Mộng

Thời gian như ngưng đọng

Cả hai đứng yên một lúc lâu, một bên thủ thế, ánh mắt lạnh mang ý sát tâm.

Một bên lặng lẽ như mặt hồ không gợn sóng.

Xoạch—!

Trong phút chốc mũi kiếm đã áp sát yết hầu kẻ kia.

Choang!

Kétttttt—

Tiếng va chạm kim loại va chạm, rít lên những tia lửa

– Ngay đòn đầu tiên đã là sát chiêu… Có lẽ ta đã quá xem thường ngươi rồi.

Thân ảnh y thoái lui nửa bước. Cánh tay khẽ run.

Keng!

Thép lạnh lại vút đến, không biết từ khi nào.

Lưỡi gió lướt qua gò má, để lại vệt lạnh buốt

nhưng đôi mắt vẫn không lay động

– Đỡ được sao? Ngươi cũng khá đấy.

Ầm!

Lực trầm như búa tạ giáng xuống.

Một đường kiếm bán nguyệt vẽ trên mặt đất, chúng vỡ vụn, bụi đá bay khắp nơi

Choang!

Choang!

Choang!

Mỗi kiếm quang đánh ra đều như một nước cờ đoạt mạng

Gối, vai, yết hầu, đồng tử – toàn bộ đều là đòn tuyệt sát.

– Kiếm Tốt.. Nhưng vẫn chưa đủ.

Roạtttttt—!!

Một đường kiếm vẽ hình bán nguyệt trên mặt đất. Không gian bị rách toạc như vải lụa.

Lại một kiếm giáng xuống.

Lưỡi kiếm đã kề bên cổ.

Hắn nhắm mắt lại.

Trong tầng sâu tiềm thức - trong một đại dương trống rỗng, tối tăm và tuyệt vọng.

Một cánh hoa rơi giữa màn sương mờ.

Cộc... Cộc...

Một tiểu hài tử tay cầm kiếm gỗ, đang luyện kiếm trong tiếng cười

Bỗng…

Một giọng nói vang lên.

Thanh thoát mà kiên định, như gió xuân thổi qua đồng cỏ:

–Tô nhi, kiếm giả chân truyền… từ lâu đã vứt bỏ sinh tử. Có chết thì chết trong một kiếm, có sống thì sống vì kiếm.

Đến khi ngươi đứng trước ranh giới sinh tử… hãy nhớ – người cầm kiếm thật sự, đã chết từ lâu rồi. Nhưng đạo kiếm… không bao giờ dừng lại

Đứa trẻ ngây ngô mà đáp:

– Ta… không hiểu

Hình bóng ấy mỉm cười:

– Rồi sẽ có một ngày… ngươi sẽ hiểu thôi

Nụ cười ấy dần tan vào làn mây mờ, như một giấc mộng xa xưa bị xóa nhòa trong năm tháng

– Đây… là..

Ký ức!?

Choang!

Một phản xạ vô hình di kiếm chặn lại đòn tất sát.

Phản lực khiến gã kiếm sĩ lùi ra sau vài bước.

Ánh mắt y khẽ trầm xuống.

Sát khí biến mất.

Toàn thân hắn không còn một tia khí tức.

Nhưng chính trong hư vô ấy… một kiếm ý vô hình dần trỗi dậy.

Không còn chiêu.

Không còn thức.

Mỗi kiếm xuất ra đều dứt khoát. Đều tuyệt tình.

Vụttt—

Một vết cắt vô hình lướt qua.

Một bên tai của gã kiếm sĩ rơi xuống, máu vẽ thành một vòng cung đỏ thẫm trên mặt đất

– Một kiếm đúng nghĩa...kiếm như không còn tồn tại

Tâm vô chiêu, ý hợp thiên địa…

Ngươi… đã trước ngưỡng của Kiếm Đạo.

— Kết thúc đi.

Choanggggg—!!

Hai đạo kiếm ý bộc phát cùng lúc, va vào nhau như hai cực đối đầu.

Chỉ trong một khoảnh khắc

Không còn ánh sáng.

