Rầm——!!
Đoàng—!!
Tiếng nổ lớn phát ra.
Cổng nội thành phía tây bị một kiếm vỡ làm đôi mà sụp đổ, bụi mù cuộn lên từng cơn, khiến cho những kẻ đứng gần đó đều thất thần.
Một bóng người chậm rãi bước ra từ màn bụi.
Y vận y phục đạm bạc, một thanh kiếm buộc bên hông, tóc dài rũ rượi, không phải mũ giáp hay dấu ấn quân đội hoặc môn phái nào, chỉ là một chiếc mũ đan tre tầm thường. Nhưng mỗi bước đi của y, lại khiến không gian như nghẹn lại.
Gã binh sĩ giữ cổng vội vàng rút đao, miệng run run hét:
- Ngươi! Ngươi là ai!?
Chưa kịp bước lên đã thấy ánh mắt lạnh như sương đông của người kia quét qua:
- Ai không liên can, cút
- Bằng không... giết.
Một lời nói nhẹ tựa mây gió, lại mang theo sát khí từ cõi chết.
Gã binh sĩ run lẩy bẩy nhưng vẫn liều lĩnh lao tới
Đáng tiếc thay hắn không phải anh hùng
Xọachhh-
Chỉ thấy đầu hắn nằm trên mặt đất.
Kiếm quang tuy chưa từng lóe lên nhưng một nhát, đầu đã lìa khỏi cổ.
Tại chính điện phủ thành chủ, rượu ngon thịt béo bày khắp nơi, hương trầm nghi ngút, vũ nữ ca hát như đang giữa hội xuân.
Phùng Long đang ngồi giữa yến tiệc, mặt đỏ gấc vì rượu, cười cợt giữa tiếng ca múa. Ngoài kia dân đói chết hàng loạt, mà nơi này lại mâm vàng chén ngọc.
“Hoàng thượng, ngài xem, tiệc hôm nay có vừa ý?” – Một viên quan cúi đầu nịnh nọt.
Phùng Long chỉ cười khùng khục, định đáp lời thì cửa chính rầm một tiếng bật tung.
Người kia bước vào như chốn không người, vô tư như chẳng để ai vào mắt.
- Ồ... Hóa ra là hoàng thượng cũng có mặt. Thất lễ, thất lễ rồi.
- Nay trời đất thuận hoà, quần thần khắp nơi tề tựu về chốn xưa... quả là điềm tốt.
- Quả thật, rất thích hợp cho một cuộc... thảm sát.
Phùng hoàng đế biến sắc, đập bàn quát:
- Ngươi là ai? Dám vô lễ với trẫm?!
Hắn không đáp, rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi thép lạnh lẽo rít một tiếng.
- Ân oán giữa ta và Phùng Long hoàng đế đây ...cũng nên chấm dứt tại đây thôi.
- Lính đâu!! Có kẻ tạo phản!!! – Gã ta gào lên.
Tiếng giáp trụ leng keng vang lên khắp sân, hàng trăm binh sĩ lao tới, giáo mác tua tủa như rừng gươm.
Xoạch—!!
RẦM—!!
Một đường kiếm chém xuống.
Mặt đất toác ra một khe nứt, binh sĩ đứng gần đó bị cắt làm đôi như miếng giấy rách. Máu bắn tung toé, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Gã quan viên vội hét lên, mặt trắng như tờ giấy:
- Ngươi... ngươi là tiên nhân? Không..Là tu sĩ sao!?
Hắn khẽ lắc đầu.
- Ta chỉ là một kẻ ngu ngốc từng hiến thân xác cho cái vương triều thối nát này mà thôi.
Kiếm lại vung lên..
Từng tốp lính xông vào đều ngã gục tựa cỏ rạp trong gió.
Không ai chịu nổi quá một chiêu.
Trong góc điện, tên tiểu hoàng đế đã run rẩy, co rúm người lại như con chó sắp bị xẻ thịt.
- Sao lại khóc?
- Không phải đây là thứ người muốn sao?
Một tay nắm tóc, kéo mạnh - đầu của hắn ngửa lên, khuôn mặt chứa đầy máu và lệ.
