóp đang mục nát, bầy dòi trắng nhung nhúc chui ra từ các khe hở trên da thịt.

Một làn gió lạnh lướt qua.

Ngọn đèn phụt một cái — tắt ngấm.