Không còn thanh âm.

Chỉ còn một khoảng hư vô tuyệt đối nơi thiên địa bị xé thành hai mảnh, như bị chia cắt bởi một kiếm duy nhất.

Giữa làn khói bụi mờ ảo.

Bịch...

Bịch

Tên kiếm tu ngã xuống đất, thân đã bị một nhát kiếm dài cắt đến thắt lưng

Song lạ thay trên gương mặt hắn, không hiện vẻ thống khổ trong ngưỡng cửa chết. Chỉ có một nụ cười tịch nhiên, như đã chứng kiến điều mình đã chờ đợi cả một đời.

“Một kiếm này… đáng giá.”

Thân thể hắn vỡ vụn hòa vào cát bụi. Nhưng nụ cười ấy vẫn in trên môi, không tan vào thời không.

Tĩnh lặng bao trùm. Không còn kiếm khí, không còn sát ý, chỉ có âm vang xa xăm, như cổ nhân ngâm một khúc tuyệt ca tiễn người khuất bóng.

Kết thúc rồi sao? – Thực thể vô danh hỏi, giọng khàn khàn như từ tận đáy vực vọng lên.

– Đúng. Kết thúc rồi.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo lớp cát mỏng phủ lên thân xác đã hóa bụi.

– Ta biết… gã đã nhường ta trong đường kiếm ấy.

Hắn nhìn tay mình — vẫn run khẽ vì dư chấn kiếm ý vừa rồi.

– Với năng lực ấy… hắn thừa sức lấy mạng ta ngay từ chiêu đầu tiên.

Một khoảng lặng.

Ánh mắt hắn khẽ liếc về phía hư không trước mặt, nơi chẳng còn bóng người, nhưng không gian vẫn như xoắn lại như di chứng lưu lại của một lực lượng vô hình đã từng hiện hữu

– Thử ta, đưa ta đến đây, bày trận này... chỉ để cho ta chứng kiến một kẻ như hắn ta chết đi.

– Một kẻ… đã sống chỉ để chờ một kiếm cuối cùng

Rốt cuộc chẳng qua chỉ là một kẻ cuồng vọng, suốt một đời chỉ mong một trận tử chiến xứng tầm

Thật nhạt nhẽo...

____________________________

Mưa phùn vương mái ngói, gió lạnh lùa qua từng bức tường đổ nát, thổi tắt ánh lửa còn sót lại trên Thượng Công Đài.

Khi tro tàn phủ lối, người cũng đã rời đi.

Sau trận huyết chiến, Thanh Phong đã chính tay chôn vùi thứ mà hắn từng dốc hết tâm can dựng nên.

Từ cổng thành đổ nát, hắn chầm chậm bước ra, áo bào giờ đã nhuốm máu sậm màu, tay xách theo thủ cấp của Phùng Long hoàng đế.

Ngoài cổng, lão già vẫn còn ngồi đó, gầy quắt như que củi, tay ôm gậy run run.

– Ngài.. Ngài đã...

Giọng lão như đứt hơi trong gió lạnh.

Thủ cấp của phủ thành chủ bị ném trên đất

– Giết rồi. - Y đáp với sự vô cảm

Phía sau hắn, vài kẻ sống sót cúi đầu bước đến, đôi mắt hoang mang nhìn về người từng là thành chủ của họ – nay là tội đồ trong mắt thiên hạ

– Các ngươi cứ bẩm với triều đình rằng: Hạ thành bị phục kích, Hoàng thượng đã bị sát hại. Dân không còn lòng tin vào thiên tử, kể từ nay tự lập mà sống, chẳng chịu ràng buộc nào nữa.

Cách đây năm mươi dặm có một doanh trại biệt lập tên Bắc Hoang. Đến đó đi. Tuy không phải chốn phồn vinh, nhưng có thể giữ lấy mạng sống và tấm lưng thẳng.

Gió rít qua khe thành. Những lá cờ cháy âm ỉ như báo hiệu cho sự suy tàn sớm muộn của vương triều từng lớn mạnh một thời.

