Tuyệt

Thuyền đã cập bến

Không khí nơi này có phần ấm áp, khác hẳn cái lạnh của vùng Bắc Hoang năm ấy.

– Đây là... Đại Viêm sao?

Phàm chốn phồn hoa, phố thị đông đúc, người qua kẻ lại như nước chảy không ngừng.

Phố lớn Lưu Châu khi ấy tấp nập như ngày hội, người qua lại đông như nước chảy. Khắp hai bên đường, những sạp hàng chen chúc, mùi thơm của bánh nướng, hương trầm, trà ấm hòa quyện giữa tiếng người rộn rã.

Một gã trung niên tay áo xắn cao, đứng sau xe hấp nghi ngút khói, hô lớn giọng sang sảng:

– Bánh bao mới ra lò đây! Nhân thịt thơm mềm, nóng hổi như lòng người đầu xuân, ai ăn một lần quên lối về!

Ngay sát đó, một đôi phu thê trẻ dừng lại bên quầy hàng vải, người nam nâng nhẹ tấm lụa óng ánh lên trước ánh nắng:

– Nương tử à, nhìn tấm lụa Tô Châu này xem, mỏng như cánh ve, sờ vào đã chẳng nỡ buông tay

Người nữ e lệ cười, ngón tay thon khẽ vuốt dọc mép lụa, ánh mắt như tràn cả xuân sắc.

Không xa, một ông lão mặc đạo bào rách vai, râu bạc ba chòm, tay phe phẩy chiếc quạt nan, giọng kéo dài:

– Xem tướng đây! Ba văn đồng xem cả tam sinh tam thế, đi ngang mà chẳng dừng chân thì có lỗi với trời đấy nha!

Tiếng bước chân con trẻ rộn ràng phía sau, một tiểu oa nhi cỡ chừng năm tuổi kéo tay áo bà lão, nước mắt lưng tròng:

– A ..nãi nãi… nãi nãi, mua cho ta hồ lô đường đi mà…… ta ngoan lắm rồi mà!”

Hồ lô đỏ bóng lắc lư theo từng bước, phản chiếu nắng trưa như hồng ngọc.

Bên cạnh hàng thuốc, một thiếu phụ cất giọng trong trẻo, tay rao hàng không ngừng nghỉ:

– Trứng thảo dược đây! Trứng thảo dược đây! Ba đồng một quả, ăn vào khỏe ruột bổ tim, sống lâu trăm tuổi chẳng phải mộng!”

Đột nhiên từ cuối phố vang lên tiếng trống, tiếng pháo nổ giòn. Một đoàn người áo gấm khăn hồng từ xa đi tới, dẫn đầu là tám người khiêng kiệu hoa phủ chỉ vàng óng ánh.

– Nhanh lên! Nhanh lên! Đoàn rước dâu nhà họ Tiết tới rồi kìa! Mau ra mà xem kiệu hoa thêu chỉ vàng!”

Dân chúng túa ra như nước vỡ bờ, tiếng vỗ tay, cười đùa vang khắp một dãy phố.

Một bầy tiểu đồng chạy giỡn giữa đường, có đứa ngửi mùi kẹo kéo liền níu tay mẹ nũng nịu, có đứa lẻn tới xe hàng định trộm quả táo, bị chủ hàng mắng yêu một tràng:

– Thằng tiểu tử thối kia, ngươi còn dám giở trò, ta gọi quan binh tới cạo đầu đấy!

Những lời qua tiếng lại, tiếng cười vui xen lẫn, khiến cả con phố như sống dậy giữa nắng sớm

Cộc... Cộc...

Đường Thanh Phong đảo mắt, chậm rãi nhìn quanh rồi dừng lại trước một tửu lâu nhỏ, mùi thịt hầm và tương vừng lan ra đến tận đường cái.

– Chào khách nhân, ngài muốn ăn gì? – Tiểu nhị cười hớn hở.

– Cho ta một bát cơm trắng, một chút vừng là đủ. – Hắn đáp khẽ.

– Có ngay Có ngay!

Cách nói chuyện nơi đây lễ độ, không phân sang hèn, phép tắc đủ đầy

Đường Thanh Phong nhìn ra ngoài, ánh mắt bình thản nhìn phố phường huyên náo phía ngoài song cửa đã lâu không gặp.

" Xem ra dân chúng Đại Viêm, quả thật đang sống dưới thời một minh quân "

Bàn bên cạnh, tiếng đối thoại giữa một nho sinh trẻ tuổi và lão già vọng đến, lão giả ngửa cổ uống rượu, nấc một tiếng rồi cười lớn:

– Này tiểu tử, gần đây thiên hạ có chuyện lạ, ngươi có biết chăng?

– Chưa từng nghe, nho sinh đáp.

Hôm qua còn vùi đầu trong đèn sách, nào có tâm tư để nghe chuyện tạp.

– Ta mặc cái gia phả trạng nguyên của nhà ngươi!” Lão già hắng giọng

Ngươi biết không, Thiên Ma Thần Giáo... đang xuất hiện tại Đại Viêm!

Nho sinh giật mình phụt cả ngụm trà:

– Thiên... Thiên Ma Thần Giáo?! Sao lại đến Đại Viêm? Nơi này nào có thù oán gì với Ma Đạo?

– Ai mà biết được? Lão giả lắc đầu, “Đại Viêm xưa nay thái bình, hoàng thượng trị quốc có đức, thế mà Ma Đạo vẫn hiện thân... E rằng... là vì vụ huyết án năm mươi năm trước.

Nghe đến đó, nho sinh trợn tròn mắt:

– Vụ án... năm mươi năm trước? Lão trượng, ý ngài là... vụ án đó... vẫn còn tàn dư sao?

