Đường Thanh Phong đặt bát cháo đã húp dở lên bàn, rời khỏi giường.
– Đường công tử ra ngoài vì điều chi? Thương thế chưa khỏi, e sẽ... nặng hơn.
– Ta ổn. Ta chỉ muốn ra ngoài một lát. Mà, sau này gọi ta là Đường huynh là được.
– Vậy thì Đường huynh đừng vận động mạnh, ảnh hưởng vết thương.
– Được.
Hắn bước ra cửa, men theo những con đường ra ngoài.
Đang đi trên đường, hắn chợt nghe tiếng gọi phía sau:
– Vị công tử đằng kia, ngài có muốn xem bói không?
– Ta với ngài gặp mặt xem như là có duyên, ta sẽ miễn phí quẻ này cho ngài.
– Không... Không cần đâu, thật ngại quá.
Hắn từ chối khéo, e ngại bói toán duyên phận của hắn có thể gây ra rắc rối.
– Vị công tử đây đừng khách sáo, lão phu đây lấy chữ tín ra đảm bảo không lấy đồng nào.
Sau một hồi do dự, hắn mới chịu bói quẻ.
– Quẻ bói ở đây có vẻ khá đặc biệt nhỉ?
– Vị công tử đây có mắt nhìn đấy.
– Bói toán của Đại Viêm không nhìn vào bát tự hay ngày sinh, chỉ cần ngài nhỏ vài giọt máu lên đây là được.
Bên trên bàn bói toán là mười khe nhỏ nằm nghiêng, tương ứng bao gồm:
Thiện duyên — Tai họa
Chính tâm — Tà niệm
Cương thân — Nhu thể
Mưu trí — Mê muội
Tâm căn — Vô cảm
– Máu khi chảy vào rãnh sẽ tượng trưng cho những gì ngài trải qua trong tương lai.
Nó đại diện cho bản thân của ngài.
Khi máu đỏ mang ý tích cực.
Khi máu đen hàm ý tiêu cực.
– Máu chảy vào rãnh càng nhiều, tức đặc điểm của ngài càng lớn.
– Nếu ta máu đen hết thì lão sẽ gọi quan sai tới bắt ta chứ?
– Hahaha, công tử cứ đùa.
– Đã hành nghề bói toán, người bói tốt xấu ra sao cũng không còn quan trọng, vì người tốt vẫn có thể tha hóa, kẻ xấu vẫn có đường hành thiện...
Lão nói, mặt ra vẻ cươi cười nhưng ...
thoáng vẻ sầu muộn
Hắn cắn nhẹ đầu ngón tay, nhỏ máu lên bàn
Giọt máu rơi xuống, dần chảy vào các rãnh...
Chưa kịp xem quẻ, máu trên bàn... như đã bốc hơi theo không khí, chúng như cô đặc lại như hắc ín, sau đó rã ra, bốc hơi nhanh chóng như thành khí đen giống bồ hóng
– Mệnh của ngài là...
Bất chợt, lão bói già xanh mặt, ngã ra mặt đất, miệng sùi bọt mép:
– Khụu...Ta biết mà... tiết lộ thiên cơ không khác gì tìm chết... nhất là đối với một kẻ như... ta...
– Mau, mau cứu người!
Mọi người xung quanh hốt hoảng.
Hắn cõng lão bói già, lập tức chạy về y quán của Mạc Nhĩ Khanh.
– Đường huynh, có chuyện gì sao?” – Mạc Nhĩ Khanh lo lắng hỏi, mắt hướng về lão nhân đang co giật dưới đất.
– Mau! Mau cứu người! Ông ấy đột nhiên ngã ra đất, miệng sùi bọt mép!”
Đường Thanh Phong lớn giọng:
– Bắt mạch trước đã! Nhĩ Khanh, lấy cho ta khăn ướt
Hắn nhanh chóng đưa tay bắt mạch, ánh mắt trở nên nghiêm trọng. “Không phải kinh phong! Dù có sùi bọt mép, mặt tái xanh... nhưng tay có vết bầm tím, lại kèm vết xước nhỏ hình lá liễu, không giống bị côn trùng cắn.”
"Là phi tiêu độc!" – Đường Thanh Phong biến sắc. "Ai dám hạ độc ngay giữa ban ngày, giữa chốn đông người như vậy?"
"Tạm gác chuyện đó, cứu người trước đã!"