Hắn đội nón, quay bước.

– Vậy còn ngài? – lão già nghẹn lời hỏi.

Hắn dừng một thoáng.

– Ta ư?

– Có lẽ là... Đại Viêm.

Mười ngày sau

Cộc...

.......... Cộc...

Keng!

.......... Cộc...

Keng!

Tiếng gậy gõ xuống ván tàu hòa cùng tiếng kim loại va vào dây neo.

Vân Lam Cảng.

Trên bờ biển, tiếng người bán cá, tiếng chèo thuyền, tiếng thương nhân tranh cãi hòa lẫn mùi muối mặn.

Hắn rút vài đồng bạc đặt vào tay người lái thuyền, rồi bước lên mà chẳng nói một lời.

Trên boong tàu, hắn nhìn lên mặt nước mà trầm tư

Hắn thấy những con sóng vỗ vào mạn thuyền cuốn theo ký ức hỗn loạn tan thành bọt biển

Mặt biển đang xa dần về phía chân trời vô tận

Biển cả mênh mông ngoài mặt lặng yên nhưng đáy biển lại vô cảm đến tận cùng

Khi

bóng tối che lấp những hơi ấm mong manh trong lòng người

Khi

cái lạnh xóa tan những tia nắng còn sót lại trên con đường đi đến hai chữ "hạnh phúc"

Liệu hắn có thể tìm lại được chính mình trước khi tâm ma ăn mòn toàn bộ cảm xúc còn sót lại?

Chỉ có thời gian có thể trả lời

Nhìn vào bóng ảnh phản chiếu của chính mình, một ánh mắt trống rỗng không thể khóc

Dõi về cái bóng dưới chân mình đang dần mờ nhạt, đôi chân đã từng giẫm trên bao sinh mạng

Thời gian của hắn không còn nhiều nữa..

Nằm trên boong, ngủ trên rơm khô, lấy chăn là gió biển, lấy gối là thanh kiếm cũ...

Hắn rơi vào cơn mơ màng

_____________________________

Một không gian sâu vô tận hiện ra.

Không còn ánh sáng, không còn âm thanh, cũng chẳng còn đau đớn

Chỉ có sự tịch mịch vô tận.

Trên mặt đất, những mảnh ánh sáng bắt đầu hiện lên.

Là ký ức.

Từng mảnh, từng mảnh rạn nứt vỡ ra như thủy tinh.

Mỗi một mảnh là một kiếp. Mỗi một mảnh là một lỗi lầm

Chúng trải dài vô tận, thắp sáng lối đi giữa hư vô.

- Khá thất vọng đấy. – một giọng nói vang lên từ sau lưng.

Hắn xoay người. Một bóng người mờ ảo đứng đó, chỉ là những vệt trong suốt vẽ nên.

- Ngươi là...?

- Ta là ngươi. – hắn đáp.

- Không. Ta là một phần ngươi đã vứt bỏ. Một mảnh từ trong những vòng luân hồi đã cũ

- Thật buồn cười khi kẻ đánh đổi kí ức của mình để có được sức mạnh tối cao lại đang đi trên con đường tìm lại chính mình

- Ngươi nghĩ rằng chỉ với thân xác phàm tục và sức mạnh chưa thể kiểm soát ấy có thể giết được các Thiên đạo?

- Ta không nghĩ. Ta sẽ làm

- Hảo. Ngươi vẫn cố chấp như mọi khi. Lần khứ hồi thứ chín triệu bảy trăm ngàn hai trăm tám mươi này... Mong rằng ngươi có thể nghịch chuyển thành công

- Đợi đã...!

- Chúng ta sẽ còn gặp lại. Nhưng có thể khi đó có thể sẽ không còn là “ta” nữa.

Hãy đi tìm câu trả lời

Bóng mờ tan vào hư vô.

Y vươn tay nắm lấy – nhưng tất cả chỉ là sương mỏng.

-Khoan đã...!

Choàng tỉnh.

Sương vẫn lạnh. Gió vẫn thổi.

Nhưng lòng hắn giờ đã có gợn sóng