- Ta... ta đâu làm gì sai... – Hắn thều thào.
Thanh Phong nhìn hắn một lúc, thở dài:
- Ta không thích giết trẻ con...
Thả gã xuống đất.
Phùng vương bò lết về phía sau, miệng khóc nấc xin tha:
- Tha mạng... tha mạng... Là.. Là... họ ép ta mà... Tiền bạc... Quyền lực, ta sẵn sàng cho ngươi hết
Hắn thu kiếm, lưỡi thép lóe lên ánh máu:
- Nhưng ta... lại càng ghét việc không nhổ cỏ tận gốc.
Xoạt—!
Một nhát chém dứt khoát.
Cổ họng Phùng vương chỉ kịp phát ra một tiếng khục ngắn ngủi, rồi đầu lìa khỏi cổ, máu phun như suối.
Tiếng nhạc dừng lại.
Cả đại điện lặng như tờ.
Gió lạnh cuốn qua, mang theo mùi máu tanh lan rộng khắp Hà thành.
Đêm hôm ấy, toàn bộ phủ thành cùng hơn ba mươi vị quan lại cao cấp, toàn bộ bị hành quyết.
Không một ai sống sót.
Cờ xí bị đốt sạch, kho vàng bị chia cho dân, miếu quan bị san bằng.
Khi triều đình nhận tin, đã quá muộn.
Chỉ nhận được một tờ thư máu viết vội gửi về kinh:
“Hà thành không còn.
Dân được sống.
Phùng thị tuyệt hậu.”
Hắn định rời đi thì chợt ngừng lại
Không gian... Đang bóp méo, vặn vẹo mà biến đổi
"Xem ra trời cao đây cũng muốn nhúng tay vào cuộc vui này sao"- Hắn cười mà bước vào
pháp trận truyền tống
____________________________
Một hoang mạc trải dài hiện ra trước mắt
Hắn bước đi trong cát vàng vô tận
- Này chàng trai, cậu đang đi đâu ?
Một giọng nói của thực thể lạ cất lên từ hư vô
- Lại là ngươi à, ta ngỡ đã giết được ngươi, xem ra mạng ngươi cũng lớn đấy
- Thật vô lễ
Ngươi có biết vì một kiếm của ngươi mà bản tọa đã mất nửa cái mạng không? Đã thế còn bị phong ấn một trăm năm trong kết trận
Thật quá đáng! Phép tắc ở đâu! Công bằng ở đâu! Trời đất nhìn mà xem có kẻ bắt nạt kẻ hèn như tôi đây này!
- Ta có một vài hệ thống cũng từng lắm lời như ngươi, ngươi biết hiện chúng đang ở đâu không?
- Đâu?
- Ta đã bóp nát chúng rồi luyện chế thành đan cho chó ăn, đến chó còn phải nôn ra
- ... Người bình thường không phải sẽ hỏi xuất thân hay vay mượn sức mạnh của ta sao
- Đáng tiếc.Ta là kẻ bất thường
Xoạt.... Xoạt...
Hắn vẫn mặt lạnh chẳng màng bận tâm mà bước trên nền cát
- Dù sao thì ngươi cũng khá thú vị đấy
Thân xác của ngươi có nhiều điểm dị biệt
Theo ngươi như nói, ngươi đã xuyên không hàng vạn lần, điều này thực chưa từng xảy ra. Thực tế, thông thường thiên mệnh chi tử khác còn chưa sống nổi quá một vạn năm.
Có lẽ ngươi là một biến số - hay nói cách khác, một kẻ không nên tồn tại.
- Câm miệng, nghiệp chướng.
- Vậy thì nghe bổn tọa kể cho ngươi một câu chuyện đi
Chuyện kể rằng từ thuở hỗn độn sơ khai, trật tự khắp chư thiên vạn giới lâm vào hỗn loạn, một kẻ vô danh đã đứng lên nắm giữ pháp tắc của vạn vật, hắn là cội nguồn của chúng sinh, hắn là kẻ lập nên trật tự cho vạn giới, là một kẻ toàn tri với đức hạnh cao thượng. Song, cán cân ấy dần đi đến bờ vực bấp bênh mà sụp đổ sau khi hắn lâm vào cảnh bị ám sát bởi các thế lực từ khắp mọi nơi
Chiến tranh vạn giới nổ ra, chỉ có máu đổ và lệ rơi, những cường giả thay nhau tranh đoạt để trở thành chủ nhân mới, thành lập nên trật tự mới.
