Đường Thanh Phong vừa bước ra khỏi quán rượu, lập tức bị một cơn đau đầu dữ dội đánh úp lấy.
Thân thể hắn loạng choạng vài bước, rồi ngã quỵ xuống ngay trước cửa.
Mọi thanh âm phố thị dường như mờ đi.
Thính giác, xúc giác, cả thế giới đều chìm vào hư vô.
Hắn rơi...
Rơi mãi...
Rơi vào một cõi không gian vô định, trôi dạt cùng các vì sao
Không có trời. Không có đất.
Chỉ có những dải ngân hà vỡ nát và từng tinh hà lạnh lẽo trôi giữa bóng tối.
Đây là...
Quá khứ? Hiện tại? Hay tương lai?
Từ cõi vô định, một trận chiến hiện lên giữa vũ trụ mênh mông – nơi từng tia kiếm quang xé rách thời không, nơi những pháp tắc cổ xưa bị đánh tan, nơi máu của cự thần nhuộm đỏ cả thiên địa, điều này làm thay đổi thế giới quan của Đường Thanh Phong
Một giọng nói trầm trầm vang vọng trong hư vô:
“Lời sấm truyền... sẽ sớm thành hiện thực.”
“Thế gian… sẽ chứng kiến khoảnh khắc thần minh trở lại từ cát bụi.”
“Là lúc các chư thần... phải cúi đầu trước vị vua mới.”
Ầm—!!
Một luồng sáng ập đến, xé tan toàn cảnh
---
“Tỉnh lại.”
“Tỉnh lại đi…”
“Tỉnh – lại – đi!!”
Hắn choàng bật dậy, mồ hôi đẫm lưng áo, ánh mắt mờ mịt chưa phân rõ mộng hay thực.
– Thanh Phong công tử, người làm ta sợ đến phát hoảng đó.
– Người đột nhiên ngất lịm trước quán rượu, nên ta đã đưa người về đây.
– Đây là…?
– Là nhà của ta.
Một giọng nói già nua vang lên nơi góc phòng.
Một lão nhân bước ra, thần sắc hiền từ, y phục giản dị nhưng sạch sẽ, ánh mắt nhuốm vẻ từng trải của người đã đi qua năm tháng.
– Ồ… Thanh Phong công tử tỉnh lại rồi sao.
– Ta đã nghe con trai kể lại hết cả rồi. Nó còn trẻ dại, nếu có gì thất lễ mong công tử niệm tình tha thứ
– Lão trượng là dược sư? – Đường Thanh Phong hỏi.
– Phải.– Lão gật đầu. – Lão phu tên Mạc Vô Tình, từng học y một thời. Năm xưa từng bái một vị y sư làm thầy, nhưng đã thất lạc nhau từ lâu. Nay cũng không còn nhớ rõ nữa
Đường Thanh Phong định hỏi thêm, nhưng rồi lại thôi
Ánh mắt hắn chùng xuống
– Dù gì, xem ra công tử cũng mang trọng thương. Để lão xem qua đã.
Lão Mạc đưa tay lật tấm áo sau lưng hắn ra, chợt sắc mặt đại biến.
– Đây... đây là…
– Thanh Phong công tử…
Trên tấm lưng ấy không phải là ấn ký cao quý của danh môn, cũng không phải phong ấn của thần hay ma...
Mà là—
Ấn ký nô lệ.
Không chỉ một.
Mà chúng trải dài như mạng nhện.
Những vết roi da, những vết bỏng của sắt nung đỏ... tất cả đều in sâu, hằn dấu lên xương thịt.
Hồi lâu lặng im.
– Có chuyện gì sao? – Đường Thanh Phong cất giọng.
– A... không. Có lẽ lão nhìn nhầm.– Mạc Vô Tinh khẽ lắc đầu.
(“Thân thể này... rốt cuộc đã phải chịu những gì…
Không nên hỏi. Không nên nhắc. Đau thương ấy, e là đã khắc sâu hơn máu thịt.”) – Lão thầm nghĩ.
– Ngài mang nhiều thương tích trong người, tốt nhất hãy lưu lại ba ngày để lão phu điều trị.
– Vậy... đa tạ lão trượng đã ra tay tương trợ.
Đêm hôm đó, trong gian phòng nhỏ chỉ còn ánh đèn dầu leo lét cháy, hắt bóng dáng gầy gò của một người già đang lặng lẽ giã thuốc.
Lão Mạc ngồi đó, tay lật mở từng trang sổ tay y dược đã cũ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía giường nơi Đường Thanh Phong đang nằm ngủ.
Lão khẽ thở dài một hơi.
Không biết tại sao… nhìn thấy tấm lưng ấy, nhìn thấy những vết sẹo ấy, lòng lão lại trỗi dậy một nỗi bất an mơ hồ.
Không rõ là vì y thuật từng học năm xưa mách bảo…
Hay là vì thứ gì đó… sâu hơn.
Lão đứng dậy, đắp lại chăn cho hắn, rồi thổi tắt đèn.
Phụt..
.
.
.
Trời đã khuya, chỉ còn tiếng dế kêu rỉ rả trong góc tường lặng lẽ
Ánh trăng nhàn nhạt rọi qua những kẽ lá, nhuộm sân trong bằng một tầng sáng bạc mờ
Mạc Nhĩ Khanh mở mắt, ngồi dậy, bước ra ngoài
– Đường công tử đây là... không ngủ được sao?
Đường Thanh Phong đứng ngoài sân, ánh mắt hướng về trời xa.
– À... làm ngươi thức giấc sao?
– Không. Kỳ thực ta cũng không ngủ được – Nhĩ Khanh khẽ lắc đầu, khoác thêm áo mỏng, bước ra ngoài.