Lão giả đột nhiên nghiêm mặt, ép giọng xuống thì thào:

– Những chuyện không nên nói, thì tốt nhất đừng hỏi. Nhóc con, còn muốn sống lâu thì ngậm miệng lại cho ta

Đang lúc đó, có người bước đến cạnh bàn Đường Thanh Phong

Một thanh niên y phục chỉnh tề, dáng dấp nho nhã, ôm quyền thi lễ:

– Tại hạ là Mạc Nhĩ Khanh, người Sơn Đông, nay vào nam buôn bán, thấy công tử ngồi một mình, không biết có thể mạn phép ngồi cùng?

Đường Thanh Phong ngẩng đầu:

– Mời.

– Xin hỏi quý tính đại danh của công tử là...?

– Ta sao ?

Hắn nhấp chén trà, chậm rãi đáp: “Chỉ là kẻ qua đường. Hữu duyên thì cứ gọi ta là Đường Thanh Phong

– Đường công tử.

Mạc Nhĩ Khanh chắp tay mỉm cười

Xem ra người không phải bản địa Đại Viêm?

– Ừm.

– Vậy người có thể yên tâm rồi. Đại Viêm ta thiên hạ thái bình, hoàng thượng anh minh quả cảm, xử sự công bằng, lòng dân một mực tin tưởng.

– Cũng phải... - Đường Thanh Phong gật đầu – Bất quá... Đối với vụ huyết án năm mươi năm trước, các hạ có thể tiết lộ một hai không?

Mạc Khanh nghe xong, sắc mặt thoáng đổi, môi mím lại giây lát mới thấp giọng:

– Đó là điều kiêng kỵ tại Đại Viêm... nhưng nếu công tử đã hỏi, vậy ta chỉ nói đôi lời — tuyệt đối đừng truyền ra ngoài...

Y chậm rãi kể:

– Năm mươi năm về trước, Vương triều Hồng Chu rơi vào tay một tên hôn quân. Hắn đắm chìm tửu sắc, bỏ mặc triều chính, khiến dân chúng rơi vào cảnh đói khổ, lưu đày

Các thương vụ nô lệ mọc lên khắp nơi, người bán người, mẹ bán con, phu thê chia lìa, bi ai vô kể

Ánh mắt Nhĩ Khanh hơi tối lại, tay khẽ run khi rót chén rượu.

– Lòng dân phẫn nộ. Dưới ngọn cờ của Tần Quang Minh, bách tính nổi dậy, lật đổ triều Hồng Chu

Sau khi đoạt lại thiên hạ, Tần công lập quốc, đổi tên thành Đại Viêm

Ông bãi bỏ nô lệ, giảm thuế khóa, phá lệ bế quan, mở đường giao thương khắp tứ phương

Thiên hạ râm ran ca tụng, tân triều xem như mở ra một thời thế thái bình an.

Thư sinh dừng lại, hạ giọng, mắt nhìn về phía cửa sổ xa xăm:

– Duy chỉ có… một việc không được ai nhắc đến.

Đường Thanh Phong nâng chén trà

– Việc gì?

– Gia tộc nhà họ Lương.

– Gia tộc họ Lương?– Thanh Phong lặp lại, vẻ mặt có chút hoài nghi.

Mạc Nhĩ Khanh gật đầu chậm rãi:

– Họ Lương là danh môn vọng tộc thời Hồng Chu. Có thể nói, là trụ cột vương triều.

Dù quyền cao chức trọng, họ lại chí thiện, thường ban gạo phát cháo cho dân, mở y xá cứu người

Tương truyền, một phần tư ngân khố triều Hồng Chu là từ tài lực của Lương gia mà nên

Y dừng lại, rồi hạ thấp giọng:

– Nhưng rồi, một đêm nọ... trưởng tộc Lương gia bị ám sát.

Chưa đầy bảy ngày sau, toàn bộ nhà Lương bị tru di. Cơ nghiệp bao đời tan như khói sóng.

Quan phủ không ai dám tra. Dân chúng thì thở dài thương tiếc, nhưng không dám hé môi

Thanh Phong trầm ngâm:

– Nghe như có uẩn khúc...

– Đúng vậy..

Có người bảo, trưởng tộc họ Lương từng đắc tội với một thế lực lớn, nhưng chẳng ai dám xác nhận

Mạc Nhĩ Khanh đột nhiên liếc mắt nhìn ra ngoài, rồi ghé sát, thì thầm:

– Gần đây, lại nghe tin... Thiên Ma Thần Giáo đột nhiên xuất hiện ở Đại Viêm.

Có phải là tình cờ... hay là đang có bàn tay nào đó sắp bày cờ thế?

Thanh Phong khẽ gật đầu, nhấp môi trầm ngâm:

– Đa tạ Mạc thiếu.

– Ha ha... không cần khách sáo, chẳng qua cũng chỉ là lời tán chuyện, mong công tử đừng để tâm.

Nhà tại hạ mở y quán ở cuối thôn phía bắc. Nếu Đường công tử có điều chi cần, xin cứ ghé qua, đừng ngại.

– Được.

Thanh Phong khẽ gật đầu, đứng dậy.

Hắn đặt năm đồng bạc xuống bàn.

Tên tiểu nhị hớt hải chạy tới, giọng lanh lảnh:

– Thưa – thưa ngài! Ngài đưa thừa tiền rồi! Thứ này quá quý giá, ngài để ở đây có hơi..

Thanh Phong không quay lại, chỉ phất tay áo, đáp khẽ:

– Ngươi xứng đáng.

Hắn bước ra cửa, hòa vào dòng người tấp nập..