Và rồi, mười kẻ mạnh nhất, mười cường giả sống sót cuối cùng sau Huyết chiến vạn giới được xưng tụng là Thập Thiên Đạo. Chúng không phải thần, nhưng lại được thờ như thần. Không phải thánh, nhưng quyền lực vượt cả thánh nhân.
Thời gian trôi đi, trật tự mới được lập nên
Tuy nhiên, những kẻ từng giương cao chính nghĩa, cuối cùng cũng cúi đầu trước dục vọng. Mọi chuyện bắt đầu kể từ khi căn nguyên của Thiên đạo đầu tiên đã từ từ phân rã thành vạn mảnh. Vì sức mạnh, chúng chiếm đoạt, chúng sử dụng những mảnh vỡ ấy để tạo ra vô số hệ thống, gieo rắc nó lên khắp các thế giới. Những hệ thống ấy tìm đến những kẻ có "khí vận nghịch thiên", ký sinh lên linh hồn chúng, ban cho sức mạnh... và rồi lặng lẽ rút cạn sinh mệnh, cuối cùng biến ký chủ thành vật tế cho Thiên đạo.
Trò chơi tàn độc, được ngụy trang bằng vỏ bọc "cơ duyên".
Vừa lấy tốt thí làm trò tiêu khiển, vừa để chúng thành vật hiến tế cho bản thân, quả là một mũi tên trúng hai con nhạn
…
- Ngươi có nghe không đấy?
....
- Bất lực với ngươi..
...
"Lời sấm truyền đang dần trở thành hiện thực... Ta mong rằng khi đó ngươi không phải là một trong những kẻ thù mà ta buộc phải giết..."
Bỗng hắn dừng lại.
Trước mắt là một hang động cổ phủ đầy trầm tích, ánh sáng lờ mờ như sương khói, không thể nhìn rõ lối đi.
Trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt, chỉ còn âm thanh của guốc gỗ gõ lộc cộc trên những tảng đá phủ rêu phong, vang vọng trong không gian.
Từ nơi sâu thẳm trong bóng tối, một bóng người ngồi trên ngai như đã chờ đợi kẻ đến từ lâu
Hắn không cao to dị thường, nhưng từng bước đi lại lại nện vào hư không như có thể nghiền nát thiên địa.
Mỗi bước đi, không gian xung quanh vỡ vụn thành từng mảnh, hắc khí xoắn lấy nhau như minh chứng của cái chết đang đến gần.
"Đã lâu rồi… mới có kẻ dám bước vào nơi này thách đấu với ta"
Hắn cất giọng vang vọng trong không gian.
"Ngươi cũng như những kẻ trước - ngu muội, ngạo mạn… và rồi sẽ chết không toàn thây.
Thân vận trường bào rách nát, trên làn da xám nhợt như tro tàn của hắn là vô số ấn chú, chúng như có sinh mệnh, thi thoảng rực lên tia sáng lạnh buốt.
Khuôn mặt hắn bị che khuất dưới đấu lạp màu tro tàn, chỉ lộ ra một con mắt trái cháy rực như lam hỏa, ánh nhìn xuyên thấu cả chân hồn.
Hắn không cần nói lời nào. Chỉ đứng đó thôi cũng đủ khiến toàn bộ không gian im lặng đến mức không còn nghe thấy cả tiếng thời gian trôi qua.
Một năng lực vượt qua sự tồn tại của pháp tắc
Hai luồng khí tức va chạm như hai đại đạo xung khắc tạo ra uy áp khiến đất đá vỡ nát.
Không gian vặn xoắn, trời đất gào thét, lôi đình phóng xuống từng đợt, tiếng nổ dữ dội vang vọng khắp động, như muốn xé rách cả thời không.