Réc... réc...
Gió từ xa thổi qua rặng trúc, xào xạc trong đêm trầm lặng
Ánh trăng như nước phủ xuống bậc đá rêu phong, từng nhịp bước trở nên vang dội trong lặng thinh
– Mạc thiếu, ta muốn hỏi đôi điều.
– Đường công tử cứ nói.
– Theo ngươi... liệu trả thù có giải quyết được mọi vấn đề?
Mạc Nhĩ Khanh ngẩng đầu nhìn ánh trăng, ngẫm:
– Theo ta là không.
– Đời người vạn biến, người cũng đổi thay. Cái gọi là quá khứ... nếu đã chết rồi, thì đâu thể tiếp tục là bản thân ta ngày hôm nay, chỉ còn là bản ngã mà khiến ta nhớ lại những lầm lỡ xưa mà thôi
Đường Thanh Phong khẽ húp một ngụm trà, ánh mắt ánh lên tia trầm tư.
Hắn không ngờ một thư sinh trẻ tuổi lại nói ra được những lời ấy.
Dù sao... đời hắn, chỉ toàn là máu và hận.
Trả thù là việc hắn đã làm qua hàng vạn lần.
– Vậy... những kẻ vốn dĩ đã không thể thay đổi thì sao?
Mạc Nhĩ Khanh chậm rãi đáp:
– Việc này thì... ta rất tiếc.
Chúng... không còn là con người.
– Ha ha... Ha ha ha ha...
Đường Thanh Phong cười vang, tiếng cười vọng trong màn đêm
Không phải vì hắn thấy buồn cười, mà như đang giễu cợt chính sự thật thối nát mà thế gian vẫn che giấu
– Chuyện này... để hôm khác hàn huyên tiếp.
Trước tiên thì…
Xoạt...
Hắn đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh.
– Xử lý những kẻ không mời mà đến này trước đã
Bỗng chốc—
Từ trên mái ngói, sau rặng trúc, trong góc vách tường, từng bóng đen lặng lẽ hiện hình.
– Người phát hiện ra chúng từ khi nào? – Mạc Nhĩ Khanh hạ giọng.
– Từ khi gió đổi hướng. – Hắn đáp, tay đã đặt lên chuôi kiếm.
Vụt—
Một làn sáng bạc vút lên như sao rơi.
Trận đêm yên tĩnh, chính thức bị xé toạc.
.
.
Một canh giờ sau, chỉ còn lại những cái xác vương vãi máu trên mặt đất
Đường Thanh Phong nheo mắt nhìn vật nhỏ trên bàn tay tên thích thách, ánh bạc xám lạnh phản chiếu ánh trăng. Một chiếc nhẫn.
Dường như đã hợp làm một thể với tay không thể tách rời
– Kia là...?- Tay Nhĩ Khanh hướng vào tấm lệnh bài trên đất, trên khắc một chữ: Tử
– Đây là lệnh bài của Khấu Thiên Lãng.
– Cái... cái gì cơ?
– Mọi chuyện dần thú vị rồi đây
– Đại Viêm bề ngoài thì yên bình, nhưng không ngờ đã bị nhiều thế lực thò tay vào.
Từ Thiên Ma thần giáo... giờ lại đến Khấu Thiên Lãng.
Hắn cúi người, nhặt lệnh bài lên, lật mặt sau – một phù văn cổ xưa vẽ theo huyết đạo.
– Ta từng nghe đến cái tên này ở đâu đó...
– Đúng. Khấu Thiên Lãng... là danh xưng của một tổ chức lính đánh thuê trong thế giới ngầm.– Đường Thanh Phong đáp, giọng khẽ trầm xuống.
– Nếu đưa đủ tiền, cho dù là giết cả tiên nhân cũng chẳng phải không thể.
– Vấn đề là... thứ gì đã lôi kéo bọn chúng tới nơi này?
– Và liệu chúng có liên hệ gì với Thiên Ma thần giáo, hay lại là hai thế lực đối địch?
Đường Thanh Phong trầm mặc giây lát, rồi vung tay, lau máu trên mặt đất.
– Không quan trọng. Trước mắt, dọn sạch đống xác này đã, kẻo lại khiến người qua đường chú ý.
– Được.
____________________________
Sáng hôm sau, trời chưa sáng hẳn, tiếng gà đã vang lên từ xa.
Một làn khói bốc lên từ bếp lửa nhỏ sau hậu viện, mùi cháo thơm nhẹ phảng phất trong không khí.
– Mạc phụ, hôm nay ta nấu đó. – Nhĩ Khanh nói, tay bưng bát cháo nóng hổi.
Bước vào phòng, thấy Đường Thanh Phong đã ngồi dậy từ lúc nào, lưng tựa vào vách, ánh mắt trầm lặng như đang suy nghĩ điều gì đó rất xa.
– Đường Công tử tỉnh rồi sao? Người còn đau không?
Hắn khẽ lắc đầu, nhận lấy bát cháo.
Nhĩ Khanh nhìn hắn hồi lâu, rồi ngập ngừng hỏi:
– À… người hôm qua gọi một cái tên. Thanh Vân. Là ai vậy?
Đường Thanh Phong khựng lại. Cái tên ấy… lại xuất hiện.
– Ta cũng không rõ… có lẽ là ai đó trong mộng.
Hắn húp một ngụm cháo, vị nhạt như nước lã, nhưng trong lại có một cảm giác khó tả.
– Mạc bá phụ đâu?– hắn hỏi.
– Phụ thân ta ra chợ từ sáng sớm, nói là mua thêm ít dược liệu về cho người.
Đường Thanh Phong khẽ gật đầu.
Không ai nói gì thêm.