Hắn vắt nước khăn ướt, chườm lên trán lão, ánh mắt thâm trầm: “Không ổn rồi... độc đã thấm sâu vào kinh mạch, giờ hút độc e là vô ích!"
– Nhĩ Khanh!! nấu giúp ta thảo dược – phải là lá hoàng lan, rễ bạch linh và cỏ ngưu hoàng, nhanh lên!
Không chần chừ, hắn lập tức lục trong tủ gỗ, lấy ra một hộp kim châm bạc. Hắn điểm nhanh các đại huyệt. Kim châm vừa cắm xuống, máu đen chảy ra từng giọt.
Chật vật đến vài canh giờ sau...
Cửa phòng bật mở.
Mạc Vô Tình từ ngoài bước vào, vừa thấy người trên giường thì thất kinh đến nỗi làm rơi cả bọc thuốc xuống đất.
– Lý... Lý Cường! Sao ngươi lại thành ra thế này...
Đường Thanh Phong đỡ lão dậy, hỏi:
– Ngài biết ông ta?
Lão Mạc ngồi xuống ghế, mặt đẫm mồ hôi, ánh mắt hốc hác vô định. Một lúc lâu sau, lão mới mở miệng, giọng khản đặc.
– … Phải rồi... có những chuyện ta từng muốn quên, nhưng cuối cùng... vẫn phải nhớ...
–...... Lão ấy tên là Lý Cường, là huynh đệ kết nghĩa của ta. Cả hai đều là người của làng Phượng Hạp, gia cảnh bần hàn, không đường sinh sống. Năm xưa, vì khó khăn, hai nhà bán bọn ta vào Lương phủ làm tạp dịch, được phân vào viện hậu
– Nhà họ Lương ?....Ý nhạc phụ là ? – Mạc Nhĩ Khanh hỏi chen vào.
Mạc lão gật đầu.
– Lúc ấy tuy là làm hạ nhân, nhưng gia chủ họ Lương đối đãi như chúng ta người nhà, có cơm ăn áo mặc, tiền công hằng tháng, lễ tết còn có thưởng – ta từng nghĩ, cả đời làm ở đó cũng cam tâm.
Nhưng giọng lão chùng xuống:
– Cho đến một ngày... họa ập đến.
– Một vị thiếu gia ẩn danh từ một gia tộc lớn muốn kết hôn cùng tiểu thư trưởng Lương gia, nhưng bị cự tuyệt. Không ngờ hắn trở mặt, sai người dùng vũ lực bắt nàng đi.
Đêm đó... phủ Lương máu chảy thành sông. Cả gia tộc bị sát hại không chừa một ai, ngay cả tiểu nha hoàn quét sân cũng không sống sót.
Tiểu thư bị bắt đi, vì danh dự, người cũng tự vẫn không lâu sau đó...
…Chỉ còn Tô Mặc Lâm, là con út của Lương gia, không có mặt tại phủ ngày hôm đó. Từ sau biến cố, cũng chẳng ai còn thấy bóng dáng y nữa…
– Vậy hai người làm sao sống sót?- Thanh Phong hỏi
Mạc lão cười khổ:
– Chúng ta... là hai trong mười người được kẻ đó tha mạng, để lo việc dọn dẹp hiện trường, thiêu hủy giấy tờ, dựng nên vở kịch ‘Lương gia tự đấu nội bộ mà diệt’ trước dân chúng, kẻ ấy còn dọa, nếu hé nửa lời... thì ắt tru di cửu tộc...
Lão run run nâng chén nước, nhưng tay không còn vững nữa.
– Kể từ đó, ta và Lý Cường rời kinh thành, không dám làm gì ngoài hành thiện tích đức, mong chuộc lại chút lỗi xưa... nhưng cuối cùng... báo ứng vẫn đến…
Lão bật khóc, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhăn nheo mỏi mòn của kẻ đã từng sống mà không dám ngẩng mặt với trời xanh.
"E rằng gia tộc năm xưa muốn bịt đầu mối đây mà....
Nhưng... tại sao lại không thủ tiêu vào năm mươi năm về trước, hay có ẩn tình phía sau?
Mọi chuyện đang dần phức tạp rồi đây.."
Thanh Phong hắn tay phải vỗ vai an ủi lão Mạc, tay trái đã nắm chặt từ lâu..